Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 132: Trọng Thủy

Chương 132: Trọng Thủy Hàn Lập phất tay thu hồi bình nhỏ, rồi quan sát kỹ viên tinh hạt trong lòng bàn tay. Dù có cảm giác quen thuộc với nó, hắn vẫn không thể nhớ ra công dụng cụ thể của nó.
Trong lòng khẽ động, hắn nhắm mắt, một sợi tơ óng ánh từ giữa mày nhô ra, quấn quanh lấy viên tinh hạt.
Một lát sau, mắt hắn mở ra, trên mặt lộ vẻ kỳ quái.
"Tại sao có thể như vậy?" Hàn Lập lẩm bẩm.
Sau khi dò xét, hắn phát hiện viên tinh hạt này là một loại linh tài chứa đựng sức mạnh pháp tắc thiên địa, và lực lượng pháp tắc trong đó giống hệt con mắt của Độc Mục Cự Nhân mà hắn đã có trước đó.
Chỉ là, cường độ lực lượng pháp tắc của tinh hạt này chưa bằng một phần mười của con mắt kia.
Nhớ lại những thần thông của bình nhỏ và các dị tượng đã xuất hiện, Hàn Lập cơ bản xác định loại lực lượng pháp tắc này không phải thuộc tính Thổ.
Nhưng cụ thể là gì thì hắn không thể kết luận, định bụng sẽ đợi khi trở về Ô Mông đảo, rồi dùng trận bàn để tra trong Vô Thường Minh, xem có thông tin gì không.
Hàn Lập vừa nghĩ vừa lấy ra mấy viên đan dược uống, đan dược tan ra thành nguyên khí tinh thuần, dung nhập vào khắp cơ thể, sắc mặt của hắn mới dần trở lại bình thường.
Hắn nhìn quanh, rồi độn quang bay về hướng Ô Mông đảo.
Khi hắn lặng lẽ về đến đảo, không làm kinh động ai, trực tiếp trở về mật thất trong tiểu viện.
Không lâu sau, linh khí thiên địa trong ngàn dặm xung quanh bắt đầu dậy sóng, hội tụ về phía tiểu viện, tạo thành một xoáy linh khí khổng lồ.
Trên Ô Mông đảo, bất kể tu sĩ hay phàm nhân, đều không còn ngạc nhiên trước những hiện tượng kỳ lạ xảy ra ở chỗ Hàn Lập, vị thần hộ mệnh của Ô Mông đảo.
Hiện tượng linh khí hội tụ kéo dài đến tối thì chậm rãi tan đi.
Nhưng không lâu sau, từ bầu trời đêm, những luồng tinh quang Bắc Đẩu giáng xuống, tạo thành bảy trụ tinh quang khổng lồ, chiếu vào trong tiểu viện.
Cứ như vậy, ban ngày linh khí hội tụ, ban đêm tinh quang rủ xuống, liên tục trong một tháng.
Trong mật thất, một vầng thanh quang bao bọc một thân ảnh, chậm rãi chuyển động.
Thanh quang lóe lên rồi tan đi, để lộ Hàn Lập, hôm nay hắn tinh thần sung mãn, thân thể đã hồi phục như ban đầu.
Hắn dùng thần thức dò xét cơ thể, sắc mặt giãn ra.
May mắn tu luyện Tiểu Bắc Đẩu Tinh Nguyên công, nhục thân cơ sở vô cùng vững chắc, dù nguyên khí hao tổn nhiều, vẫn có thể phục hồi.
Còn Chưởng Thiên Tiểu Bình, sau một thời gian hấp thu tinh nguyệt chi lực, đúng như dự đoán, đã trở lại nguyên dạng.
Hàn Lập thở phào rồi lại lấy ra viên tinh hạt do lục dịch biến thành, dùng hai ngón tay kẹp lên đưa trước mắt, trầm ngâm.
Một lát sau, hắn lấy ra một vật, chính là độc nhãn của Độc Mục Cự Nhân, rồi nhắm mắt, dùng thần thức dò vào.
Quả nhiên như hắn nghĩ, lực lượng pháp tắc trong tinh hạt giống hệt trong độc nhãn.
Nhưng rốt cuộc lực lượng pháp tắc trong độc nhãn là gì thì Hàn Lập vẫn chưa thể xác định.
Hắn mở mắt, trong lòng đã quyết.
Vì viên tinh hạt này, hắn suýt bị hút thành xác khô, nên thế nào cũng phải làm cho rõ.
Nghĩ đến đây, hắn lấy mặt nạ xanh của Vô Thường Minh đeo lên, chỉ vào giữa mày rồi lẩm bẩm.
Trong nháy mắt, thanh quang như nước từ mặt nạ dâng lên, ngưng tụ thành một trận bàn hư ảnh lớn trước mặt.
Hắn đi thẳng tới khu vực nhiệm vụ, đăng một nhiệm vụ khảo sát, miêu tả hình dạng của Độc Mục Cự Nhân, tìm người có thể khảo sát con thú này, hứa hẹn thù lao hậu hĩnh.
Làm xong mọi việc, Hàn Lập thu hết tinh hạt và mặt nạ, trực tiếp rời khỏi tiểu viện, hóa thành bóng xanh bay về phía xa.
Ở một vùng hải vực gần Ô Mông đảo, tiếng sóng oanh minh vang vọng không dứt, một vòng xoáy khổng lồ rộng hàng trăm dặm hút hết nước biển và mọi thứ vào đáy biển.
Hàn Lập lóe lên rồi xuất hiện, không chần chừ mà bay thẳng vào vòng xoáy, xuống đáy biển.
Một bóng người lam ngay dưới đáy biển, ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn, dung mạo và ngũ quan không khác Hàn Lập, chính là Địa Chỉ hóa thân của hắn.
Hóa thân ôm hư hai tay trước ngực, quanh người lóe lên thủy hoa đen, đang tu luyện «Hắc Hải Trọng Thủy Kinh».
Một cỗ tín niệm chi lực từ xa truyền đến, nhập vào Địa Chỉ hóa thân, trên đỉnh đầu hóa thân xuất hiện một tia tơ pháp tắc, phát ra ba động Thủy chi pháp tắc.
Hàn Lập nhìn sợi tơ pháp tắc, thầm gật đầu.
Đạo của Địa Tiên, hấp thụ tín niệm chi lực để cô đọng lực lượng pháp tắc thật thần kỳ, chỉ nhờ tín niệm của dân chúng Ô Mông đảo, Địa Chỉ hóa thân đã nhanh chóng ngưng tụ ra được một tia tơ pháp tắc.
Pháp lực trong hóa thân cũng khá lớn, có lẽ vì nhiễm tín niệm chi lực nên có vẻ hơi tán loạn.
Địa Tiên như Hàn Lập, trong tu luyện có chút khác biệt so với Địa Tiên khác, Địa Chỉ hóa thân của hắn hấp thu tín niệm từ tín đồ, mà bản thể thì không hề nhiễm.
Vì thế, tuy không thể tận hưởng lợi ích từ lực lượng pháp tắc ngưng tụ từ tín niệm, tiên linh lực trong cơ thể hắn cũng không bị nhiễm và ảnh hưởng.
Dù sao ban đầu tu luyện Địa Chỉ hóa thân cũng chỉ vì giải phong ấn Nguyên Anh mà thôi.
Ánh mắt hắn chuyển sang đôi tay Địa Chỉ hóa thân, khẽ nhíu mày.
Trong tay hóa thân là một đoàn thủy cầu đen lớn bằng nắm tay trẻ con, phát ra ánh sáng đen thăm thẳm, tỏa ra từng trận thủy khí, trông khá đặc biệt.
«Hắc Hải Trọng Thủy Kinh» này, tu luyện quả thật đúng với danh xưng “chậm chạp”.
Ngày hôm đó về, hắn liền cho hóa thân này tu luyện ở đây, bắt đầu ngưng luyện tầng Trọng Thủy thứ nhất.
Kết quả, đến nay đã hơn một tháng mà chỉ ngưng luyện được một chút xíu.
Thảo nào người sáng lập «Hắc Hải Trọng Thủy Kinh» chỉ luyện hóa được một suối nhỏ, số lượng ba tầng Trọng Thủy, mà đã tốn mất 50 vạn năm.
Hàn Lập phất tay, đoàn Trọng Thủy bay tới rơi vào tay hắn.
Tuy Trọng Thủy trông không lớn, nhưng khi cầm lại nặng trĩu, không khác gì một ngọn núi nhỏ.
Hắn đánh giá rồi gật đầu, lấy bình ngọc đựng vào, rồi lập tức bay lên, ra khỏi mặt biển, định về tiểu viện trên đảo.
Đúng lúc này, thiên địa trên Ô Mông đảo đột nhiên biến sắc.
Linh khí thiên địa trong vạn dặm tụ lại, tạo thành một xoáy linh khí vô cùng lớn.
Từng tia linh khí như thác nước từ xoáy linh khí đổ xuống, dung nhập vào một cung điện trên Ô Mông đảo.
Cung điện đó chính là nơi Lạc Phong thường ở.
Cung điện được bao phủ bởi ngũ sắc quang mang, tạo thành một vùng biển ánh sáng lớn, các loại quang mang nhanh chóng luân chuyển, phát ra tiếng ầm ầm.
Hàn Lập nhìn thoáng qua hướng cung điện, rồi biến mất tại chỗ.
Động tĩnh lớn như vậy, cả hòn đảo đều nghe rõ, nhưng không ai xôn xao, chỉ có người Lạc gia, đặc biệt là những người Luyện Hư và Hợp Thể, đều lộ vẻ kích động.
Dị tượng này rõ ràng là dấu hiệu Hợp Thể tu sĩ tiến giai Đại Thừa!
Trong cung điện, Lạc Phong ngồi xếp bằng, quang mang quanh người hỗn loạn, khí tức dao động rất lớn, biểu tình lúc vui lúc giận, dường như đang trải qua khảo nghiệm nào đó.
Bóng xanh lóe lên, Hàn Lập xuất hiện bên cạnh, im lặng đứng đó.
Khí tức của Lạc Phong ngày càng kịch liệt, trên mặt và trán mồ hôi túa ra, lộ vẻ khó khăn.
Biển ánh sáng ngũ sắc xung quanh cung điện cũng rung lắc, thỉnh thoảng bắn ra từng đạo quang mang hỗn loạn xung quanh.
Ầm ầm!
Mặt đất xung quanh đại điện bị oanh ra những hố lớn, những người đang tụ tập vội vã lùi ra xa.
Hàn Lập thấy vậy, cong ngón tay búng ra.
Một đạo tinh quang dịu dàng chui vào mi tâm Lạc Phong.
Biểu tình Lạc Phong lập tức giãn ra, quang mang hỗn loạn quanh người dịu lại, biển ánh sáng ngũ sắc cũng ổn định.
Càng nhiều linh khí giáng xuống từ trời, biển ánh sáng ngũ sắc quanh cung điện cũng dần biến đổi, tạo thành một cái kén ánh sáng khổng lồ.
Thời gian dần trôi, không biết đã bao lâu.
Kén ánh sáng chợt rung lên, một mùi thơm lạ tỏa ra, khiến người nghe đều chấn động.
"Răng rắc" một tiếng, kén ánh sáng vỡ ra một vết nứt.
Từng chùm kim quang từ khe hở lộ ra, lập tức hóa thành từng đóa kim hoa, đồng thời vang lên thiên nhạc phạm âm.
Người Lạc gia gần cung điện thấy cảnh này đều kinh động, mấy tu sĩ Hợp Thể thì mặt lộ vẻ kích động, những người khác reo hò vang trời, âm thanh chấn động cả trăm dặm.
Trong cung điện, Lạc Phong được thanh quang bao quanh, da dẻ óng ánh như ngọc, trông có vẻ trẻ hơn trước một chút.
Hắn từ từ mở mắt, vẻ mặt hưng phấn.
Lần đột phá Đại Thừa này, hắn không thực sự nắm chắc, trong quá trình đột phá suýt nữa không thể vượt qua Tâm Ma chi kiếp, sau đó đột nhiên nhận được ngoại lực trợ giúp mới ổn định được tâm thần, bình an đột phá.
Lạc Phong đang định đứng dậy, chợt thấy Hàn Lập đứng một bên.
"Liễu tiền bối... Đa tạ tiền bối đã xuất thủ tương trợ!" Lạc Phong ngơ ngác, rồi hiểu ra, liền cúi người làm đại lễ với Hàn Lập.
"Chỉ là tiện tay thôi. Không ngờ, ngươi lại nhanh chóng đột phá cảnh giới Đại Thừa, thật đáng mừng!" Hàn Lập đánh giá đối phương rồi gật đầu.
"May nhờ có những tài nguyên tu luyện tiền bối ban cho vài ngày trước, ta mới có thể bước ra bước này." Lạc Phong cảm kích, cung kính đáp lời.
"Chỉ cần ngươi sau này tận tâm làm việc cho ta, một chút tài nguyên, không đáng nói." Hàn Lập khoát tay.
Lạc Phong ban đầu chỉ có tu vi Hợp Thể quá thấp, bây giờ đột phá Đại Thừa, mới thật sự bắt đầu giúp được hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận