Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 244: Phán đoán

Chương 244: Phán đoán
Converter: DarkHero
Trong lúc Hàn Lập suy nghĩ miên man, không ít tu sĩ bên cạnh hắn đã lục tục để quang mang trên người sáng lên, người thì có một viên ngọc bội hình Hỏa Long tỏa nhiệt lơ lửng trong tay áo, người thì đeo một chiếc đai lưng bện từ Xích Viêm Tinh Ti quanh hông, người lại khoác bên ngoài một chiếc áo choàng trắng tuyết có linh văn trải rộng.
"Ngao..."
Theo một tiếng gầm thét của dã thú, một con Tuyết Tê khổng lồ trắng như tuyết từ trong gió tuyết mịt mù hiện ra thân hình, cái đầu to lớn đột ngột hất lên, tản mát ra một luồng khí tức hung lệ.
Tên đại hán eo quấn đai lưng Xích Viêm kia thân hình thoắt một cái đã dạng chân lên lưng Tuyết Tê, hai chân hơi kẹp lại, Tuyết Tê liền bốn vó giơ lên, hướng phía bên ngoài đảo lao ra ngoài.
"Phanh phanh phanh..."
Tiếng băng trùy vỡ vụn liên tiếp vang lên, con cự thú trắng như tuyết chở chủ nhân hung hăng đâm sầm xuống mặt biển, bốn chân đạp không bay đi, chỉ chốc lát sau liền biến mất trong gió tuyết.
Những người còn lại cũng đều lần lượt nhúc nhích, gọi ra các loại dị thú như Tuyết Điêu, Băng Hồ, rồi cưỡi chúng rời đi.
Trong nháy mắt, mọi người ở đây đã đi mất bảy tám phần.
Lân Cửu sau khi đảo mắt quét qua bốn phía liền lần nữa triệu hồi Kim Văn Linh Chu của mình ra, ba người cùng nhau cưỡi lên, hướng phía đại lục băng tuyết càng về phía bắc bay đi.
...
Hơn mười ngày sau.
Trên một vùng biển băng phong, gió tuyết vừa tạnh, trên bầu trời vẫn là một tầng mây đen dày đặc, gió lạnh thấu xương tàn phá bừa bãi trên biển.
Lân Cửu và những người khác cưỡi Kim Văn Linh Chu đang từ nơi chân trời xa xăm nhanh như điện chớp bay tới, đến được nơi đây.
Trong lầu các tầng một, Hàn Lập mặc áo xanh đang khoanh chân ngồi trên giường trong phòng, bỗng nhiên cảm thấy linh chu rung mạnh, hai mắt chợt mở ra, liếc ra ngoài phòng.
Chỉ thấy ở mạn trái thuyền của linh chu, một cái xúc tu màu đen cực lớn quấn chặt trên lan can, kéo căng ra, tựa hồ đang gắng sức lôi linh chu xuống vùng biển bên dưới.
Hàn Lập bước đến bên mạn thuyền đang hơi nghiêng, theo xúc tu màu đen nhìn xuống dưới, chỉ thấy trên mặt biển đã vỡ ra một cái động băng khổng lồ, một con bạch tuộc to lớn khoác trên mình lớp vảy đang từ trong nhô nửa người ra.
"Chi chi chi..."
Theo một loạt âm thanh ma sát vang lên, xúc tu của bạch tuộc quấn chặt trên lan can không ngừng siết chặt, vậy mà khiến cho toàn bộ linh chu đều bị kéo giật mạnh một cái, chậm rãi rơi xuống hướng mặt biển.
"Nghiệt súc, chịu chết đi!"
Chỉ nghe một tiếng quát lớn vang lên.
Trên lầu các tầng ba của bảo thuyền, một bóng người bắn ra, hóa thành một vệt kim quang, lóe lên rồi lại trong nháy mắt trở về.
Gần như chỉ trong chớp mắt, xúc tu đang quấn trên lan can liền đứt thành từng khúc.
Cùng lúc đó, thân thể bạch tuộc đen ở dưới mặt biển cũng "Phanh" một tiếng nổ tung, vô số huyết dịch đen ngòm bắn tung tóe ra, nhuộm cả một mảng lớn băng cứng trên mặt biển thành màu mực.
Hàn Lập nhìn một màn này, trong lòng khẽ động một chút, yêu thú bạch tuộc bên dưới này bất quá chỉ có thực lực Đại Thừa kỳ, linh trí có hạn, giết chết nó cũng không phải là chuyện khó.
Nhưng lớp vảy trên người con thú này lại không hề tầm thường, có thể không hề quan tâm đến khả năng phòng ngự của lớp vảy mà trong nháy mắt đã giết chết nó thì cũng không phải là chuyện đơn giản.
Bởi vậy có thể thấy, Lân Cửu này hơn phân nửa là đã lĩnh ngộ qua Tốc Chi pháp tắc nào đó, có thể là pháp tắc hệ Kim, thực lực không thể khinh thường.
...
Thời gian chớp mắt, lại qua hơn ba tháng.
Minh Hàn đại lục phía nam vắt ngang một dãy núi Tuyết Sơn vô cùng to lớn, các chi mạch của nó tỏa ra hai bên sườn núi, quan sát từ trên không, nó trông như một con Băng Sương Ngô công khổng lồ đang nằm bò trên mặt tuyết.
Trên mỗi chi mạch đều có các ngọn núi cao vút ngàn trượng tận trời, phần lớn khu vực trên đó đều bị băng tuyết bao phủ, chỉ ở những nơi lớp băng trượt xuống mới có thể thấy các tảng đá màu đen trần trụi lổm nhổm.
Trên không trung, màn trời xanh lam trong vắt như được nước rửa sạch, một vầng mặt trời trắng treo cao ở giữa, tỏa ra ánh sáng ấm áp và dịu dàng, nhưng cả vùng thiên địa vẫn không hề có chút hơi ấm nào, vẫn lộ ra vô cùng lạnh lẽo.
Đoạn phía đông của một chi mạch ở phía nam dãy núi, đứng sừng sững hai ngọn núi cao hơn ngàn trượng, tựa như hai thanh trường kiếm màu bạc đâm thẳng lên trời xanh, khu vực kẹp giữa hai ngọn núi là một cái thung lũng sâu hun hút.
Bên ngoài thung lũng là một mảnh đồng tuyết rộng lớn kéo dài vạn dặm.
Trong đồng tuyết mọc chi chít vô số cây Tuyết Tùng cao hơn trăm trượng che trời, thân cây to lớn bị vùi lấp một nửa dưới tuyết, chỉ có phần ngọn gần phía trên còn trơ ra, nhưng cũng bị tuyết phủ kín, tạo thành những tháp tuyết trắng cao ngất.
"Ngao..."
Đúng lúc này, từ trong đồng tuyết bên ngoài thung lũng bỗng nhiên truyền đến tiếng thú rống trầm đục liên tiếp.
Trong rừng Tuyết Tùng ở hướng đông bắc, hai cái tai lớn trắng hồng có lông mềm mại bỗng nhiên nhô ra khỏi mặt đất bị tuyết bao phủ, vểnh cao lên, chuyển động qua lại mấy lần, rồi di chuyển về hướng cửa thung lũng.
Nơi nó đi qua, liên tục vang lên âm thanh "Ầm ầm" va chạm, theo đó là từng cây từng cây đại thụ che trời liên tiếp sụp đổ, nện xuống lớp tuyết đọng, khuấy động những mảng tuyết lấp lánh, trên mặt đất cũng theo đó xuất hiện một rãnh lớn sâu hoắm.
Càng đến gần miệng thung lũng, địa thế tựa hồ càng lúc càng cao lên, chân thân của đôi tai trắng hồng kia cũng dần dần hiện ra từ bên dưới lớp tuyết.
Nó toàn thân trắng hồng, mắt đỏ hoe, tai to vểnh cao, đúng là một con thỏ tuyết khổng lồ cao hơn 10 trượng.
Thỏ tuyết đi đến miệng thung lũng, chân sau đột nhiên đạp một cái, chân trước lao về phía trước, liền lập tức lao vào trong thung lũng.
Chỉ nghe "Oanh" một tiếng lớn.
Con thỏ tuyết kia vậy mà giống như đâm vào một lớp tường chắn vô hình, bị bắn ra ngược lại, ngã lộn bốn chân lên trời.
Sau khi lật người trở lại, nó lập tức nổi cơn hung tính, hồng quang trong hai mắt càng tăng, trong miệng phát ra một tiếng gầm khẽ, chân sau mạnh mẽ đạp xuống đất, tụ lực gấp mấy lần, đột nhiên lao về phía miệng hang.
Chỉ thấy trong hư không ở miệng hang, bỗng nhiên xuất hiện một tầng màn sáng màu vàng nhạt, phía trên đầy những phù văn dày đặc kim quang đại tác, một tia lôi quang màu vàng to bằng ngón tay cái bỗng nhiên lóe lên, đánh trúng lên người con thỏ tuyết kia.
"Phanh" một tiếng vang lên!
Con thỏ tuyết kia bị lôi quang đánh trúng, thân thể lập tức biến thành than cốc, ầm ầm nổ tung.
Trong không khí lập tức tràn ra một mùi khét lẹt.
Lúc này, trong rừng Tuyết Tùng nơi có rãnh sâu hoắm, ba bóng người chậm rãi bay lên, hướng về phía cửa hang đi tới.
Người đi đầu đội một chiếc mặt nạ đầu hươu màu xanh lam, hai người phía sau thì đeo mặt nạ đầu trâu và đầu chuột, chính là Hàn Lập và những người khác.
"Hai vị đạo hữu, các ngươi thấy thế nào?" Lân Cửu dừng lại trước miệng hang, quay đầu hỏi hai người.
"Hắc hắc, nếu ta không nhìn lầm, pháp trận được bố trí ở đây hẳn là Kim Phong Thú Lôi Trận được lưu truyền từ thời Thượng Cổ. Vừa rồi thỏ tuyết phát động lôi trận, uy thế hiện ra còn chưa được một phần vạn của toàn bộ trận pháp." Lân Thập Thất hai con mắt nhỏ tinh ranh nhất chuyển, vừa cười vừa nói.
"Không sai, ta cũng cảm thấy đây hẳn là trận pháp này. Căn cứ lúc trước quan sát từ trên không, căn nguyên của pháp trận ở đây hẳn là ở trên hai đỉnh núi cao kia, trên đó hẳn là có ít nhất hai kiện pháp bảo thuộc tính Kim trở lên. Mà lại, phạm vi bao phủ của trận pháp này, cũng phải bao gồm cả hai ngọn núi và toàn bộ thung lũng." Lân Cửu nhẹ gật đầu, nói như vậy.
Hàn Lập nghe vậy thì lại trầm ngâm không nói, tựa hồ đang suy tư điều gì.
"Thế nào, Giao Thập Ngũ đạo hữu có phát hiện điều gì bất ổn sao?" Lân Cửu thấy vậy, ánh mắt chợt lóe lên, mở miệng hỏi.
"Hai vị nói đến Kim Phong Thú Lôi Trận, tại hạ tuy chưa từng gặp nhưng cũng có biết một chút. Nghe nói trận này luôn nổi tiếng về khả năng phòng ngự chắc chắn và uy lực công kích lớn, một khi bị kích hoạt sẽ có vô số kim lôi đồng thời phóng ra, uy thế có thể sánh với lôi kiếp cỡ nhỏ. Mà vừa rồi khi thỏ tuyết kích hoạt thì uy lực của lôi điện tuy không nhỏ nhưng lại quá nội liễm, căn bản không thể hiện ra bao nhiêu uy thế." Hàn Lập chậm rãi nói.
"Đó chẳng qua là vì con thỏ tuyết kia quá yếu, không đủ để kích hoạt toàn bộ sức mạnh phản công của lôi trận mà thôi, có gì đáng ngạc nhiên chứ?" Lân Thập Thất cười khan một tiếng, có chút khinh thường nói.
"Vậy theo ngươi thấy, pháp trận ở đây xác nhận là loại nào?" Lân Cửu nhíu mày hỏi Hàn Lập.
"Loại pháp trận này ta chưa từng thấy bao giờ, cũng chưa từng đọc được trên sách vở, không biết nó thuộc danh mục nào, chỉ cảm thấy trận này không hề đơn giản như vẻ ngoài của nó." Hàn Lập suy nghĩ một lát rồi lắc đầu nói.
"Đã ngươi ngay cả Kim Phong Thú Lôi Trận cũng chưa từng thấy qua thì cũng đừng có ở đây nói chuyện giật gân, nói nãy giờ toàn là mấy lời vô ích." Lân Thập Thất nhếch mép nói.
Sau khi nghe xong, Hàn Lập cũng không tức giận, chỉ tập trung vào pháp trận, hoàn toàn không để ý đến hắn.
"Nếu Lân Thập Thất đạo hữu ngươi nhận định trận này là Kim Phong Thú Lôi Trận, vậy có biện pháp nào để chúng ta có thể chui vào trong mà không làm kinh động người ở bên trong?" Lân Cửu nghe vậy, trầm mặc một lát rồi nói.
Lân Thập Thất một tay nhẹ nhàng vuốt mặt nạ che mặt, một tay rũ xuống xoa nhẹ, mở miệng nói: "Kim Phong Thú Lôi đại trận này lấy hai ngọn núi làm trụ trận, lấy 81 gốc Câu Lôi Mộc làm cơ trận, thông thường phá trận chỉ cần tìm được một sơ hở bất kỳ trong hai nơi đó, liền có thể hóa giải đại trận. Nhưng lần này chúng ta cần phải chui vào trong trận mà không làm kinh động người ở bên trong, nhất định phải nghĩ cách làm cho bản thân đồng hóa với đại trận, từ đó tránh khỏi kích động đến lôi trận."
"Muốn đồng hóa với đại trận thì nhất định phải sửa đổi khí tức của bản thân, biến thành thuộc tính Kim giống như trận, hoặc là thuộc tính Lôi giống như cơ trận, từ đó dung nhập vào đại trận rồi tiến vào bên trong." Lân Cửu hai mắt sáng lên, nói bổ sung.
"Hắc hắc, quá trình này phải cực kỳ nhanh, trong chớp mắt là phải hoàn thành, nếu không vẫn có khả năng sẽ kích động đại trận." Lân Thập Thất liếc Hàn Lập, cười hì hì nói.
"Giao Thập Ngũ đạo hữu, nếu ngươi không có phát hiện gì khác, chúng ta sẽ theo lời của Lân Thập Thất đạo hữu hành động nhé?" Lân Cửu nhìn Hàn Lập, nói như vậy.
"Phương pháp của Lân Thập Thất không có gì không ổn, chỉ là đại trận này cổ quái ở chỗ, cách lôi điện phóng ra không giống với lôi trận bình thường. Lực lôi điện của nó ngưng tụ không tan, lúc bất chợt phóng thích thì uy lực cực lớn. Nếu chúng ta tùy tiện tiến vào, e rằng kết cục không hơn gì so với con thỏ tuyết kia." Hàn Lập cau mày nói.
Lân Cửu nghe vậy, trong mắt cũng thoáng lộ ra một tia do dự.
Thực tế, hắn nhận định lôi trận trước mắt cũng giống với Lân Thập Thất, cho nên không quá tin vào những điều Hàn Lập nói. Nếu không có những lời đồn về Hàn Lập trong bóng tối từ trước, hắn e rằng ngay cả một chút do dự này cũng không có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận