Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 601: Sự tòng quyền nghi

Chương 601: Sự tùy cơ ứng biến
Hàn Lập lập tức vận chuyển tiên linh lực trong cơ thể, lực lượng này từ trong cơ thể tuôn trào ra, bị hút vào những tiên khiếu kia. Cùng lúc đó, linh khí trời đất bên ngoài cũng cuồn cuộn ùa đến, tiến vào trong các tiên khiếu.
Từng đợt tiếng "ục ục" kỳ lạ vang lên từ bên trong những tiên khiếu này, theo những âm thanh đó, từng luồng sát khí tối tăm không gì sánh được từ trong tiên khiếu tràn ra, một lần nữa xâm nhập vào thân thể hắn.
Những sát khí tối tăm này đen kịt, dường như có thể hút tất cả ánh sáng vào trong đó, còn mãnh liệt hơn sát khí trên người Hàn Lập trước đây.
Không chỉ có vậy, những sát khí như sợi chỉ đen trong tiên khiếu của hắn cũng lan ra, hướng đến những tiên khiếu còn lại chưa có sát khí xâm nhập.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Hàn Lập biến sắc, vội vàng vận dụng lực lượng pháp tắc thời gian để ngăn cản.
Nhưng lần này, sát khí bộc phát còn mãnh liệt hơn trước, lực lượng pháp tắc thời gian có vẻ không chống đỡ nổi, đôi mắt hắn đỏ lên, thỉnh thoảng xuất hiện một tia xám tro.
Sắc mặt hắn lại biến đổi, một tay bấm niệm pháp quyết, toàn lực vận chuyển « Chân Ngôn Hóa Luân Kinh » để chống cự lại sự công kích của sát khí. Đồng thời, tay kia của hắn lóe lên bạch quang, xuất hiện thêm một hộp ngọc trắng. Sau khi mở ra, bên trong yên vị một viên Thái Ất Đan.
Khác với hai viên Thái Ất Đan vừa rồi, trên viên thuốc này có những đường vân màu bạc, kết hợp lại với nhau, mơ hồ tạo thành hình một con Tam Túc Kim Ô, phát ra dược khí mạnh hơn hai viên kia không ít.
Hàn Lập dùng hai ngón tay trắng nõn cẩn thận gắp viên Thái Ất Đan lên, đưa đến bên miệng, rồi đột nhiên dừng lại.
Hắn nhìn viên đan dược trong tay, ánh mắt chớp động.
Sát suy đến quá nhanh và quá mạnh, vượt quá dự tính của hắn.
Cuối cùng viên Thái Ất Đan này tuy phẩm chất cao hơn hai viên trước, nhưng không chắc có thể xua tan được sát khí trong tiên khiếu, hắn hoàn toàn không nắm chắc.
Theo tình hình lúc trước, có lẽ vẫn thất bại nhiều hơn.
Hắn còn đoán rằng, những tu sĩ Kim Tiên hậu kỳ bình thường, tuy trong quá trình tu luyện khó tránh khỏi giết chóc, nhưng sát khí tích tụ dù sao không khoa trương bằng việc tu luyện bằng sát khí rồi tấn công tiên khiếu của mình. Một viên Thái Ất Đan bình thường có lẽ có thể hóa giải, nhưng tình trạng của hắn bây giờ chẳng khác gì nửa Hôi Tiên.
Nuốt Thái Ất Đan, phần lớn là không được, trừ phi hắn có cách giải quyết vấn đề sát khí trong tiên khiếu, để khôi phục lại trạng thái bình thường.
Ánh mắt Hàn Lập chợt ngưng lại, nhìn Thái Ất Đan trong tay rồi cất vào, hướng phía xa xa nhìn lại, tâm niệm truyền âm một tiếng.
Không xa nơi Hàn Lập ẩn mình trong sơn động, ở một thung lũng bí mật, Ma Quang cùng những người khác ngồi xếp bằng, phi xa màu xanh dừng ở một góc thung lũng, hào quang vàng nhấp nháy, bên trong Kim Đồng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Đột nhiên, Ma Quang khẽ động sắc mặt, đứng lên.
"Ngươi muốn đi đâu?" Tỳ Hưu Tiểu Bạch đột nhiên nhảy lên bằng cả bốn chân, chặn trước phi xa, cảnh giác nói.
"Chủ nhân của ngươi bảo ta đến."
Ma Quang không thèm nhìn Tỳ Hưu, hờ hững nói rồi hóa thành một đạo hắc quang phóng đi.
Không lâu sau, hắn đã xuất hiện trước sơn động của Hàn Lập.
Cấm chế trong sơn động tự động mở ra, lộ ra một đường thông đạo, Ma Quang bước vào, lập tức một luồng sát khí nồng nặc ập vào mặt, âm phong lạnh thấu xương.
Ma Quang vẫn tiếp tục đi về phía trước, không bao lâu, một bóng dáng mơ hồ giữa làn hắc khí và kim quang xuất hiện trước mặt hắn. Chỉ có một đôi mắt đỏ rực là đặc biệt sáng ngời.
"Hàn đạo hữu." Vẻ mặt Ma Quang không hề thay đổi, chậm rãi nói.
"Ma Quang đạo hữu, ta muốn nhờ ngươi giúp một tay." Hàn Lập vừa toàn lực vận chuyển pháp tắc thời gian vừa nói với Ma Quang, giọng chậm chạp, dường như việc nói chuyện cũng trở nên khó khăn.
"Ta hiểu. Chuyện này không nguy hiểm gì cho ta, ngược lại còn có ích." Ma Quang nhẹ gật đầu, dường như đã hiểu ý của Hàn Lập. Hắn ngồi khoanh chân xuống bên cạnh Hàn Lập.
Hàn Lập không nói thêm, lập tức hành động.
Hắn vung tay áo một cái, mấy trăm cán trận kỳ màu đen đồng loạt bay ra, cắm xuống các vị trí xung quanh sơn động.
Hai tay hắn nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, trên những trận kỳ màu đen kia hắc quang cuồng thịnh, từng đạo trận văn màu đen nhanh chóng nổi lên, tạo thành một pháp trận màu đen có kích thước vài trượng.
Hàn Lập lẩm nhẩm đọc thần chú, bỗng há miệng phun ra một đoàn tinh huyết, hòa vào pháp trận.
Pháp trận màu đen lập tức sáng rực, sau đó quanh người hắn, "phốc phốc" một tiếng, hiện ra mấy cột hắc quang lớn bằng cánh tay, đâm thẳng vào cơ thể.
Sát khí màu đen cuồn cuộn trên người Hàn Lập lập tức chững lại, sau đó theo mấy đạo hắc quang này, tràn vào pháp trận màu đen.
Mỗi đạo trận văn trên pháp trận đều nổi lên hắc quang sâu thẳm, sát khí nồng nặc theo những trận văn đó nhanh chóng chảy đi.
Chỉ vài hơi thở, toàn bộ pháp trận màu đen đã tràn ngập sát khí nồng nặc.
Ngay lúc đó, những trận văn xung quanh Ma Quang cũng bỗng nhiên sáng lên, mấy đạo hắc quang từ đó xuất hiện, đâm vào cơ thể hắn.
Sát khí nồng nặc trong pháp trận như tìm được chỗ trút, ào ạt hướng về cơ thể Ma Quang.
Ma Quang hơi rùng mình, lập tức khôi phục lại bình tĩnh. Hắn tỏ vẻ vui mừng chứ không hề sợ hãi, nhắm hai mắt lại, thân thể nổi lên hắc quang, nhanh chóng thôn phệ lượng sát khí đang tràn vào.
Trong chốc lát, khoảng ba phần mười sát khí trong người Hàn Lập đã truyền sang người Ma Quang thông qua pháp trận.
Xung quanh Ma Quang, sát khí vây quanh, mắt nhắm nghiền, như đang vận công luyện hóa những sát khí nồng nặc này.
Hàn Lập buông lỏng sắc mặt, lại lẩm nhẩm đọc chú ngữ, tay phải bấm niệm pháp quyết nắm một cái.
"Phần phật" một tiếng.
Lòng bàn tay hắn lóe lên kim quang, một chiếc bình ngọc màu vàng hiện ra trong những điểm kim quang. Trên bình khắc sáu đạo Thời Gian đạo văn, nhẹ nhàng nhấp nháy, tỏa ra khí tức thần bí, chính là "Quang Âm Tịnh Bình".
Trong bình ngọc yên vị nửa giọt linh dịch vàng trong suốt, nhấp nháy linh quang mờ ảo.
Ngoại trừ màu sắc khác nhau, linh dịch này rất giống với lục dịch do Chưởng Thiên Bình ngưng tụ ra.
Nếu nói những năm qua Hàn Lập không hề chuẩn bị cho sát suy thì cũng không đúng, trong những năm trốn chạy ở Man Hoang, những lúc rảnh rỗi hắn đều sử dụng thần thông Quang Âm Tịnh Bình để hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, ngưng tụ Quang Âm Thủy Tích.
Nhiều năm kiên trì, cuối cùng hắn cũng ngưng tụ được một giọt.
Hàn Lập bấm niệm pháp quyết tay hướng Quang Âm Tịnh Bình một chút, một tia kim quang từ lòng bàn tay bắn ra, chui vào Quang Âm Tịnh Bình.
Các Thời Gian đạo văn trên thân bình lập tức sáng lên, từng phù văn màu vàng hiện ra trong bình, giọt Quang Âm Thủy Tích cũng chậm rãi nổi lên từ đáy bình.
Các phù văn màu vàng xung quanh tụ về phía Quang Âm Thủy Tích, nhanh chóng dung nhập vào đó.
Linh quang màu vàng bên ngoài giọt Quang Âm Thủy Tích lập tức lóe lên, đồng thời xoay tròn.
Linh khí trời đất xung quanh đột nhiên xoáy động, vô số ngũ sắc linh quang xuất hiện trong phạm vi hàng ngàn dặm, nhanh chóng tụ lại, dung nhập vào Quang Âm Thủy Tích.
Hai tay Hàn Lập không ngừng bấm niệm pháp quyết, từng đạo kim quang chui vào Quang Âm Tịnh Bình.
Kim quang phát ra từ Quang Âm Thủy Tích ngày càng sáng, dần ngưng tụ lại thành hình dạng cố định, đồng thời từ từ kéo dài về hai phía.
Trong nháy mắt, ba ngày trôi qua.
Lúc này, Quang Âm Thủy Tích trong bình đã biến mất không dấu vết, hóa thành một sợi tơ vàng dài bằng ngón tay.
Một luồng pháp tắc thời gian mạnh mẽ phát ra từ sợi tơ vàng, tuy cũng là pháp tắc thời gian, nhưng rõ ràng khác với pháp tắc thời gian của Chân Ngôn Bảo Luân của Hàn Lập.
Hơn nửa thân thể Hàn Lập lúc này đã biến thành màu đen, mắt lóe lên huyết quang, nhưng vẫn còn giữ được một chút tỉnh táo. Tình hình hiện tại của hắn vô cùng nguy cấp.
Trong mắt hắn ánh lên vẻ vui mừng, lập tức bấm niệm pháp quyết.
Mặt ngoài sợi tơ vàng lóe sáng, từ trong bình bay ra, chui vào ngực Hàn Lập.
Ầm ầm!
Một mảng lớn linh quang màu vàng bỗng bùng nổ trên người Hàn Lập, từng vòng sáng màu vàng rực rỡ nổi lên, không ngừng khuếch tán ra xung quanh.
Từng luồng lực lượng pháp tắc thời gian dao động trong kim quang, hư không xung quanh trở nên mơ hồ, như cách một lớp hơi nước, bóng dáng Hàn Lập cũng trở nên không rõ ràng.
Lúc này pháp trận màu đen cũng ngừng vận chuyển, Ma Quang mở mắt, đứng lên, nhìn Hàn Lập đang được kim quang bao phủ, mắt lóe lên một tia xám tro.
Khí tức của hắn lúc này so với trước đó có phần mạnh mẽ hơn.
Kim quang cuồn cuộn suốt một khắc đồng hồ rồi nhanh chóng mờ dần, cuối cùng biến mất hoàn toàn, để lộ thân ảnh Hàn Lập.
Những đốm đen trên khắp người hắn đã biến mất không còn, hồng quang trong mắt cũng không còn thấy nữa, thân thể trở lại dáng vẻ bình thường.
Vẻ mặt gần như suy sụp vì bị sát khí xâm nhập vừa rồi chỉ như một giấc mơ ảo.
"Hàn đạo hữu, chúc mừng." Ma Quang nhìn thấy dáng vẻ của Hàn Lập lúc này, chậm rãi nói.
"Chỉ là kế tạm thời thôi, lần này đa tạ Ma Quang đạo hữu giúp đỡ." Hàn Lập nhìn Ma Quang một chút, cười nhạt nói.
"Chỉ là chút việc nhỏ thôi, Hàn đạo hữu khách sáo." Ma Quang lắc đầu nói.
Hàn Lập thu ánh mắt khỏi Ma Quang, hít sâu một hơi, cảm nhận tình hình trong cơ thể lúc này. Vẻ mặt hắn không thay đổi, nhưng trong lòng không khỏi cười khổ.
Sợi tơ vàng kia chính là Quang Âm Chi Ti được Quang Âm Tịnh Bình ngưng tụ, có tác dụng làm chậm lại và trì hoãn sát suy.
Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng Quang Âm Chi Ti, vật này có thể trì hoãn sát suy được bao lâu, hắn không cách nào biết được. Nhưng theo cảm giác, trong vài trăm năm chắc là không sao.
Hàn Lập điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó vung tay áo, những trận kỳ màu đen trong sơn động, cùng các pháp khí cấm chế được bố trí xung quanh đều bay về, chui vào tay áo của hắn.
Sau khi làm xong những việc này, thân hình hắn hóa thành một đạo thanh quang, nhanh chóng đến thung lũng nơi Giải Đạo Nhân và Tỳ Hưu đang ở. Ma Quang thì đi theo sau.
"Chủ nhân, ngươi... Ngươi không sao chứ?" Tỳ Hưu đứng trước phi xa nhìn thấy Hàn Lập thì mừng rỡ ra mặt tiến lên, nhưng thấy sắc mặt Hàn Lập khác thường thì lời nói đến khóe miệng lại ngập ngừng.
Giải Đạo Nhân đứng lên, chắp tay về phía Hàn Lập, không nói gì.
"Không sao." Hàn Lập gật đầu với Giải Đạo Nhân, vỗ đầu Tiểu Bạch, mỉm cười nói.
Hắn lập tức chuyển ánh mắt, nhìn về đám mây trắng hỏi: "Kim Đồng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại sao?"
"Trong hai năm qua không có bất kỳ động tĩnh gì. Chủ nhân, lão đại nàng không sao chứ?" Tỳ Hưu lắc đầu nói.
"Không cần lo lắng, nàng không sao." Hàn Lập nói.
"Vậy thì tốt rồi, chủ nhân bây giờ chúng ta chuẩn bị đi đâu?" Tỳ Hưu nhẹ nhõm thở ra, hỏi tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận