Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 255: Tránh đầu sóng ngọn gió

Chương 255: Tránh đầu sóng ngọn gió Converter: DarkHero
“Tại hạ lần này liên tiếp tổn thất hai thanh phi kiếm Linh Bảo nguyên bộ, bây giờ đang thiếu pháp bảo để dùng, liền muốn mấy món pháp bảo này đi.” Hàn Lập đưa tay chỉ mấy món pháp bảo, nói như vậy.
“Ha ha, Giao Thập Ngũ đạo hữu tu luyện không phải pháp tắc thuộc tính Thủy sao? Mấy món pháp bảo này phần lớn là thuộc tính Kim, cùng đạo hữu cũng không hợp. Tại hạ tu luyện vừa hay là công pháp thuộc tính Kim, cùng mấy món pháp bảo này ngược lại có chút phù hợp. Nói đi thì nói lại, hộp ngọc kia cấm chế quỷ dị như vậy, bên trong tất nhiên có bảo vật vô cùng trân quý, vậy thì để cho Giao Thập Ngũ đạo hữu đi.” Lân Cửu mắt sáng lên, cười ha ha nói.
“Đồ vật trong hộp ngọc này có lẽ vô cùng trân quý như lời đạo hữu, nhưng cấm chế trên hộp thực sự quá quỷ dị, sơ ý một chút liền khiến nó tự hủy, coi như phung phí của trời. Tại hạ nghĩ, Lân Cửu đạo hữu mới là người có hi vọng nhất mở ra hộp này, tại hạ vẫn là muốn mấy món pháp bảo thực dụng hơn.” Hàn Lập nghe vậy, lại lắc đầu quầy quậy nói.
“Giao Thập Ngũ đạo hữu nói vậy sai rồi. Lần này nếu không có đạo hữu, ba người ta còn chưa chắc vào được cốc này, từ đó có thể thấy được đạo hữu có tạo nghệ cấm chế sâu sắc đến mức nào. Nếu đạo hữu không mở ra được vật này, ta liền càng thêm không có hi vọng, đạo hữu chắc hẳn cũng không ép buộc chứ?” Lân Cửu nghe vậy, ánh mắt nhìn chằm chằm Hàn Lập, hình như có thâm ý chậm rãi nói ra.
“Đạo hữu quá khen rồi, tại hạ có bao nhiêu khả năng trong lòng biết rõ, vừa rồi thử qua rồi, tự nhủ mở được hộp ngọc này không quá một thành. Kỳ thật với thân phận và tu vi của Lân Cửu đạo hữu, chắc chắn giao hữu rộng rãi, trong đó nhất định có cao nhân tinh thông cấm chế đi.” Hàn Lập lắc đầu, vẫn không lay chuyển nói.
“Giao Thập Ngũ đạo hữu, kỳ thật ngươi đơn giản chỉ muốn bổ sung mấy món Linh Bảo để bù lại tổn thất trước đó thôi. Như vậy đi, ngoại trừ hộp ngọc này cùng phế đan, còn lại tài liệu ngươi sáu ta bốn. Như vậy các hạ cũng không thiệt thòi gì đâu, thấy thế nào?” Lân Cửu nhìn Hàn Lập, trầm mặc một lát, tựa hồ đã quyết định gì đó liền mở miệng nói.
“Cái này...Tốt thôi. Bất quá trong những tài liệu kia, Cầu Long Thảo và Câu Lôi Mộc đối với tại hạ có chút hữu dụng, không biết có thể nhường lại cho ta không, đạo hữu cứ tùy ý chọn vật phẩm có giá trị tương đương trong đống tài liệu kia để bù vào.” Hàn Lập trên mặt đầu tiên lộ ra vẻ khó xử, nhưng trầm ngâm một chút, liền nói như thế.
“Không thành vấn đề! Vậy thì, đa tạ đạo hữu.” Lân Cửu nghe vậy, đầu tiên chắp tay với Hàn Lập, sau đó vung tay phát ra một luồng kim quang, đem Cửu Tinh Đại kiếm cùng cổ kính màu vàng và pháp bảo còn lại thu vào.
Kỳ thật những pháp bảo khác hắn căn bản không để ý, chủ yếu là Cửu Tinh Kim Kiếm và cổ kính màu vàng dùng để trấn áp trận nhãn, hai kiện Linh Bảo thuộc tính Kim tinh thuần này cực kỳ phù hợp với công pháp hắn đang tu luyện, hắn chỉ cần tế luyện thêm ngàn năm, lập tức liền có được hai kiện trọng bảo không kém Tiên khí, cho nên đây là những món đồ hắn nhất định phải có được.
Hàn Lập ánh mắt chợt lóe, cười nhạt một tiếng, phất tay một cái.
Một mảnh thanh hà hiện lên, hộp ngọc màu tím cùng viên đạo đan bỏ đi lập tức biến mất không thấy tăm tích.
Hai người lập tức nhìn về phía đống linh thảo, vật liệu, Tiên Nguyên thạch, rất nhanh chia thành hai phần lớn nhỏ không đều, hai người theo ước định nhận lấy mỗi người một phần.
Đến tận đây, ba người đã chia cắt xong tất cả bảo vật, theo nhu cầu của mỗi người, ngoài Hàn Lập trên mặt mang theo vẻ cay đắng thì tất cả đều hài lòng.
“Tốt, việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau rời khỏi đây thôi.” Lân Cửu cong ngón búng ra, một đám lửa bắn ra, đem t·h·i t·hể của Bình Diêu hóa thành tro tàn, nói ra.
Hàn Lập thấy vậy nhíu mày, trong lòng thở dài, không nói gì thêm.
Ba người rất nhanh rời khỏi sơn cốc, hóa thành ba đạo độn quang bay đi.
Mấy tháng sau, tại Truyền Tống đại điện ở Yên Lăng đảo, ba tu sĩ bước ra, đi tới một nơi yên tĩnh trong quảng trường gần đó.
Một đại hán vạm vỡ, một văn sĩ áo xanh, và một thiếu niên da trắng, chính là ba người Hàn Lập.
“Lần này nhiệm vụ phát sinh biến cố ngoài ý muốn, dù tổn thất hai vị đạo hữu, nhưng cuối cùng cũng bình an vô sự. Đây là thù lao đã thỏa thuận trước đó, hai vị hãy kiểm tra lại một chút.” Lân Cửu lấy ra hai cái túi trữ vật đưa cho Hàn Lập hai người.
Hàn Lập quét thần thức qua, gật đầu, thu túi trữ vật vào.
“Không có vấn đề gì, tại hạ còn có việc, xin phép cáo từ trước.” Lân Thập Thất thu túi trữ vật lại, chắp tay, thân hình hóa thành một đạo hoàng mang, biến mất trong nháy mắt ở chân trời.
“Lân Cửu đạo hữu, bây giờ ngẫm lại, ban thưởng nhiệm vụ lần này cùng độ khó thể hiện không tương xứng, các hạ là người dẫn đầu nhiệm vụ lần này, trước khi nhận nhiệm vụ chắc cũng có chút giác ngộ chứ.” Hàn Lập nói với Lân Cửu.
“Giao Thập Ngũ đạo hữu muốn nói gì?” Lân Cửu nhíu mày.
“Chỉ sợ ban thưởng của nhiệm vụ lần này, không chỉ có như vậy đâu nhỉ? Ha ha, đạo hữu bảo trọng, cáo từ.” Hàn Lập nói như có ẩn ý, sau đó thân hình hóa thành một đạo thanh hồng, hướng nơi xa bay lên.
“Hừ, nếu không có đủ ban thưởng, ta sao có thể tự mình đặt vào nguy hiểm chứ! Bất quá thật sự không ngờ, tên tán tu có tư chất kém như vậy, thủ đoạn cũng không hề ít, trước đó đúng là có chút nhìn lầm.” Lân Cửu nhìn theo độn quang của Hàn Lập, tự lẩm bẩm một tiếng, trên người kim quang lóe lên, cũng biến mất khỏi vị trí đó.
Hàn Lập thân thể được bao phủ bởi thanh quang, bay nhanh về phía trước.
Hai tay hắn cầm hai vật, chính là hộp ngọc màu tím kia cùng viên đạo đan bỏ đi, khóe miệng lộ ra ý cười.
Đạo đan tuy phế, nhưng nếu mang về cẩn thận nghiên cứu, chưa hẳn không thể tìm ra được thứ gì.
Mà cấm chế trên hộp ngọc nhìn thì huyền diệu, nhưng qua dò xét lúc trước, hắn cũng không phải không có đầu mối, thậm chí đã nghĩ ra được phương pháp phá giải, bằng không hắn sao lại đồng ý nhận cái hộp ngọc này chứ?
Đương nhiên những điều này không nên lộ ra trước mặt Lân Cửu, nếu không không những sẽ gặp thêm phiền phức mà còn làm giảm đi chiến lợi phẩm của mình.
Nói trở lại, hắn đối với đồ vật cất giấu trong hộp ngọc này, vô cùng tò mò, vật được một vị luyện đan sư có thân phận gần như Thiên Đan sư như Bình Diêu tử cất giữ cẩn thận như vậy, chắc chắn không thể tầm thường.
Vừa nghĩ đến đây, trong ngực hắn không khỏi nóng lên khác thường, hận không thể lập tức trở lại động phủ, nhanh chóng phá giải để xem bên trong có gì.
...
Mấy tháng sau, dãy núi Chung Minh.
Tại chính đường trong phủ đệ ở Xích Hà phong, Hàn Lập ngồi trên ghế bành, tay nâng một cái chén trà màu xanh biếc, nhẹ nhàng hất nắp chén gạt lá trà, nhấp một ngụm.
Mộng Vân Quy và những người khác lúc này đang đi nhanh vào phòng từ hành lang hai bên trái phải.
Vào phòng, đợi đám người hành lễ với Hàn Lập xong, Mộng Vân Quy tiến lên một bước mở miệng nói: “Lệ trưởng lão, Tôn Bất Chính trước mắt đang ở thời điểm bế quan khẩn yếu, trừ hắn ra, những người khác đã đến đủ.” Hàn Lập liếc nhìn chín người bên dưới, so với lúc mới đến, tu vi của bọn họ đã tăng lên đáng kể, trong đó cảnh giới cao nhất tự nhiên là Mộng Vân Quy cùng Tôn Bất Chính đang bế quan, mà tốc độ tăng lên nhanh nhất lại là Mộng Thiển Thiển.
Lúc này, nàng đang xinh đẹp đứng cạnh Mộng Vân Quy, trừng mắt nhìn Hàn Lập bằng đôi mắt to như nước trong veo, trong mắt tràn đầy vẻ sùng kính.
“Ta lập tức phải rời tông môn một thời gian. Hôm nay gọi các ngươi tới đây, là có vài việc muốn giao phó cho các ngươi.” Hàn Lập mở miệng nói.
“Xin mời trưởng lão phân phó.” Trong mắt Mộng Vân Quy hình như có chút kinh ngạc, nhưng lập tức ôm quyền nói.
“Sau khi ta rời đi, Xích Hà phong tạm thời phong sơn, tất cả khách lạ đều không tiếp đãi. Trong thời gian này, nếu không cần thiết thì đừng rời khỏi núi, cứ ở trong động phủ an tâm tu luyện, chỉ cần chăm sóc tốt đám linh thảo trong Linh Dược viên là được. Về phần tài nguyên cần thiết cho tu luyện, ta tự sẽ giao cho Vân Quy. Tốt, bây giờ mau xuống dưới đi.” Hàn Lập phân phó xong, liền khoát tay nói.
“Vâng.” Đám người cung kính đáp lời, quay người ra ngoài phòng.
Mộng Vân Quy muốn chờ Hàn Lập phát đan dược, tự nhiên không có rời đi, Mộng Thiển Thiển thì sau một hồi do dự cũng đi theo đám người ra ngoài.
“Thiển Thiển, con ở lại một chút.” Hàn Lập bỗng nhiên mở miệng, gọi nàng lại.
Mộng Thiển Thiển nghe vậy trong lòng vui mừng đứng lại, quay người trở lại, an tĩnh đứng cạnh ca ca.
Hàn Lập xoay cổ tay, trong lòng bàn tay thêm một túi trữ vật màu lam, ném cho Mộng Vân Quy, mở miệng nói: “Ta lần này ra ngoài có lẽ mất thời gian dài, tạm thời sẽ không trở về ngay được. Đan dược này chắc là đủ dùng, con cứ cách một khoảng thời gian lại phân phát một lần là được. Ngoài ra, trong này có một ít Cố Nguyên Đan, sau khi Tôn Bất Chính đột phá cảnh giới xuất quan thì cho hắn dùng để củng cố cảnh giới.” “Vâng.” Mộng Vân Quy vội vàng nhận lấy túi trữ vật, gật đầu nói.
“Tốt, con cũng xuống trước đi.” Hàn Lập phân phó nói.
Mộng Vân Quy nghe vậy, thần sắc hơi lạ liếc nhìn muội muội, rồi cáo lui một tiếng, ra khỏi phòng.
“Mấy ngày trước ta có đi xem qua, quả trứng kia con chăm sóc rất tốt. Tuy bây giờ vẫn chưa nở, nhưng sinh cơ trong trứng dị thường thịnh vượng, ngay cả ta cũng có chút giật mình.” Hàn Lập vừa cười vừa nói.
“Là Thiển Thiển chưa làm tốt, nên đến giờ vẫn không thể làm cho nó nở.” Mộng Thiển Thiển có chút ngượng ngùng cúi đầu nói.
“Chuyện ấp trứng vốn là tùy duyên, bây giờ thời cơ chưa đến, con không cần quá bận tâm, cứ tiếp tục chăm sóc tốt là được.” Hàn Lập nói vậy.
“Lệ trưởng lão yên tâm, Thiển Thiển nhất định sẽ dốc lòng chăm sóc.” Mộng Thiển Thiển dùng sức gật đầu nói.
Hàn Lập cười cười, vung tay lấy ra một cái bình nhỏ bằng ngọc trắng đưa cho nàng, nói: “Bình Hỏa Viêm Đan này là lúc trước ta ra ngoài có được, con bây giờ cũng đã có thể dùng, sẽ giúp ích rất lớn trong việc tăng tốc tu luyện của con.” “Đa tạ Lệ trưởng lão.” Mộng Thiển Thiển vội vàng hai tay đón lấy, tươi cười rạng rỡ.
“Tốt, con cũng mau đi đi.” Hàn Lập phất phất tay, nói với nàng.
Mộng Thiển Thiển nghe vậy, lại chần chừ tại chỗ, có chút do dự.
“Sao vậy, còn có chuyện gì cứ nói đừng ngại.” Hàn Lập thấy vậy, hỏi.
“Lệ trưởng lão trước khi người trở về tông môn không lâu, bây giờ lại phải ra ngoài, còn muốn phong sơn nữa… Ta có chút lo lắng, có phải là có chuyện gì xảy ra không?” Mộng Thiển Thiển có chút do dự nói.
“Nha đầu ngốc, ta đường đường là một Chân Tiên, có thể xảy ra chuyện gì?” Hàn Lập nghe vậy, cười nói.
“Thì ra là thế, vậy là tốt rồi… Thiển Thiển cáo lui.” Mộng Thiển Thiển nghe vậy, tựa hồ nhẹ nhàng thở ra xoay người rời đi.
Hàn Lập đưa mắt nhìn theo bóng Mộng Thiển Thiển khuất bóng, nụ cười trên mặt vừa thu lại, sắc mặt dần dần trở nên ngưng trọng.
Trên miệng hắn nói thì nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế trong lòng lại có chút bất an.
Lúc này đã chưa đầy ba ngày từ khi hắn trở về tông môn, nhưng cũng đã hơn nửa năm kể từ ngày hắn rời khỏi Minh Hàn đại lục.
Ngày đó, hóa thân của Cổ Kiệt có thể một lời nói toạc ra bọn hắn là người của Vô Thường Minh, tại lúc còn lại thoi thóp lại tiết lộ thân phận là trưởng lão của Bắc Hàn Tiên Cung, điều này khiến hắn sinh cảnh giác.
Hàn Lập mơ hồ cảm thấy, lúc này vẫn ở lại trong tông môn, thực sự không phải là một hành động sáng suốt, cho nên mới nhận một nhiệm vụ, dự định tạm thời rời khỏi tông môn, tránh đầu sóng ngọn gió.
Vừa nghĩ đến đây, hắn đứng dậy, trực tiếp ra khỏi động phủ, hướng chân núi Xích Hà phong bay đi.
đánh giá 9-10 cuối chương để ủng hộ converter...↓ ↓
Bạn cần đăng nhập để bình luận