Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 669: Duyên phận giữa thiên địa

Chương 669: Duyên phận giữa trời đất
Hàn Lập ra khỏi rừng rậm, chỉ cảm thấy bốn phía lập tức trở nên trống trải. Ánh mắt của hắn liếc nhìn xung quanh, tiếp tục đi về phía trước, không bao lâu, liền đến một vùng rừng đá rộng lớn do đủ loại quái thạch lởm chởm hình thành.
Mà ở chính giữa vùng rừng đá kia, có một bệ đá hình tròn, rộng khoảng ngàn trượng, cao chừng trăm trượng, toàn thân màu xanh biếc, cùng sơn phong phía dưới tự nhiên nối liền một chỗ. Phía trên bệ đá đầy những vết nứt ngang dọc và rêu xanh, trông có vẻ đã trải qua thời gian dài.
Hàn Lập thấy tình hình này, khẽ nhíu mày, cảm thấy bệ đá trước mắt này có vài phần quen mắt. Hắn suy nghĩ một chút, thân hình bỗng nhiên nhảy lên, đáp xuống trên bệ đá.
Trên bệ đá không có nhiều bày biện, mặt đất đầy những đường vân nứt nẻ, bên trong có rất nhiều dây leo màu xanh dài ra, bò lan khắp nơi trên mặt đất. Một điều đặc biệt là, toàn bộ bệ đá dường như tràn ngập một tầng nhàn nhạt sức mạnh của pháp tắc Thời Gian.
Ngoài ra, ở gần rìa bệ đá còn sừng sững một tấm bia đá cao đến trăm trượng. Phía trên bia cũng mọc rêu xanh và dây leo xanh bò đầy. Hàn Lập tiến lại gần mới phát hiện, dưới những dây leo ấy, có mấy chữ lớn màu ám kim được khắc bằng Kim Triện Văn: "Pháp Ngôn Thiên Địa".
Hắn nhíu mày, rồi lại quay đầu nhìn xung quanh, thấy xung quanh sơn phong tràn ngập biển mây mênh mông, bỗng chợt tỉnh ngộ, nói: "Thì ra là nơi này..."
Bệ đá này chính là nơi mà năm xưa hắn nhìn thấy qua tinh bích, nơi tăng nhân tai to, tức Di La lão tổ giảng đạo cho đệ tử. Lúc đó, hắn chỉ nghe tám câu rưỡi giảng kinh cao thâm khó dò của Di La lão tổ mà quanh thân thần thông đã tự động vận chuyển. Sau đó, hắn còn liên tiếp mở được tám tiên khiếu, thu hoạch vô tận.
Đáng tiếc là từ sau lần đó, hắn không còn cơ hội nhìn thấy cảnh tượng này trong tinh bích nữa. Không ngờ, dưới cơ duyên xảo hợp, hắn lại một lần nữa đến nơi này. Có lẽ đây chính là ý trời sắp đặt để hắn có cơ hội tái hiện lại cảnh tượng Di La lão tổ giảng đạo năm xưa.
Nghĩ đến đây, Hàn Lập lập tức hai tay bấm pháp quyết. Sau lưng hắn hào quang màu vàng bừng lên, Chân Ngôn Bảo Luân ung dung hiện ra, xoay tròn.
Sau đó, thân hình hắn vút lên không trung, đứng lơ lửng. Năm xưa, do bị ảnh hưởng bởi tinh bích, hắn không thể thấy được toàn cảnh bệ đá, hôm nay tự nhiên muốn chọn vị trí tốt.
Hắn tiếp tục biến đổi pháp quyết, miệng niệm thầm: "Ngưng". Chữ này vừa thốt ra, trên Chân Ngôn Bảo Luân sau lưng, mấy trăm đồ án đạo văn Thời Gian lập tức sáng lên. Con mắt Chân Thực Chi Nhãn ở chính giữa bỗng nhiên mở ra. Bên trong con mắt khổng lồ như vàng lỏng đang xoay tròn, bắn ra một luồng hào quang màu vàng, chiếu xuống bệ đá.
Bệ đá màu xanh đắm mình trong ánh kim quang, bên ngoài cũng tự động phát ra ánh kim nhàn nhạt. Trong hư không giao thoa, chúng tạo thành từng mảng quang ảnh, từ đó hiện ra những thân ảnh quen thuộc.
"Quả nhiên..." Hàn Lập tự lẩm bẩm. Ánh mắt của hắn từ Mộc Nhân mặc áo bào vàng, tên Mộc Diên, với mái tóc như rơm, đến đứa bé đầu to cao năm thước mà trước đó hắn thấy ở Thủy Diễn cung, rồi đến người cởi trần toàn thân hỏa văn. Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại ở tăng nhân tai to mặc cà sa đỏ.
Vị tăng nhân này có ánh mắt hiền từ, ngồi xếp bằng tùy ý, trong tay nhẹ nhàng vê chuỗi tràng hạt bích ngọc, môi khẽ mở, chậm rãi giảng thuật. Mỗi lần vị tăng nhân này mở miệng, giữa răng môi lại có những phù văn ngũ sắc bay ra, hóa thành lưu quang ngũ sắc bay lên không trung, dẫn tới trời đất cộng minh, hiện ra rất nhiều cảnh tượng kỳ dị.
Dù đã là lần thứ hai nhìn thấy cảnh tượng này, Hàn Lập trong lòng vẫn kinh ngạc không thôi. Chỉ là không giống với lần trước, lần này trong tràng cảnh tái hiện, thứ hắn thấy đều là hư ảnh được Chân Thực Chi Nhãn phục hồi, không phải sự việc phát sinh trong thời gian thực. Vì vậy, hắn không còn cảm nhận được ý cảnh huyền diệu, và trên thân hắn cũng không xuất hiện dị tượng.
Hắn thấy gió nổi mây phun, tuyết rơi sương sinh, tạo nên những biến hóa kỳ dị lớp lớp. Trong lòng hắn càng dấy lên nghi ngờ. Với một Di La lão tổ có pháp thuật vô thượng như vậy, sao Chân Ngôn môn lại bị hủy diệt trong chốc lát? Vậy vị Thời Gian Đạo Tổ đã hủy diệt Chân Ngôn môn phải cường đại đến mức nào? Hắn không thể nào tưởng tượng được.
Sau một lát, Mộc Nhân mặc áo bào vàng bắt đầu hỏi, tăng nhân tai to cười nói giải thích những điều khó hiểu, khiến cho năm vị đệ tử quỳ lạy. Tăng nhân tai to tiếp tục giảng kinh, đang giảng nửa chừng thì bỗng nhiên dừng lại, trong miệng phát ra một tiếng kinh ngạc, mắt nhìn về một hướng trong hư không.
Hàn Lập vội nhìn theo, nhưng thấy nơi đó hoàn toàn trống rỗng, không có gì cả. Hắn còn đang nghi hoặc thì thấy năm đệ tử kia tỉnh mộng, cũng nhìn theo hướng đó. Trong số đó, Mộc Nhân tên Mộc Diên đứng dậy, phẫn nộ hướng về phía đó lớn tiếng.
Hàn Lập chợt hiểu, chẳng phải đây chính là cảnh tượng mình lén nghe giảng đạo năm đó, bị người ta phát hiện sao? Hắn cười khổ một tiếng rồi nhìn về phía Di La lão tổ. Khóe mắt liếc thấy cạnh bồ đoàn mà Mộc Diên ngồi trước đó, một con chuột bóng loáng mập mạp đang đứng thẳng bằng hai chân sau, cũng hướng về phía đó nhìn.
"Chuột... Bộ dạng này, chẳng lẽ là..." Hàn Lập vừa nghĩ, vô thức liền nhớ tới con cự thử màu xanh lá ở vực sâu Man Hoang giới vực mà hắn đã gặp. Nó, trừ kích thước khác nhau ra, còn lại thì giống hệt con chuột này.
Trong lúc hắn còn nghi hoặc thì Mộc Nhân đã trở về chỗ cũ. Hắn đưa tay gõ nhẹ lên đầu con chuột mập mạp, khiến nó bị đánh bay ra xa mấy trăm trượng. Kết quả, nó vừa xoay người bò dậy đã chậm rãi chạy đến bên cạnh Di La lão tổ. Nó dán sát góc áo vị tăng nhân và ngồi xếp bằng như người.
Di La lão tổ nhìn nó, cũng không đuổi đi, tiếp tục giảng đạo. Mộc Nhân thấy vậy cũng không gây khó dễ cho nó nữa. Hàn Lập tuy không thể hưởng lợi như năm xưa nhưng vẫn chăm chú quan sát Di La lão tổ giải thích đạo lý cho đệ tử. Mọi cử động của lão tổ và đệ tử đều được hắn ghi nhớ.
Không biết qua bao lâu, sau khi Di La lão tổ giảng đạo xong, trên mặt hiện ra ý cười ôn hòa. Ánh mắt của vị tăng nhân lần lượt nhìn từng đệ tử rồi phất tay bảo họ tự đi bế quan ngộ đạo.
Hàn Lập kinh ngạc không thôi khi ánh mắt của lão vừa nãy dường như đã dừng lại trên mặt mình một lát. Tuy chỉ là một khoảnh khắc nhưng loại cảm giác này vô cùng vi diệu. Trong ánh mắt của vị tăng nhân như mang theo một ý nghĩa sâu xa nào đó.
Chẳng lẽ, vị tăng nhân không chỉ phát hiện ra mình năm xưa lén nghe giảng đạo, mà còn phát hiện cả mình đang tái hiện cảnh tượng này, muốn nói gì đó với mình sao? Hàn Lập suy nghĩ rồi lại thấy rất vô lý, đành phải lắc đầu tự cười mình suy nghĩ quá nhiều.
Khi tất cả các đệ tử, kể cả con chuột, đã rời đi, Di La lão tổ vẫn chưa đứng dậy. Sau khi ngồi tĩnh tọa nửa ngày, lão mới thu chuỗi tràng hạt lại rồi từ từ đứng dậy. Thân hình mập mạp của vị tăng nhân chậm rãi xoay lại, đối diện với vách đá có khắc chữ "Pháp Ngôn Thiên Địa". Lão lặng lẽ quan sát một lát rồi bỗng giơ tay lên, chỉ vào chữ "Ngôn".
Một tia kim quang từ đầu ngón tay vị tăng nhân bắn ra, lóe lên một cái rồi biến mất, ghim vào chữ "Ngôn". Sau đó, tăng nhân chắp tay ngửa đầu nhìn trời. Thân hình lão dần dần mơ hồ rồi như tan ra trong đất trời. Cuối cùng biến mất không còn dấu vết.
Không hiểu vì sao, nhìn bóng lưng vị tăng nhân, Hàn Lập bỗng nảy sinh cảm giác cô tịch: "Đời người ở cõi trời đất mênh mông tựa như hạt cải". Hắn xuất thần một hồi lâu. Khi mọi cảnh tượng kỳ dị hoàn toàn biến mất, Hàn Lập mới bắt pháp quyết, thu hồi Chân Ngôn Bảo Luân. Thân hình hắn lướt xuống, đi đến trước tấm bia đá.
Tay áo hắn vung lên, một làn gió nhẹ thổi bay lớp rêu xanh và dây leo trên bia đá, để lộ ra chữ "Ngôn" lớn ở giữa. Tiếp theo, mắt Hàn Lập lóe tử quang, Cửu U Ma Đồng vận chuyển, hắn cẩn thận đánh giá chữ này.
Ở trên đỉnh chữ "Ngôn" quả nhiên có một tầng kim quang mờ ảo, bên trong dường như có một thế giới khác. Hàn Lập đưa một tay ra, ngón giữa và ngón trỏ như lưỡi dao, cắm vào bên trong. Ngón tay hắn dễ dàng đâm vào vách đá, kẹp lấy một thẻ trúc ngọc, chậm rãi tách ra.
Hắn cầm thẻ ngọc trên tay, cúi đầu nhìn. Trên đó có khắc một hàng chữ nhỏ màu vàng bằng Kim Triện Văn:
"Nghe đạo sớm chiều khi, duyên phận giữa trời đất".
Hàn Lập vừa động niệm, liền vận tiên linh lực luyện hóa thẻ trúc, đưa thần thức vào xem xét. Sau một lúc, hắn bỗng mở mắt, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hỉ.
Trong thẻ trúc này ghi rõ « Chân Ngôn Hóa Luân Kinh » chín tầng công pháp, và một đoạn văn cổ quái tên là « Tu Di Cảm Ứng thiên ». Công pháp « Chân Ngôn Hóa Luân Kinh » thì Hàn Lập không hề xa lạ. Hắn nhanh chóng đọc qua một lần thì thấy có một vài đoạn nội dung hơi khác so với những gì mà mình đã luyện. Không biết có phải do cách diễn đạt khác hay không, nhưng may mà vấn đề không lớn, không ảnh hưởng đến việc tu luyện công pháp, càng không đến mức dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.
Ngoài ra, trong chín tầng công pháp này, Hàn Lập còn tìm thấy nội dung ghi chép chi tiết về thần thông "Pháp Ngôn Thiên Địa" mà trước đây hắn có được từ Mộc Diên. Nội dung bên trong cũng có chút khác biệt nhỏ, nhưng không ảnh hưởng đến tổng thể.
Còn về « Tu Di Cảm Ứng thiên » kia, Hàn Lập hoàn toàn không hiểu được. Văn tự được ghi trong đó chỉ có mấy ngàn chữ, nội dung tối nghĩa, đọc không giống công pháp tu luyện mà cũng không giống thần thông bí thuật. Sau khi đọc một hồi, Hàn Lập cũng không thể hiểu rõ được, đành bỏ qua.
Hắn đọc lại cẩn thận chín tầng « Chân Ngôn Hóa Luân Kinh » rồi kìm nén sự vui sướng cùng xúc động muốn tu luyện ngay lập tức. Sau đó, Hàn Lập bay xuống, lại đến trước tấm bia đá. Hắn nhìn sâu vào dòng chữ "Pháp Ngôn Thiên Địa" trên tấm bia, hướng về phía bóng lưng đã biến mất từ lâu mà cung kính thi lễ. Sau đó, thân hình hắn nhẹ nhàng bay lên, hướng xuống chân núi bay đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận