Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 1006: Từ biệt nhiều năm

Chương 1006: Từ biệt nhiều năm
"Chủ nhân, nàng không sao chứ?" Đề Hồn trở về bên cạnh Hàn Lập, nhỏ giọng hỏi.
"Không có việc gì, nàng chỉ là yêu lực tiêu hao quá độ, dẫn đến căn cơ có chút lỏng lẻo, ta đã giúp nàng ổn định lại chỗ tai họa ngầm trong cơ thể, yêu lực khôi phục lại liền không sao. Nhưng mà ta thấy, ngươi đối với Diệp Tố Tố này rất có hảo cảm, trước kia cũng chưa từng thấy ngươi đối với người khác tốt như vậy." Hàn Lập có chút kỳ lạ nói.
"Ta cũng không biết… Có thể là khí tức thần hồn của nàng rất sạch sẽ, giống như dòng suối trong núi, tinh khiết xa xăm, khiến cho ta cảm thấy rất thoải mái." Đề Hồn xoa xoa tay, hơi ngạc nhiên nói.
"Khí tức của thần hồn… Ngươi có thể cảm nhận được cái này?" Hàn Lập lộ vẻ kinh ngạc.
"Lần này ta hôn mê, nguyên khí hao tổn nghiêm trọng, nhưng quy tắc tu vi lại tiến thêm một bước, có thể cảm nhận được khí tức thần hồn của mỗi người, từ đó đánh giá được tính cách bản chất của người đó. Có được thần thông này, không ai có thể giấu diếm bản chất trước mặt ta!" Đề Hồn có chút đắc ý nói.
Hàn Lập nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thần thông này của Đề Hồn nếu thực sự như vậy, vậy thì quá ghê gớm, bởi vì cái gọi là biết người biết mặt khó biết lòng, cho dù tu vi có cao hơn, thần thức mạnh hơn, nhưng đối với tính cách bản chất của một người cũng chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm để phán đoán, không thể hoàn toàn chính xác được.
"Vậy ngươi thử nói xem, khí tức thần hồn của ta là dạng gì?" Hàn Lập vừa nghĩ tới đây, có chút hiếu kỳ hỏi.
"Khí tức thần hồn của chủ nhân quá mức khổng lồ, ta cũng không cảm thụ rõ ràng được, nhưng tổng thể mà nói, khí tức thần hồn của chủ nhân là quang minh chính đại." Đề Hồn liếc Hàn Lập một chút, lúng túng nói.
"Bốn chữ quang minh chính đại này, ta cũng không dám nhận, có thể làm được không thẹn với lòng là tốt rồi." Hàn Lập nghe vậy, lắc đầu nói.
"Kỳ thật con đường tu luyện vô cùng hung hiểm, người nhân từ nương tay sẽ không thể đi quá xa được, có những lúc, nếu không quyết đoán, ngược lại sẽ hại chính mình, thậm chí hại người mà mình trân trọng. Chủ nhân tuy bên ngoài nhìn có vẻ bất cận nhân tình, nhưng làm việc luôn có nguyên tắc riêng, quyết không tùy tiện vi phạm, chỉ một điểm này thôi, trong Tiên Vực rộng lớn này có thể làm được chắc cũng không nhiều." Đề Hồn lắc đầu, nói nghiêm túc.
"Không ngờ, ngươi hôn mê một thời gian mà suy nghĩ vấn đề lại thấu đáo hơn cả ta." Hàn Lập cười, không nói thêm gì.
Nói xong, ánh mắt hắn chuyển sang hướng khác, phất tay phóng ra một luồng thanh quang, cuốn lấy những pháp khí trữ đồ trên người năm người Kim Mã tông kia.
Tiên khí tài vật trên người năm tên Chân Tiên hắn tự nhiên không để vào mắt, nhưng mấy người trên thân đều có một ít điển tịch tài liệu, trong đó có một vài điển tịch ghi chép tình hình của núi Kim Nguyên và các thế lực phân bố phụ cận, đó là những thứ hắn cần.
Hàn Lập lấy những điển tịch này ra, cẩn thận đọc.
Đề Hồn thấy vậy, lặng lẽ đợi ở một bên, không hề quấy rầy.
Hơn một canh giờ trôi qua rất nhanh, Diệp Tố Tố đứng lên, toàn thân nhìn rất thần thái, không những nguyên khí phục hồi, khí tức còn có chút tăng lên không ít.
"Tiền bối không những cứu ta mà còn tiêu hao nguyên khí giúp ta khai thông tu vi, ân tình này, Tố Tố tuyệt đối không dám quên. Tiền bối nếu có gì cần, chỉ cần phân phó tiểu nữ tử." Diệp Tố Tố mặt đầy vẻ kiên nghị nói.
"Chuyện nhỏ thôi, không cần để trong lòng." Hàn Lập khoát tay áo, chậm rãi nói.
"Nếu hai vị tiền bối không chê, xin mời đến Thanh Hồ thành ở tộc Thanh Hồ chúng ta mấy ngày, để tiểu nữ tử có thể làm tròn đạo đãi khách, bày tỏ lòng cảm kích." Diệp Tố Tố nhìn hai người Hàn Lập, trong mắt hiện lên vẻ chờ mong.
Đề Hồn không nói gì, nhìn về phía Hàn Lập.
Diệp Tố Tố thấy vậy, cũng hướng ánh mắt về phía Hàn Lập.
"Được thôi, hai người chúng ta đến núi Kim Nguyên du lịch, tạm thời cũng không có nơi nào cụ thể để đi, vậy thì làm phiền cô nương." Hàn Lập sảng khoái gật đầu đồng ý.
"Vậy thì tốt quá, hai vị tiền bối xin mời đi theo ta." Diệp Tố Tố vui mừng, há mồm phun ra một luồng lửa màu xanh, thiêu năm cái xác của Kim Mã tông thành tro tàn, rồi phất tay tế ra một chiếc phi thuyền pháp bảo.
Hàn Lập thấy Diệp Tố Tố xử sự cẩn thận không để lại dấu vết, âm thầm gật đầu.
Ba người nhẹ nhàng lên phi thuyền pháp bảo, hướng về phía sâu trong dãy núi bay đi.
"Đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo cao danh đại tính của hai vị tiền bối?" Diệp Tố Tố điều khiển phi thuyền, hỏi.
"Ta họ Hàn tên Lập, nàng là Đề Hồn, Diệp cô nương không cần gọi chúng ta tiền bối, cứ trực tiếp gọi tên là được." Hàn Lập mắt sáng lên, không tiếp tục dùng giả danh nữa.
Mấy năm nay có tu vi hơi yếu một chút, phải dùng giả danh ở khắp nơi, hắn dần dần có chút phiền chán.
Bây giờ thân phận thật của hắn đã không còn là bí mật, vậy cũng không cần phải cố gắng che giấu nữa.
"Nguyên lai là Hàn tiền bối, Đề Hồn tiền bối, tiền bối cứu ta tính mệnh, ân đức lớn như trời, về cách xưng hô tuyệt đối không thể qua loa được, tộc Thanh Hồ chúng ta tuy là Yêu tộc, nhưng cũng biết lễ nghi." Diệp Tố Tố vội vàng trịnh trọng nói.
Hàn Lập khẽ cười một tiếng, cũng không còn xoắn xuýt về chuyện này nữa.
"Hì hì, người cứu ngươi là chủ nhân, ta đâu có ra tay gì, Diệp cô nương đừng gọi ta là tiền bối gì đó, cứ gọi ta là Đề Hồn là được." Đề Hồn cười, tiến lên nắm lấy tay Diệp Tố Tố.
"Cái này…" Diệp Tố Tố cẩn thận nhìn Hàn Lập một chút, thấy hắn không có vẻ không vui, trong lòng âm thầm buông lỏng, bắt chuyện cùng Đề Hồn.
Hai cô nương tựa hồ trời sinh đã có duyên, Diệp Tố Tố lại là người khá hoạt bát, Đề Hồn vừa đến Tiên Vực còn có chút trẻ con nên hỏi đông hỏi tây, rất nhanh liền trở nên quen thuộc, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười giòn tan.
Không bao lâu sau, phi thuyền đi tới một khe núi khổng lồ.
Khe núi này có diện tích không nhỏ, chừng mấy ngàn dặm, bên trong xây một tòa thành trì lớn.
Vật liệu cơ bản của thành trì đều là màu vàng, tường thành phi thường cao lớn, không thua kém gì những ngọn núi xung quanh, hơn nữa thành trì không phải đứng thẳng mà tụ lại từ bốn phía về giữa, nhưng cũng không hoàn toàn khép lại.
Mà xung quanh thành trì còn có mấy chục cột đá lớn màu vàng dựng đứng, trên đỉnh mỗi cột đá đều có một quả cầu lớn mấy trăm trượng, không biết để làm gì.
Ngay lúc này, mấy đạo độn quang từ phía trước bay tới, rơi trước phi thuyền, hiện ra mấy bóng người mặc thanh bào, đều là người tộc Thanh Hồ.
"Thiếu chủ, người trở về!"
Một nam tử cao gầy dẫn đầu ngạc nhiên tiến lên đón, nhưng ngay lập tức nhìn thấy Hàn Lập và Đề Hồn bên cạnh, lông mày lại nhíu một cái, có chút cảnh giác hỏi: "Các ngươi là ai?"
"Bọn họ là khách quý ta mời về, có ân cứu mạng với ta, các ngươi không được vô lễ." Diệp Tố Tố thần sắc có chút không vui nói.
Nam tử cao gầy nghe vậy giật mình, há hốc mồm, tựa hồ muốn hỏi Diệp Tố Tố gặp chuyện gì, nhưng lại thôi.
"Nguyên lai là quý nhân của bản tộc, tại hạ vừa rồi thất lễ." Nam tử cao gầy chắp tay muốn Hàn Lập và hai người tạ lỗi.
Đề Hồn lắc đầu, cười nhạt một tiếng, tỏ vẻ không để ý.
Hàn Lập cũng không để ý đến nam tử cao gầy và những người khác, mà hướng về phía dưới sơn cốc và thành trì đánh giá vài lần.
Dưới mặt đất của sơn cốc này có một đầu linh mạch Mộc thuộc tính khá lớn, Mộc thuộc tính nguyên khí khá nồng đậm, khắp nơi trong sơn cốc mọc đầy những thảm thực vật xanh um tươi tốt.
Nơi này tràn ngập Kim, Mộc hai loại thuộc tính nguyên khí nồng đậm, tộc Thanh Hồ ngược lại là chọn được chỗ tốt để cư ngụ.
Còn vật liệu xây thành trì tuy màu vàng nhưng lại rất khác với những núi đá màu vàng ở Kim Nguyên sơn mạch, trên bề mặt hiện ra từng đường vân màu đen cực nhạt, như những vòng năm của thân cây, tỏa ra một loại khí tức âm hàn khác hẳn với Kim Nguyên sơn mạch.
"Đó là Kim Ô Thạch, được sinh ra từ chỗ sâu nhất của núi Kim Nguyên, có thể ngăn cản sự xâm nhập của những Kim Loại Thú, thành trì trong núi Kim Nguyên đều được xây bằng loại vật liệu này, nếu không thì với cái kiểu ẩn mình đáng sợ của Kim Loại Thú, căn bản là không có cách nào sinh sống yên ổn." Diệp Tố Tố để ý đến ánh mắt của Hàn Lập, vội vàng lên tiếng giải thích.
Hàn Lập cũng đã thấy ghi chép về Kim Ô Thạch trong điển tịch của mấy tu sĩ Kim Mã tông, liền gật đầu.
Nam tử cao gầy nhìn thấy Diệp Tố Tố kính trọng Hàn Lập như vậy, hơi dò xét tu vi của Hàn Lập và Đề Hồn một chút, sắc mặt lập tức biến đổi.
"Nguyên lai là hai vị tiền bối đến, xin mời đi theo ta." Nam tử vội vàng lần nữa tạ lỗi, lập tức cung kính dẫn đường phía trước, đưa ba người về phía thành trì.
"Diệp Bình, tình hình của mẫu thân thế nào rồi?" Diệp Tố Tố bay đến bên cạnh nam tử cao gầy kia, truyền âm hỏi.
"Tộc trưởng vẫn như cũ, bây giờ đang ở Bích Ba đàm dưỡng thương, Khâu trưởng lão đang ở bên cạnh bảo vệ, tình hình không có xấu đi." Diệp Bình truyền âm trả lời.
"Vậy thì tốt, lần này ta ra ngoài, đã thu thập đủ vật liệu cho Hóa Huyết Quy Nguyên Trận, nhất định sẽ chữa khỏi cho mẫu thân!" Diệp Tố Tố nghe vậy sắc mặt buông lỏng, sau đó mặt lộ vẻ kiên nghị nói.
Diệp Bình nghe vậy, nhưng không hề lộ ra vẻ vui mừng, trong mắt ngược lại hiện lên một tia phức tạp.
Hàn Lập liếc Diệp Tố Tố hai người một cái, hai người tuy truyền âm giao lưu, nhưng làm sao có thể qua được mắt hắn.
Mấy người rất nhanh rơi xuống cửa thành, trên cửa thành viết ba chữ lớn "Thanh Hồ Thành".
Cửa thành có người canh gác, nhưng vì có Diệp Tố Tố nên mọi người dễ dàng đi vào, rất nhanh tới được trong thành.
Đường trong thành rộng lớn, mặt đất lát gạch màu xanh, hai bên đường là những dãy nhà cửa hàng.
Kiến trúc trong thành này đều dùng vật liệu gỗ để xây dựng, kiến trúc cũng khác biệt so với thành trì bình thường, thậm chí một số nhà còn dùng cây cối thô sơ để tạo thành, nhưng không có cảm giác lộn xộn, ngược lại còn mang đầy vẻ tự nhiên, khiến người khác thấy mới lạ.
Trong thành không ít nơi còn trồng cây cao lớn, tăng thêm vẻ khác biệt.
"Thanh Hồ thành của chúng ta tuy không lớn, cảnh sắc lại có chút đặc sắc, hẳn là vẫn có thể xem được." Diệp Tố Tố cười nói.
"Quả thật không tệ." Hàn Lập nhẹ gật đầu, nhìn thoáng qua Đề Hồn.
Đề Hồn hiển nhiên cũng có chút yêu thích nơi này, thỉnh thoảng lại nhìn ngó xung quanh, vẻ mặt đầy hiếu kỳ.
Hàn Lập nhìn vẻ mặt của Đề Hồn, không hiểu sao, trong lòng lại có chút vui mừng, nhưng bất giác cũng lại dâng lên một chút phiền muộn.
Từ khi Đề Hồn tỉnh dậy, tính cách có vẻ hoạt bát hơn so với trước, có chút giống những cô gái Nhân tộc bình thường, khiến hắn nhớ đến Kim Đồng đã rời đi.
Từ biệt nhiều năm, cũng không biết Kim Đồng và Tiểu Bạch giờ đang ở đâu, có gặp phải nguy hiểm gì không, thứ nó muốn tìm, không biết có tìm thấy rồi không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận