Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 411: Nhìn quen mắt

Chương 411: Nhìn quen mắt
Hàn Lập con ngươi hơi co lại, đương nhiên sẽ không cho con Tuyết Sư này cơ hội phục hồi lại.
Hắn thấy nó một tay bóp một cái kiếm quyết, trường kiếm màu xanh lập tức rung lên, trên thân kiếm từng sợi điện quang màu vàng chợt hiện, hóa thành một mảnh lưới điện màu vàng chụp xuống, lập tức che kín đầu Tuyết Sư.
Xung quanh những luồng sáng trắng đang không ngừng tụ lại khi chạm vào lưới điện màu vàng thì vỡ tan, không thể xâm nhập chút nào.
"Ầm ầm" một tiếng vang lên.
Tinh thạch Hàn phách trong đầu Tuyết Sư, cũng bị điện quang màu vàng xen lẫn oanh kích, hoàn toàn tan thành bột mịn.
Không có tinh thạch Hàn phách chống đỡ, động tác của nó bỗng nhiên khựng lại, rồi thân thể cao lớn ầm ầm ngã xuống, "Phốc" một tiếng, dễ như trở bàn tay hóa thành một đống tuyết đọng, tản mác khắp nơi.
Hàn Lập không nói hai lời tiện tay vẫy, trường kiếm màu xanh lập tức hóa thành một đạo lưu quang, bay vào trong cơ thể hắn, biến mất không thấy đâu.
"Liễu đại ca thật là lợi hại!"
Lục Vũ Tình vỗ tay khen một tiếng, nhanh chân đi tới, ngồi xổm người xuống tìm kiếm trong đống tuyết đọng.
Một lát sau, nàng có chút thất vọng đứng dậy, nói: "Liễu đại ca công kích quá mạnh, Hàn phách của con Hàn thú này đã tan rã hết, không còn lại chút nào."
"Ngươi muốn Hàn phách đó để làm gì?" Hàn Lập hơi nhíu mày hỏi.
"Liễu đại ca không biết đấy thôi. Thứ này tính cực hàn, lại không thiên về âm tính, dù không bằng Hàn Tủy vạn năm, nhưng cũng có một phần công dụng của Hàn Tủy... Dù sao giữ lại vẫn tốt, mang tới Hắc Phong thành cũng có thể đổi được không ít linh thạch đấy." Lục Vũ Tình giải thích.
Hàn Lập gật đầu đồng tình, không nói gì nữa, xoay người đi vào sơn cốc, hướng phía khu kiến trúc bên trong bay tới.
Đường núi vào cốc hơi hẹp, tuyết đọng còn dày hơn so với ngoài cốc, một bước chân xuống sẽ lún đến eo, Hàn Lập liền dứt khoát vận chuyển pháp lực dùng Khinh Thân Chú, thân thể lơ lửng trên lớp tuyết, đi vào trong cốc.
Lục Vũ Tình thấy vậy, cũng bắt chước theo, đi theo sau lưng Hàn Lập.
Hai người đi vào trong một hồi, khoảng nửa khắc, không gặp phải con Hàn thú nào, thuận lợi đi tới một khoảng quảng trường bằng phẳng.
Giống như lúc trước, những chỗ có kiến trúc thì gió tuyết sẽ giảm đi ít nhiều, tuyết đọng cũng không sâu.
Khu kiến trúc trong sơn cốc này không nhỏ, gần như chiếm hết cả sơn cốc, trông như một cái chợ nhỏ, chỉ là các kiến trúc đều hơi to lớn, trang trí rất hoa mỹ.
Trên không ít cột trụ hành lang mái cong còn có khắc những trận pháp phù văn huyền ảo, nhưng hầu hết đều bị phá hủy, những thứ trân bảo nơi này có lẽ đã bị người đến trước lấy hết.
Hai người Hàn Lập mất hơn nửa canh giờ mới kiểm tra hết các kiến trúc ở đây, chỉ phát hiện vài pháp bảo hư hỏng, toàn là những món đồ bỏ đi không còn chút tác dụng nào.
Đi ra khỏi tòa lầu các cuối cùng, Hàn Lập nhìn về phía sau trấn, thấy cuối sơn cốc không phải ngọn núi tuyết mà là một bức vách băng trong suốt.
Ở dưới vách đá, có một cái động cao mấy trượng, hình như thông thẳng tới phía sau sơn cốc, không biết sâu bao nhiêu.
Hàn Lập và Lục Vũ Tình nhìn nhau một cái, rồi từ từ đi đến cuối sơn cốc, tới dưới miệng động.
Hai người nhìn vào trong động, thấy bên trong mờ mờ, không nhìn rõ vật thể, chỉ ở phía trong vài trăm trượng có chút ánh sáng trắng, tựa hồ là cuối hang.
Hai mắt Hàn Lập lóe lam quang, thần thức đã bung ra, dò xét vào trong động.
Một lát sau, hắn lắc đầu, rồi đi trước vào trong.
Lục Vũ Tình hơi do dự, định hỏi gì đó, nhưng thấy Hàn Lập có vẻ không định dừng lại lâu nên vội vàng đi theo.
Vào trong động, Hàn Lập mới thấy hai bên vách núi và trên đỉnh đầu, thậm chí mặt đất cũng đều là băng cứng màu lam, bằng phẳng như gương, có chút trơn trượt.
Trong động rất yên tĩnh, ngoài tiếng bước chân của hai người ra thì không còn tiếng động nào khác.
Hàn Lập đi không nhanh, thỉnh thoảng sẽ dừng lại, dò xét xung quanh một lúc rồi mới tiếp tục đi.
Lặp đi lặp lại ba lần như vậy, Lục Vũ Tình cuối cùng không nhịn được thắc mắc, hỏi:
"Liễu đại ca, sao ngươi cứ đi rồi lại dừng thế? Có phát hiện gì sao?"
Hàn Lập không trả lời ngay, cũng không quay đầu lại, chỉ khẽ lắc đầu, tiếp tục hành động.
Lục Vũ Tình thấy vậy, đành bất đắc dĩ đi theo sau.
Đến giữa hang động, Hàn Lập lại dừng lại.
Hắn nhắm mắt đứng yên một lúc, rồi ngồi xổm xuống, đặt tay lên mặt đất, trong mắt lóe lên lam quang, trầm tư suy nghĩ.
"Phía dưới có động tĩnh." Một lát sau, hắn mở miệng nói.
Lục Vũ Tình nghe vậy khẽ động, nhưng chưa kịp phản ứng, thì lòng bàn tay Hàn Lập quang mang tụ lại, bỗng nhiên ấn xuống.
Ngay sau đó, có tiếng "Rắc" vang lên!
Lớp băng cứng dưới lòng bàn tay hắn đột nhiên nứt ra, theo đó từ giữa lan ra những vết nứt như mạng nhện, mở rộng ra xung quanh.
Hàn Lập đứng lên, lùi lại vài bước, khu vực bị hắn ấn tay xuống liền lún xuống, sụp ra một cái hố hình bầu dục rộng hơn một trượng.
Dưới hố, có tiếng gió "Vù vù" truyền đến, bên trong hình như có không gian rất lớn.
Hàn Lập không nói hai lời, thân hình nhảy lên, trực tiếp nhảy vào trong hang, rơi xuống dưới.
Lục Vũ Tình còn chưa kịp hỏi Hàn Lập rốt cuộc phát hiện ra gì, đã không còn thấy bóng dáng hắn đâu.
Bất đắc dĩ, nàng đành ba chân bốn cẳng nhảy xuống theo.
Hai người kẻ trước người sau từ hang rơi xuống, rất nhanh hai chân đã chạm xuống đất.
Hàn Lập ổn định thân hình, chỉ cảm thấy dưới chân đất ẩm ướt, ngẩng đầu nhìn lên, thấy lớp băng tinh màu lam dày ba thước ở trên đầu, thì ra dưới đây lại có một Động thiên khác.
"Liễu đại ca đây là chỗ nào, cảm giác lạ quá." Lục Vũ Tình nhìn trái nhìn phải, phát hiện mình đang ở trong một đường hầm ngầm đen kịt, hơi bối rối hỏi.
"Trước đừng nói gì, cứ cẩn thận đi theo ta là được." Hàn Lập làm động tác im lặng, nói.
Lục Vũ Tình liền lập tức ngậm miệng, thành thật đi theo Hàn Lập theo đường hầm hướng xuống dưới.
Hai người trong đường hầm tối đen, đi xéo xuống khoảng trăm trượng rồi dừng lại.
Ngay phía trước, có vài tia sáng yếu ớt chiếu vào, đồng thời có những tiếng "ầm ầm" trầm đục truyền đến.
Hai người nhìn nhau trong bóng tối, đồng thời che giấu khí tức trên người, tiếp tục đi xuống.
Đến cuối đường hầm, tiếng "ầm ầm" nghe thấy lúc trước trở nên rõ ràng hơn, vang vọng cả đường hầm.
Hàn Lập đến cửa hầm xem xét, mới phát hiện mình đang ở trên vách đá dựng đứng.
Dưới vách đá, rõ ràng là một cái động đá vôi lớn dưới lòng đất.
Hắn nhìn vào trong động đá vôi, chỉ thấy kiếm quang chớp nhoáng, tiếng nổ không ngớt, dường như có hai người đang giao chiến với vài con Hàn thú khổng lồ.
Giữa động đá vôi, người ta đã mở ra một cái quảng trường đá trắng khá lớn, phía trên từng có một công trình điện các không nhỏ, nhưng giờ đã tan hoang, biến thành đống phế tích.
Ánh mắt Hàn Lập ngưng tụ, phát hiện trang phục của hai người trên quảng trường kia rất quen thuộc, một người là hán tử trung niên cao lớn, khoác một chiếc áo choàng đen hơi rộng, ở cổ áo thêu một hình đầu lâu, hiển nhiên là tu sĩ Quỷ Khấp Tông.
Người còn lại là một lão già thấp bé tiều tụy, mặc áo ngắn bằng vải đen, trùm một chiếc khăn đen trên đầu, có vẻ là trang phục của tu sĩ Nam Lê tộc.
Lúc trước, sự chú ý của Hàn Lập tập trung vào lão giả tên Trần Phi và cây kim trượng trong tay hắn, nên không để ý nhiều đến những người khác, không có ấn tượng gì về tên tuổi cụ thể của hai người kia.
Giờ đây, khi quan sát kỹ càng, hắn thấy lão già tiều tụy kia tuy thân hình nhỏ bé nhưng thực lực lại không tầm thường, vác một cây kích lớn màu vàng óng cao hơn người gấp đôi, vung lên nhẹ nhàng như một chiếc quạt, không ngừng quét ra những luồng khí màu vàng hình quạt.
Hai con Tuyết Sư Hàn thú cao mấy trượng mỗi lần tấn công bị quét trúng, kẻ nhẹ thì chân tay đứt đoạn, băng tuyết vỡ tan, tạo thành một lỗ hổng kinh người, kẻ nặng thì đứt lìa ngay lập tức.
Còn hán tử trung niên của Quỷ Khấp Tông kia lại tay không tấc sắt giao chiến với hai con Hàn thú trạng thái như Tuyết Viên, quyền đầu của hắn có ánh sáng trắng mờ ảo, trong đó lấp lánh ánh lam giống như Tinh Vân.
Mỗi khi hắn tung một cú đấm, hư không trước mặt nhất định nổ tung, toàn thân bốc lên hàn khí của Tuyết Viên Hàn thú, nhưng nơi nào chạm vào nắm đấm thì đều nổ tung thành bột.
Hai người thoạt nhìn thì có vẻ chiếm ưu thế, vung tay múa chân có vẻ dễ dàng, nhưng trên thực tế lại bị đánh cho khá bế tắc, đám Hàn thú này dường như không cảm nhận được sát thương thực thể, vết thương trên người dù có nặng đến mấy cũng có thể nhanh chóng hồi phục.
Chúng khôi phục lại trạng thái, giống như con Tuyết Sư mà Hàn Lập hai người đối phó ở bên ngoài cửa, thậm chí còn nhanh hơn không ít.
Điều đáng sợ nhất là, ngoài bốn con Hàn thú này ra, trên phế tích cung điện còn có một con Tuyết Cưu như được tạc từ băng tuyết, đôi mắt xanh thẳm có vẻ có linh tính, gắt gao nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Có thể thấy được, chỉ cần hai người sơ hở, Tuyết Cưu sẽ lập tức bùng lên tấn công như sấm sét khiến người khó lòng phòng bị.
Con thú này khác với bốn con Hàn thú kia, mỏ nhọn của nó có thể phun ra từng tia băng màu bạc như mũi tên, trong đó ẩn chứa lực lượng pháp tắc thuộc tính Băng, dù hai người kia đều là tu vi Chân Tiên cũng không dám khinh thường.
Hàn Lập xem xét kỹ tình hình hai người và mấy con Hàn thú đang giao chiến, cùng với những công pháp họ thi triển, lông mày đầu tiên nhíu lại, sau đó lại nhướn lên, trong ánh mắt hiện lên một vẻ kinh ngạc.
"Quả nhiên là trùng hợp, lại là bọn họ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận