Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 719: Đều mang tâm tư

"Dừng tay."
Đúng lúc này, lão giả tộc Cửu U mặc hắc bào vốn đang nhắm mắt dưỡng thần cuối cùng cũng lên tiếng.
Tiếng quát của hắn vang lên như chuông đồng, rền vang chấn động, khuấy đảo không ngừng trong thức hải mỗi người, lập tức trấn áp bốn phương.
"Tu La thành không phải nơi cho các ngươi tư đấu khoe oai, lập tức tất cả hãy đi theo đường riêng của mình, nếu không sẽ bị trục xuất khỏi Cửu U vực."
Lời hắn vừa nói, cũng xem như cho Ô Trọng Sơn một bậc thang, người này lập tức khom người hành lễ, lui về phía bên phải cổng vòm.
Đám người Hắc Xỉ vực liếc nhìn nhau rồi cũng lui vào trong cổng vòm.
Bị náo loạn như vậy, tên trưởng lão Âm Sơn kia cũng quên mất việc kiểm tra sự thật Thạch Xuyên Không, cứ thế bị hắn lừa vào thành...
...
Lúc chạng vạng tối, đoàn người Hắc Xỉ vực liền nghỉ lại tại dịch cung trong thành Tu La, nơi tộc Cửu U an bài.
Khi màn đêm buông xuống, ba người Hàn Lập liền đến trước một đại điện của dịch cung, truyền tin xin vào.
Rất nhanh, hai cha con Miêu Cốc và Miêu Tú ra đón, đưa ba người Hàn Lập vào trong cung điện nơi họ ở.
Mấy người ngồi xuống quanh một chiếc bàn đá màu đen có điêu khắc hoa văn, Ma Quang lên tiếng trước: "Miêu Cốc lãnh chúa, giờ này đến làm phiền thực sự thất lễ, mong hãy bỏ qua cho."
"Tương Cổ đạo hữu nói vậy là sao? Có chuyện gì cứ nói đừng ngại." Miêu Cốc hơi sững sờ, nói.
"Không giấu gì lãnh chúa, sáng sớm ngày mai chúng ta liền muốn rời khỏi đội ngũ, lần này đặc biệt đến cáo từ." Ma Quang vừa cười vừa nói.
"Cái này... Sao đột nhiên lại muốn rời đi?" Miêu Cốc nghe vậy, trong mắt lóe lên vẻ khó hiểu, hỏi.
Miêu Tú đứng bên cạnh sau khi nghe xong cũng có chút nhíu mày.
"Lúc đầu định đến góp chút náo nhiệt cho hội minh tam vực, kết quả trên đường đi thấy hết mọi chuyện, chỉ cảm thấy giương cung bạt kiếm, sẽ sớm tranh cãi nhau thôi, không chừng một lời không hợp còn muốn xắn tay áo lên đánh nhau, ta cũng không còn hứng thú nữa. Nghĩ một chút thấy kiểu vừa múa vừa hát như đại hội Tháp Mộc Đạt thì còn có ý nghĩa hơn. Hơn nữa nghe nói khu Thát Minh 'điên đảo nhai' ở Tu La thành rất nổi tiếng, muốn đến đó đi dạo xem có tìm được bảo bối gì không." Ma Quang lắc đầu nói.
"Nếu đã như vậy, vậy chúng ta cũng không ép. Chỉ là Tu La thành bây giờ tuy tiếp nhận các tộc vực ngoài vào, nhưng khu vực thực sự cho phép ngoại tộc hoạt động chỉ có ba khu Đọa Hồ, Tuy Sơn và Thát Minh, các khu vực còn lại tuyệt đối không được ngoại tộc tiến vào, xin chư vị hãy nhớ kỹ điều này." Miêu Cốc trong mắt thoáng qua một tia cổ quái, mở miệng nói.
"Tương Cổ tiền bối, cho vãn bối nhiều lời một chút, mấy vị trước kia là dựa vào thân phận khách khanh trưởng lão Tam Miêu tộc mới vào được Tu La thành, nếu không cùng chúng ta đến khu Đọa Hồ dự đại hội, mà đi lại trong thành, e rằng phải đổi thân phận." Miêu Tú đột nhiên lên tiếng.
Hàn Lập nghe vậy, nhìn nàng một cái.
Ý nàng là nếu rời Tam Miêu tộc thì hành động của bọn hắn không liên quan đến Tam Miêu tộc nữa, điều này cho thấy, Miêu Tú không tin vào lý do rời đi mà Ma Quang vừa nói.
"Miêu lãnh chúa yên tâm, ta chỉ là thích du lịch, sẽ không gây rắc rối gì đâu." Ma Quang hiểu rõ điều này, nhưng vẫn cười nói.
"Chư vị, cho ta nói thêm một câu, các bộ tộc ở Cửu U vực căm thù các ngươi các tộc dưới Luân Hồi vực đã lâu, hôm nay lại thêm phong ba như vậy, khó đảm bảo không ai chú ý tới các ngươi, nên dù đi lại trong ba khu mở cửa này cũng phải cẩn thận, đề phòng bị đánh lén." Miêu Cốc tiếp tục nhắc nhở.
"Đa tạ Miêu Cốc lãnh chúa nhắc nhở, chúng ta sẽ chú ý." Ma Quang ôn hòa cười một tiếng, nói.
Nói chuyện một hồi, ba người Ma Quang cáo từ rời đi.
"Phụ thân, bọn họ..." Miêu Tú đưa ba người trở về xong, nhìn Miêu Cốc đang do dự nói.
"Tú Tú, ta biết con muốn nói gì, không sao đâu... Thân phận của Tương Cổ kia chúng ta không thể kiểm chứng ở Hạo vực, nhưng khí tức trên người hắn không thể là giả, hơn nữa hai vị gia thần của hắn có vẻ đều rất sâu không lường được, việc họ đến Tu La thành chắc chắn có mục đích khác. Nếu chúng ta đã quyết định bỏ phiếu cho Luân Hồi vực thì vẫn nên cố gắng kết giao." Miêu Cốc khoát tay nói.
"Chẳng lẽ phụ thân không lo bọn họ vào Tu La thành với mục đích thực sự, sẽ gây rắc rối cho Tam Miêu tộc chúng ta sao? Con cảm thấy ba người kia có chút khó hiểu, thậm chí sự xuất hiện của bọn họ cũng có ý khác." Đôi lông mày thanh tú của Miêu Tú nhíu lại, hỏi.
"Có thể có rắc rối gì chứ? Chỉ cần bọn họ không có ác ý với chúng ta là được rồi. Bọn họ chắc sẽ không hô hào khắp nơi rằng bọn họ trà trộn vào cùng Tam Miêu tộc chúng ta, chúng ta lại càng không nói ra. Với lại, con không muốn xem có người náo loạn ở Tu La thành sao? Trước kia, Ni Thứ Đà vực ám toán đánh lén chúng ta vẫn chưa trả hết đây, nếu bọn họ có thể gây rối Cửu U vực thì chẳng phải rất tốt sao. Sau đó, ngược lại chúng ta phải suy nghĩ thật kỹ làm sao để giải thích với vực chủ bên kia..." Miêu Cốc hai tay ôm sau đầu, vừa cười vừa nói.
"Phụ thân, người thực sự là..." Miêu Tú nhìn vẻ mặt nghiêm túc thường ngày của Miêu Cốc giờ đang tỏ ra mong chờ náo nhiệt, không khỏi giận trách...
...
Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, ba người Hàn Lập đã rời khỏi dịch cung, đi theo đường trong thành hướng về phía bắc.
Hàn Lập đã từng nghe Miêu Cốc kể rằng thành Cửu U rất lớn, chia thành chín khu vực, diện tích rộng hơn 10 vạn dặm. Dù gọi là thành trì nhưng thực tế có thể so với một quốc gia nhỏ.
Trong đó, khu Tuy Sơn trực tiếp là một ngọn núi cao ngàn trượng sừng sững trong thành, trên đỉnh núi các công trình san sát, sát khí bốc lên, nhìn từ xa đơn giản như một tông môn cỡ nhỏ.
Vị trí dịch cung lúc trước của bọn họ chỉ là một cửa ải nhập cảnh Tu La thành, gần với ba khu Đọa Hồ, Thát Minh và Tuy Sơn, muốn đi đến các khu vực khác thì phải đi qua ba khu này.
Trên đường phố, người đi lại rất nhiều, ít ai giống ba người Hàn Lập cất bước đi bộ trên đất, mà đa phần đều lơ lửng cách mặt đất một thước.
Dù họ có dung mạo tương tự Nhân tộc, cao thấp mập gầy khác nhau, nhưng trên mặt ai nấy đều có vẻ lạnh nhạt, thỉnh thoảng lại đánh giá người ngoại tộc như Hàn Lập, trong mắt tràn đầy sự hờ hững và địch ý.
"Mặc dù đã gặp không ít, nhưng vẫn cảm thấy đám U Nô này từng người trông như quỷ treo cổ, quá không được hoan nghênh..." Ma Quang đã đổi sang một chiếc áo choàng đen rộng thùng thình, mặt mày tràn đầy vẻ chán ghét nói.
"Cửu U tộc bài ngoại đúng là như Bách Lý đạo hữu đã nói, tất cả đều lộ ra mặt, không hề che giấu." Hàn Lập kéo áo choàng lại, nói.
"Lệ đạo hữu, chúng ta thực sự biết quá ít về tộc Cửu U, có thật sự nên tùy tiện xâm nhập thánh địa của bọn họ không? Chuyện này xem sao cũng thấy là một phi vụ rủi ro cao." Thạch Xuyên Không có chút lo lắng nói.
Về việc gặp Bách Lý Viêm hôm đó, Hàn Lập không hề giấu giếm, kể tường tận chuyện có cơ hội trở về Tiên giới thông qua Luân Hồi điện và Tẩy Sát Trì cho Thạch Xuyên Không, đồng thời cho hắn hai lựa chọn.
Một là hắn có thể một mình chạy tới Luân Hồi vực đợi Hàn Lập từ Cửu U vực trở về, rồi dẫn hắn đi tìm Luân Hồi điện, hai là hắn có thể theo Hàn Lập cùng tới Cửu U vực, rồi cùng nhau chạy tới Luân Hồi vực.
Thạch Xuyên Không không hề bất ngờ lựa chọn thứ hai, bất kể là vì cân nhắc sự an toàn cho bản thân, hay là vì nhu cầu Túc Sát Đan, hắn thực tế chỉ có thể chọn phương án hai.
"Nếu không có cơ hội hội minh tam vực này, e rằng chúng ta ngay cả đến Tu La thành cũng khó, lần này nếu không đi thì về sau càng không thể." Hàn Lập nhíu mày, nói.
"Tộc Cửu U có vẻ xem trọng 'thánh địa' này lắm, thông tin từ bên ngoài quá ít, chúng ta trên đường đã tìm đủ mọi cách cũng không thể dò la được tin tức hữu dụng, thậm chí không biết nó ở đâu, vậy làm sao tìm được?" Thạch Xuyên Không thở dài, nói.
"Cũng không sao, chúng ta cứ đến khu Thát Minh trước xem, nơi đó có điên đảo nhai cho thương nhân mậu dịch giao dịch, chắc chắn có tin tức lưu thông, có lẽ kiếm được bản đồ Tu La thành cũng không phải việc khó." Hàn Lập trầm ngâm một lát, nói.
"Cũng chỉ có thể vậy thôi." Thạch Xuyên Không gật nhẹ đầu, nói.
Ma Quang chắp tay sau lưng đi bên cạnh, nhìn quanh đánh giá những người đi đường, vẻ mặt thư thái thản nhiên...
...
Tu La thành, khu Tuy Sơn.
Đỉnh núi cao ngàn trượng sát khí lượn lờ, trên đỉnh núi bị nhân lực san bằng để xây dựng một hành cung to lớn khí thế.
Phía trước hành cung là một quảng trường hắc thạch rộng lớn, được xây dựa vào vách núi, phía ngoài ranh giới chính là vách đá dựng đứng cao ngàn trượng, phía dưới hắc vụ bao phủ, bị gió núi thổi cuộn lên như sóng lớn.
Lúc này, có hai bóng người một đen một trắng đang đứng trong ranh giới, đưa mắt nhìn về phía khu Đọa Hồ ở xa.
Bóng người màu đen bao phủ trong một chiếc áo choàng đen rộng thùng thình, mặt ngoài áo choàng có hoa văn hình rồng đen, vạt áo dài lê trên mặt đất, phía trên có sát khí nhàn nhạt bao phủ.
Bên trong áo choàng, là một nam tử cao lớn đang lơ lửng cách mặt đất một thước, tóc dài chân trần, trên thân phủ một chiếc áo giáp đồng xanh kiểu dáng cổ xưa, nơi ngực có một khối hộ tâm kính hình thú dữ tợn, trên đó loang lổ màu xanh đồng.
Nam tử mặt trắng bệch, ngũ quan rõ ràng, bờ môi dày rộng hơi mím lại, sắc mặt hết sức hờ hững, đôi mắt màu xám nhìn thẳng phía trước, hoàn toàn không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.
Bên cạnh hắn là bóng người màu trắng, một lão giả râu tóc bạc phơ trên 80 tuổi, trên người khoác một bộ pháp bào trắng như tuyết chất lượng cao, phía trên có những làn sóng gợn lăn tăn, không ngừng từ bả vai chảy xuống vạt áo như sóng biển cuồn cuộn, dưới chân tích tụ thành từng cụm bọt nước trắng xóa.
Nếu có tu sĩ đứng ở một bên vào lúc này, liền có thể cảm nhận được trong những làn sóng kia truyền ra hơi nước mênh mông và những đợt dao động pháp tắc thủy thuộc tính tưởng như không lớn nhưng liên tục không dứt.
Lão giả được bao phủ trong hơi nước mông lung như một lớp tường mờ che chắn, cách ly hoàn toàn sát khí xung quanh.
"Âm đạo hữu, lần bỏ phiếu hội minh này ngươi nắm chắc bao nhiêu phần?" Lão giả mặc bạch bào thu mắt lại từ đằng xa, nói.
"Không tới ba phần." Nam tử mặc hắc bào lạnh lùng nói.
"Cái này... Bên Hắc Thằng vực đã có nhiều bộ tộc quay sang ủng hộ Luân Hồi vực rồi sao?" Lão giả mặc bạch bào nhíu mày, hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận