Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 549: Mộng hồi Chân Ngôn môn

Chương 549: Mộng hồi Chân Ngôn môn Hàn Lập ý thức dần dần hồi phục, mở mắt ra, nhìn xung quanh.
Vì đã có hai lần xuyên qua trước đó, hắn không hề kinh hoảng, ngược lại trong lòng dâng lên một tia hiếu kỳ và phấn khích.
Loại trải nghiệm này có thể nói là có duyên gặp được chứ không thể cầu, ngoài việc sẽ tiêu tốn đạo văn Thời Gian, trước mắt xem ra cũng không có tổn thất gì khác, mà hình như mỗi lần đều có thể đạt được một điều gì đó.
Trước mắt hắn là mấy quảng trường màu trắng, xung quanh là những tòa cung điện bằng bạch ngọc, kéo dài đến cuối tầm mắt, giữa không trung cũng lơ lửng những ngọn núi, phía trên cũng là kiến trúc cung điện san sát.
Nơi đây dường như đang ở trong một đại tông môn nào đó.
Tuy nhiên, tông môn này lúc này khắp nơi khói lửa cuồn cuộn, tiếng nổ lớn vang lên liên hồi, nhiều cung điện bị hư hại, những ngọn núi treo trên không trung cũng bị đánh nát, khắp nơi đang trong tình trạng chiến loạn.
Mà giữa không trung, vô số tu sĩ đang chém giết lẫn nhau, những người này chia làm hai nhóm, một nhóm mặc trường bào màu trắng, một nhóm khác tu sĩ đều mặc kim bào.
Hàn Lập không lạ gì những trường bào màu vàng này, chính là trang phục của người trong Thiên Đình.
Số lượng tu sĩ hai nhóm tương đương, thực lực cũng không chênh lệch nhau bao nhiêu, chiến sự rơi vào trạng thái giằng co, nhất thời không phân được thắng bại.
Hàn Lập thấy cảnh này, trong lòng kinh ngạc, nhưng mặt ngoài vẫn không chút thay đổi, thu tầm mắt lại nhìn về phía trước mặt.
Trước mặt hắn lơ lửng một vầng sáng vàng nhạt mờ ảo, chính là Chân Ngôn Bảo Luân.
Phía trên, đạo văn Thời Gian đang lóe lên ánh sáng mờ ảo, chỉ là trong đó có hai ba vùng sáng đã phai nhạt đi.
Hàn Lập thầm gật đầu, tốc độ đạo văn Thời Gian ảm đạm, quả nhiên giống như trước đây.
Hắn chuyển ánh mắt, nhìn về phía người mà hắn nhập vào.
Đó là một tu sĩ mặc bạch bào, đang nằm ở một góc quảng trường.
Người này dáng người cao gầy, trên đầu tóc khô héo như rơm rạ, da mặt gồ ghề như vỏ cây già, da trên hai tay cũng vậy, không phải tu sĩ bình thường, mà giống Mộc Linh tộc dị tộc.
Bụng dưới của người này bị thủng một lỗ lớn, cơ thể gần như bị chém làm hai đoạn, dòng máu màu xanh lục chảy lênh láng, dường như… đã chết hẳn.
"A, dung mạo người này rất quen thuộc, hình như đã từng gặp ở đâu rồi..." Hàn Lập khẽ kêu lên trong lòng, âm thầm hồi tưởng, nhất thời không nhớ ra được.
Hắn lập tức lắc đầu, không phí tâm suy nghĩ nữa, thần niệm thử giao tiếp với ký ức của người này.
Vào thời khắc này, những tiếng nổ như sấm rền từ không trung truyền đến, tầng mây giữa không trung điên cuồng xoay tròn, nhanh chóng tạo thành một vòng xoáy khổng lồ.
Một tiếng vang như trời long đất lở từ chỗ sâu vòng xoáy truyền ra, từng đạo kim quang từ trung tâm vòng xoáy bắn ra.
Kim quang chói lọi rực rỡ, tựa như mặt trời gay gắt trên không, làm thiên địa biến sắc.
Hàn Lập trong lòng giật mình, những kim quang này bất ngờ tỏa ra lực lượng pháp tắc vô cùng lớn.
Lực lượng pháp tắc này hắn không hề lạ lẫm, ngược lại vô cùng quen thuộc, chính là Thời Gian pháp tắc chi lực.
Dù cùng là Thời Gian pháp tắc chi lực, nhưng Thời Gian pháp tắc trong kim quang này vô cùng mạnh mẽ, và còn mang đến cho người ta cảm giác viên mãn vô tận.
Nó huy hoàng như vầng thái dương giữa trời, khiến người ta nhìn vào liền sinh ra ý thần phục.
Nếu so sánh, Thời Gian pháp tắc chi lực mà hắn tu luyện ra đơn giản chỉ là những mảnh vỡ của cửa sổ, đâu đâu cũng đầy những lỗ thủng.
"Đây là người nào… lại có thể tu luyện Thời Gian pháp tắc đến mức độ này!" Hàn Lập kinh hãi trong lòng, ngơ ngác nhìn kim quang giữa không trung, quên cả giao tiếp với ký ức t·h·i t·hể.
Kim quang sau khi lộ ra từ vòng xoáy chợt biến đổi, hóa thành từng đóa hoa sen giống như ngọn lửa màu vàng, như mưa rơi xuống.
Một ngọn lửa màu vàng hướng về phía một tu sĩ Kim Tiên mặc bạch bào, người kia biến sắc, hai tay vỗ vào thân thể, quanh thân ánh sáng nhấp nháy liên tục, trong nháy mắt mở ra mấy tầng vòng bảo hộ, đồng thời thân hình bắn ngược về sau.
Nhưng ngọn lửa màu vàng vừa rơi xuống vòng bảo hộ, mấy tầng vòng bảo hộ kia phảng phất như giấy mỏng manh, tùy tiện bị ngọn lửa màu vàng phá vỡ, không hề phát huy tác dụng.
Ngọn lửa màu vàng cứ thế âm thầm xuyên qua mấy tầng vòng bảo hộ, rơi vào vai của tu sĩ mặc bạch bào.
"Phụt" một tiếng vang nhỏ.
Tu sĩ mặc bạch bào thậm chí chưa kịp kêu thảm, thân thể đã nhanh chóng già yếu trong ngọn lửa màu vàng, rồi toàn bộ cơ thể biến thành một mảnh tro tàn phiêu tán ra.
Hàn Lập ở dưới đất thấy cảnh này, sắc mặt thay đổi mấy lần, hít sâu một hơi.
Những ngọn lửa màu vàng khác cũng hướng về phía những tu sĩ mặc bạch bào khác rơi xuống, chuẩn xác tránh né đám tu sĩ Thiên Đình, trong nháy mắt đã có gần một nửa số tu sĩ mặc bạch bào hóa thành tro bụi.
Vào thời khắc này, một tiếng hét lớn vang lên từ một ngọn núi màu xanh biếc lớn nhất lơ lửng giữa không trung, một đám khánh vân màu vàng từ đó bắn ra, tỏa ra những đạo ánh sáng màu vàng rực rỡ.
Hàn Lập trong lòng lại giật mình, trong đám khánh vân màu vàng này cũng tỏa ra những đợt Thời Gian pháp tắc chi lực.
Thời Gian pháp tắc trong khánh vân màu vàng này cũng cực kỳ mạnh mẽ, tuy so với kim quang trong vòng xoáy giữa không trung thì kém hơn một chút, nhưng so với lực lượng thời gian của hắn, vẫn mạnh mẽ và viên mãn gấp trăm lần.
Đám mây này nhanh chóng lớn lên, trong nháy mắt biến thành một đám kim vân khổng lồ che phủ cả bầu trời, che lấp cả kim quang trong vòng xoáy trên bầu trời, từng ngọn lửa màu vàng kia cũng rơi xuống kim vân.
Khánh vân màu vàng rung chuyển, đón lấy hết những ngọn lửa màu vàng này.
Tuy nhiên, đám khánh vân màu vàng vốn dày đặc cũng mỏng manh đi rất nhiều.
Bóng người lóe lên, trên khánh vân màu vàng hiện ra một bóng người, lại là một vị tăng nhân mặc hồng bào tai to mặt lớn.
Người này thân thể to cao mập mạp, trông như một quả núi thịt, thịt mỡ trên mặt xếp lớp, làm đôi mắt nhỏ hẹp như một khe hở.
"Người này không phải là…" Hàn Lập trừng mắt nhìn vị tăng nhân mặc hồng bào này.
Người này chính là vị tăng nhân tai to mà hắn đã từng nhìn thấy qua Chưởng Thiên Bình đang giảng đạo.
Nhớ đến vị tăng tai to này, hắn lập tức cũng nhớ lại lai lịch của người mà mình đang nhập vào, đó chính là một trong năm người từng nghe đạo bên cạnh tăng tai to.
"Gió đến!"
Tăng tai to lúc này trên mặt không lộ vẻ hỉ nộ, hét lớn một tiếng, bàn tay tròn trịa niệm pháp quyết vung lên.
Một chuỗi phù văn màu xanh bay ra từ trong miệng, ầm một tiếng, biến thành một cơn lốc xoáy bão táp màu xanh khổng lồ, vô số phong nhận màu xanh cuộn trào bên trong, những nơi đi qua hư không xuất hiện từng vết nứt không gian đen ngòm, từng vòng từng vòng sóng không gian điên cuồng cuộn về bốn phía.
Cơn lốc xoáy bão táp màu xanh tỏa ra khí tức hủy diệt trời đất, đánh về phía vòng xoáy giữa không trung.
"Đây là pháp Ngôn Thiên Địa!" Hàn Lập trong lòng giật mình, lập tức nhận ra vị tăng tai to này thi triển thần thông.
Hắn cũng đã lĩnh ngộ môn thần thông này qua mấy câu khẩu quyết trước đó của người này.
Chỉ là pháp Ngôn Thiên Địa mà hắn lĩnh ngộ chỉ là huyễn thuật, nhưng những gì vị tăng tai to thi triển lúc này, lại là thần thông chân thật, hơn nữa còn có uy lực kinh thiên động địa như vậy.
Hắn tự nghĩ nếu bản thân ở trong cơn bão, chỉ sợ cũng sẽ bị chém thành một đống thịt nát.
Bên dưới, trong những cung điện màu trắng cũng nổi lên gió lốc cuồn cuộn, thiên địa biến sắc.
Hai nhóm tu sĩ còn đang chém giết kịch liệt, những người tu vi hơi yếu liền mất thăng bằng, bị cơn lốc cuốn ra ngoài.
T·h·i t·hể mà Hàn Lập nhập vào cũng bị cuốn theo cơn lốc, bay ra bên ngoài.
Hắn thầm mừng trong bụng, vội vàng điều động tiên linh lực còn sót lại trong cơ thể này.
Cơ thể tỏa ra một tầng ánh sáng màu vàng, lóe lên rồi chui xuống đất, nhanh chóng chạy trốn về phía xa.
Một cảnh tượng này khiến Hàn Lập giật mình, tiên linh lực còn sót lại trong cơ thể này tuy không nhiều, nhưng tinh thuần vô cùng, còn mạnh hơn tiên linh lực của hắn.
Vào lúc này, kim quang trong vòng xoáy giữa không trung lại sáng lên, một tiếng nổ lớn vang lên, một bàn tay màu vàng óng vô cùng lớn từ đó hiện ra.
Bàn tay này rộng lớn đến trăm mẫu, giữa lòng bàn tay có một vòng sáng vàng to lớn, tỏa ra từng đạo hào quang màu vàng, ấn xuống bên dưới.
Một luồng Thời Gian pháp tắc chi lực bỗng nhiên bùng nổ từ trên cự chưởng.
Cơn bão màu xanh khựng lại, không nhúc nhích, cơn gió cuồng loạn quét qua bên dưới cũng đột ngột dừng lại, hai nhóm tu sĩ đang chém giết nhau cũng không hề động đậy, trên mặt giữ nguyên các vẻ mặt.
Vị tăng tai to giữa không trung đứng trên khánh vân màu vàng, hai tay giơ lên, dường như muốn thi triển thủ đoạn gì, nhưng lúc này cũng như vậy, không hề nhúc nhích.
Hàn Lập, người đang trốn dưới đất cũng đột nhiên dừng lại, lơ lửng trong bùn đất dưới lòng đất, không thể động đậy.
Mọi thứ trong thiên địa đột ngột dừng lại, duy nhất thứ có thể động là bàn tay lớn màu vàng óng kia, đang ấn xuống dưới.
Cơn bão màu xanh chạm vào cự chưởng liền lập tức vỡ tan, hóa thành vô số điểm sáng màu xanh.
Bàn tay lớn màu vàng không hề trì trệ, tiếp tục hạ xuống, nhìn như nhẹ nhàng đè xuống trên người vị tăng tai to.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Hàn Lập, cơ thể vị tăng tai to cũng giống như cơn bão màu xanh, im lặng vỡ tan ra, hóa thành vô số thịt vụn.
Bàn tay lớn màu vàng óng đánh chết vị tăng tai to rồi không tiếp tục rơi xuống, mà nhanh chóng rút về, lóe lên chui vào vòng xoáy giữa không trung, biến mất không thấy đâu.
Sau một khắc, thiên địa đột nhiên khôi phục lại nguyên trạng.
Hai nhóm tu sĩ đều có chút ngơ ngác, dường như không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng ngay lập tức đều nhìn thấy một đống thịt băm rơi xuống giữa không trung.
Sắc mặt của các tu sĩ mặc bạch bào tái nhợt, trái lại, những người của Thiên Đình lại vô cùng vui mừng.
Lúc này số lượng người của Thiên Đình đông hơn nhiều so với tu sĩ mặc bạch bào, tinh thần của tu sĩ mặc bạch bào giảm sút, chiến sự rất nhanh thể hiện tình thế hoàn toàn bất lợi.
Hàn Lập dưới đất cũng khôi phục lại bình thường sau khi bàn tay lớn màu vàng óng biến mất.
"Vừa rồi... Chuyện gì thế này..." Hắn nghi hoặc trong lòng, ý thức của hắn dường như vừa mờ đi một chút.
Nhưng cảm giác đó chỉ thoáng qua rồi biến mất, Hàn Lập cũng không dám chắc có phải là ảo giác của mình hay không.
"A, không đúng!" Hắn nhìn Chân Ngôn Bảo Luân lơ lửng trước mặt, đột nhiên hai vùng đạo văn Thời Gian đã tắt ngúm.
Hàn Lập lập tức lan thần thức ra, cảm nhận tình hình bên ngoài.
Vị tăng tai to giữa không trung đã biến mất không còn tăm tích, nơi hắn đứng lúc này xuất hiện một đám thịt băm.
Dù chỉ là thịt băm, hắn vẫn nhận ra được khí tức huyết nhục đó, chính là của vị tăng tai to vừa nãy, sắc mặt của hắn lập tức biến đổi.
Vị tăng tai to vừa nãy hiện ra thần thông kinh thiên động địa, vượt xa bất kỳ tu sĩ nào mà hắn từng thấy, vậy mà bị đánh chết không một tiếng động.
Vòng xoáy giữa không trung lúc này đang chậm rãi biến mất, điểm kim quang cuối cùng bên trong cũng tan đi.
Hàn Lập nhìn lên bầu trời, con ngươi không khỏi co rút lại.
Hắn lập tức lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa về chuyện này, tiếp tục thúc giục tiên linh lực còn sót lại trong cơ thể, lần này không bay về phía xa, mà là lén lút đi sâu xuống dưới lòng đất, nhanh chóng tiềm vào sâu dưới mặt đất, lúc này mới dừng lại.
Hàn Lập thở nhẹ một hơi, trong lòng khẽ thả lỏng, thần niệm giao tiếp với ký ức t·h·i t·hể.
Ầm ầm!
Trong óc hắn như có tiếng sấm nổ vang, ù ù không thôi, từng đoạn ký ức không trọn vẹn tràn vào trong đầu hắn.
Hàn Lập chỉnh lý những ký ức này, sắc mặt lập tức biến đổi.
Những ký ức này tuy tàn khuyết không đầy đủ, nhưng hắn đã biết được tên của tông môn bên ngoài kia, đó chính là Chân Ngôn môn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận