Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 1263: Gần như sụp đổ

Chương 1263: Gần như sụp đổ
Bên ngoài thiên môn, Hàn Lập kêu thảm một tiếng, cả người bay ngược lên, đụng vào thiên môn, rồi ngã xuống.
Hai tay cầm kiếm của hắn đã máu thịt hoàn toàn không còn, biến thành một đôi cốt trảo trắng hếu, trông khủng bố đến cực điểm.
Còn Nhạc Thanh thì hai tay buông xuống, thu hồi cự kiếm.
Trên thân kiếm có bảy đạo phù văn hình núi, trong đó năm đạo đã mờ nhạt, chỉ còn hai đạo hoàn hảo.
"Thông thiên kiếm trận trong tay ngươi, vậy mà có thể phát huy uy lực như thế, cũng làm cho ta có chút thay đổi cách nhìn." Nhạc Thanh nhíu chặt mày, ánh mắt nhìn Hàn Lập đã không còn vẻ coi thường lúc trước, ngược lại có chút thưởng thức.
"Kiếm trận này vốn là tuyệt đỉnh thế gian, vãn bối ngay cả một phần mười uy năng cũng chưa phát huy ra, nếu không các hạ cũng sẽ không còn đứng ở đây, nói những lời tán thưởng này." Hàn Lập phun ra một ngụm máu, gắng gượng đứng dậy, nói.
Trên hai tay biến thành bạch cốt của hắn, bốc lên từng trận vụ khí màu trắng, huyết nhục bắt đầu tái sinh.
Nhạc Thanh nghe vậy, cũng không vội xuất thủ, chỉ là sắc mặt có chút cổ quái nhìn Hàn Lập, dường như không nghĩ tới hắn đến nước này, sẽ còn nói ra những lời như vậy.
"Không phải vãn bối nói khoác, tiền bối vừa rồi nếu chậm chút tránh thoát khống chế, để vãn bối ngưng tụ thêm lực lượng, thì vừa rồi một kích kia, tiền bối chưa chắc chống đỡ được." Hàn Lập phất tay thu Thanh Trúc Phong Vân kiếm đã hao tổn quá độ vào, nhìn như tùy ý nói.
Trên bầu trời, lôi vân màu vàng cùng tòa thiên môn hùng vĩ cũng theo đó tan biến.
"Hắc hắc, ta khen ngươi một câu mà thôi, ngươi lại ngược lại khoe khoang. Vừa rồi một kiếm kia cũng đã là thủ đoạn cuối cùng của ngươi rồi, lúc này còn không chịu trói, chờ đến khi nào?" Nhạc Thanh cười nhạo một tiếng.
Hàn Lập nhìn hai tay đã khôi phục như thường, trên mặt lộ ra một nụ cười, nói: "Vậy chưa hẳn, vãn bối còn một kiếm, không biết tiền bối có dám tiếp không?"
Nhạc Thanh nghe vậy, nhíu mày, đang định nói, thì thần sắc đột nhiên biến đổi, chuyển mắt nhìn bốn phía.
Linh vực của Hàn Lập vẫn chưa tan, vầng trăng tròn màu bạc vẫn treo sau lưng hắn, bốn phía trong hư không, ba động của Thời Gian pháp tắc vẫn còn thấy rõ.
"Không ngờ thiên nhân cảnh linh vực non nớt của ngươi, vậy mà lại có uy năng khó chơi như thế, nhưng đáng tiếc, điểm ấy tăng giảm biên độ đối với ta không đáng kể, coi như tu vi ta lùi lại một triệu năm, ngươi cũng vẫn không phải đối thủ của ta." Nhạc Thanh ánh mắt ngưng tụ, lạnh giọng nói.
"Cuối cùng vẫn bị tiền bối nhận ra, vốn còn muốn kéo dài thêm chút thời gian, xem ra là không được." Hàn Lập thở dài.
"Thôi, ít nói nhảm, mau chịu trói cầu xin tha thứ, ta xuất thủ sẽ không bận tâm tính mạng của ngươi nữa." Nhạc Thanh lúc trước hoàn toàn không có ý giết Hàn Lập, mà muốn giam giữ hắn.
"Muốn vãn bối chịu trói, xin tiền bối tiếp thêm vãn bối một kiếm." Hàn Lập khẽ nhếch mép, cười nói.
Vừa dứt lời, phía dưới trong phế tích Ngọc Hồ phong đã tan nát, đột nhiên sáng lên một vùng hào quang vàng, 36 đạo lôi điện quang trụ màu vàng phóng lên trời, một vùng lôi vân lại ngưng tụ, tòa thiên môn hùng vĩ cũng lại hiện ra.
Nhạc Thanh thấy vậy, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc.
Hàn Lập từ lúc ban đầu bị hắn một kiếm chém xuống đáy Ngọc Hồ sơn, đã lưu lại 36 chuôi Thanh Trúc Phong Vân kiếm, và dùng 36 thanh phi kiếm khác bố trí Thông thiên kiếm trận.
Hắn vốn định lúc kiếm trận thứ nhất kiệt sức, sẽ lập tức dùng kiếm trận thứ hai, đánh úp trọng thương Nhạc Thanh, nhưng không ngờ thực lực Nhạc Thanh quá mạnh, phản kích làm hắn lỡ mất cơ hội.
Vừa rồi, khi hai tay khôi phục, Hàn Lập lập tức âm thầm niệm pháp quyết, điều động kiếm trận thứ hai.
Hàn Lập đứng ngoài thiên môn màu vàng, hai tay chắp trước ngực, giơ lên cao.
Sau lưng hắn, thiên môn vang lên một tiếng sấm, rồi chậm rãi mở ra, trên vùng lôi hải màu vàng lập tức có từng đoàn lôi cầu màu vàng bay ra, hướng lòng bàn tay Hàn Lập ngưng tụ.
Thấy Hàn Lập lặp lại chiêu cũ, Nhạc Thanh sầm mặt, trong mắt lóe lên tức giận.
Lúc trước tuy nói nhẹ nhàng, nhưng Nhạc Thanh vẫn có chút để ý Thông thiên kiếm trận của Hàn Lập, dù sao từ một kiếm lúc trước có thể thấy, chỉ cần Hàn Lập chịu đựng được, cứ để hắn hấp thụ lôi điện chi lực trong lôi hải, thì thật sự có thể uy hiếp mình.
Lúc này hắn đương nhiên sẽ không cho Hàn Lập cơ hội này.
"Rượu mời không uống, uống rượu phạt."
Nhạc Thanh hừ lạnh, hai tay nắm cự kiếm, đạp hư không, nhảy vọt về phía Hàn Lập.
Hàn Lập sáng mắt, tâm niệm khẽ động.
Trong hư không vang lên trận trận tiếng "Ù ù", trên chín tầng trời từng đoàn hỏa cầu màu vàng gào thét lao xuống, như một trận mưa sao băng, đổ ập xuống Nhạc Thanh.
"Phanh" một tiếng.
Nhạc Thanh một kiếm chém vào hỏa cầu bay đến trước mặt, ngay sau đó là hỏa cầu thứ ba, thứ tư ập xuống.
Uy lực hỏa cầu có hạn, hầu như không thể chịu nổi một kiếm của hắn, nhưng số lượng lại rất nhiều, mỗi cái đều mang theo liệt hỏa đăng diễm của Tuế Nguyệt Thần Đăng và Thời Gian pháp tắc chi lực của Đoạn Thời Lưu Hỏa.
Chém rơi mấy chục đoàn hỏa cầu, Nhạc Thanh đột nhiên phát hiện tốc độ vung kiếm của mình càng ngày càng chậm, dường như lại bị Chân Ngôn Bảo Luân trói buộc.
Hắn không biết hoả tinh do Đoạn Thời Lưu Hỏa vỡ ra, rơi lên người hắn, liền lấm tấm Thời Gian pháp tắc chi lực dính vào, tích lũy đến một mức độ nào đó, sẽ khiến hắn hành động càng ngày càng chậm.
Trong hai tay Hàn Lập đã có kim quang chói mắt xuyên suốt, trong mắt cũng bắt đầu có tia điện quấn quanh, trên người cũng bắt đầu có tia điện bắn ra.
Nhưng hắn biết rõ, chỉ dựa vào chút lực lượng này còn chưa đủ.
Hàn Lập tâm niệm vừa động, thiên môn màu vàng sau lưng lại mở ra thêm một chút, lôi hải màu vàng bên trong mãnh liệt, càng nhiều lôi cầu màu vàng bay ra, hướng lòng bàn tay hắn ngưng tụ.
"A..."
Hắn phát ra một tiếng gào thét thống khổ, từ mí mắt đến sau tai, huyết nhục bắt đầu nứt toác từng đường nhìn thấy mà giật mình, bên trong còn thấy được điện quang màu vàng xuyên thấu.
Nghe thấy tiếng này, Kim Đồng và Tiểu Bạch đồng thời nhìn sang, trong lòng đều giật mình.
"Đại thúc, không thể tiếp tục nữa, thân thể ngươi không chịu nổi..." Kim Đồng cuồng hô.
Tiểu Bạch còn chưa kịp nói gì, đã bị Phá Phong áp chế lại.
Vô Hối bị Kim Đồng áp chế, thở phào nhẹ nhõm, thấy thế cười nhăn răng, lại xông về phía Kim Đồng.
"Còn chưa đủ, thêm chút nữa..." Hàn Lập cắn chặt răng, trong lòng cuồng hống.
Cách đó ngàn trượng, tốc độ Nhạc Thanh tuy chậm lại, nhưng vẫn đang từng bước ép sát, hắn cũng chú ý thấy lôi điện chi lực ngưng tụ trên người Hàn Lập đã đạt đến mức độ đáng sợ.
"Tiểu tử, dừng lại." Nhạc Thanh đột nhiên dừng lại, quát lớn, trong lòng đã nảy sinh sát niệm.
Vừa dứt lời, hắn giơ một tay lên không trung.
Trong hư không nổi lên một ngọn núi đen tối khổng lồ, theo động tác nắm tay của hắn, bay lên cao, đâm vào Đoạn Thời Lưu Hỏa đầy trời, đỡ được tất cả hỏa cầu màu vàng.
Đồng thời, trường kiếm trong tay hắn xoay chuyển, phù văn trên thân kiếm sáng lên, chém ngang về phía Hàn Lập.
Trên trời, một đạo mây vàng đột nhiên tách ra, trong hư không xuất hiện một gợn sóng thấy rõ bằng mắt thường, như sóng lớn vỗ bờ tầng tầng lớp lớp, hướng Hàn Lập cuộn trào.
Gợn sóng kiếm quang gây nên, hư không từng khúc chôn vùi, trên trời xuất hiện từng vết nứt không gian khổng lồ, mãi không liền lại.
Thấy gợn sóng sắp đến trước mặt, lôi điện uy lực Hàn Lập gom góp vẫn chưa đạt tới mức mong muốn, đành cười khổ thôi, hai tay chuyển động, định đổi thành tư thế cầm kiếm chém xuống.
Nhưng đúng lúc này, một đạo kim phù từ xa bắn tới, từ trên xéo xuống bay lên, va vào gợn sóng kiếm khí, ầm ầm nổ tung.
Một đạo kim quang chói mắt bừng sáng, từ đó bộc phát ra một cỗ Man Hoang khí tức cực kỳ mạnh mẽ, trực tiếp nổ nát gợn sóng kiếm khí của Nhạc Thanh, ép hư không khí lãng không ngừng lùi về phía Nhạc Thanh.
Khí lãng khuếch tán ra bốn phía, san phẳng hơn nửa Đề Hồ sơn, bao gồm cả Ngọc Hồ phong, tất cả núi đá cây cối đều sụp đổ, hoàn toàn hóa thành phế tích hoang tàn.
"Ngươi quả nhiên là thuộc hạ của Man Hoang Chân Linh!" Nhạc Thanh bị cỗ khí lãng mạnh mẽ này đẩy lùi mấy ngàn trượng, trong lòng kinh hãi vô cùng, ánh mắt lập tức nhìn về phía Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch không để ý tới lời hắn, nhưng trong lòng hơi tiếc nuối.
Lúc trước Bạch Trạch cho hắn viên kim phù này, nói bên trong phong ấn ba phần sức mạnh một kích của hắn, vậy mà cũng không thể làm bị thương Nhạc Thanh.
Ngược lại là Phá Phong đang giao chiến với hắn, bị một màn này dọa sợ, nếu vừa rồi kim phù đó dùng lên nàng, giờ phút này chỉ sợ nàng đã hài cốt không còn.
Hàn Lập tuy không trực tiếp hứng chịu một kích này, nhưng vị trí nổ quá gần nên cũng chịu chấn động lớn.
Cả người hắn run rẩy, không chỉ mặt mà cả cánh tay cũng xuất hiện những vết nứt, bên trong thấy được từng tia điện màu vàng phun trào.
Thế nhưng, hai tay hắn vẫn duy trì tư thế cũ, không thu hồi Thông thiên kiếm trận.
Mắt hắn mờ mịt, thần thức đã có chút hỗn loạn.
"Không chịu nổi nữa sao? Thả ta ra, bằng vào lực lượng của ta, chém giết hắn cũng không phải không thể, hắc hắc..." Một giọng nói trầm thấp vang lên trong thức hải của hắn.
Hàn Lập biết là Ác thi đang nói, nhưng không trả lời.
Giờ phút này, quanh thân hắn gần như tê liệt, kim lôi tuôn ra từ thiên môn tràn khắp toàn thân, đã đến mức mất kiểm soát, dù hắn muốn thu hồi kiếm trận cũng không được.
Nếu tiếp tục, không bao lâu, nhục thể của hắn chắc chắn sẽ bị kim lôi nổ tung.
Nhạc Thanh thấy Hàn Lập đã đến bờ vực sụp đổ, cười lạnh một tiếng, không lập tức tấn công, mà chọn cách chờ Hàn Lập tự bạo mà chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận