Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 456: Thành nhỏ

Chương 456: Thành nhỏ
Hàn Lập chỉ cảm thấy xung quanh một mảnh sương mù xám mịt mù, tiếp đó dưới thân đột nhiên hẫng chân, nhịn không được loạng choạng về phía trước ngã, bước hụt một cái, rồi mới đạp chân xuống đất.
Hắn cảm thấy mình như vừa xuyên qua một tầng khói mù lờ mờ, bất giác đã xuất hiện trong một không gian khác.
Hắn xoa xoa huyệt Thái Dương hơi đau, ánh mắt mơ hồ dần dần khôi phục, nhìn rõ dưới chân là phiến đá trên mặt đất rêu xanh.
Ngồi dậy xong, Hàn Lập nhìn quanh, phát hiện chỉ có một mình, Kim Đồng, Cừ Linh và Lục Vũ Tình đều không đi cùng, không khỏi nhíu mày, khẽ thở dài.
Điều hắn không ngờ nhất chính là, Phệ Kim Tiên Kim Đồng đã thất lạc nhiều năm lại có thể gặp lại trong tình huống này, dù không có nhiều lời, nhưng trong lúc nguy cấp nó đã đứng ra cứu mình một mạng, khiến trong lòng hắn không khỏi ấm áp.
Dù sao, sau khi đến Chân Tiên giới, mọi thứ vẫn như ở Nhân giới hay Linh giới, ngươi lừa ta gạt, tranh đấu lẫn nhau. Ngoại trừ Liễu Nhạc Nhi - cô hồ ly nhỏ năm xưa mới vào Linh Hoàn giới, bao năm qua, hắn chưa từng cảm nhận được sự quan tâm chân thành như vậy.
Đương nhiên, cũng có thể do trước đây hắn vẫn luôn xem Kim Đồng như con mình mà đối đãi.
Rõ ràng là trong hơn hai nghìn năm này, Kim Đồng chắc đã có được cơ duyên nào đó, thực lực tăng tiến vượt bậc, mới có thể giằng co lâu như vậy với một cường giả Kim Tiên hậu kỳ. Nhưng Hàn Lập biết, nó tuyệt đối không phải đối thủ của Cừ Linh. Người này có không ít thủ đoạn, lại càng khống chế pháp tắc mạnh hơn mình rất nhiều, còn có cả Huyền Thiên Hồ Lô quỷ dị kia.
Bây giờ chỉ có thể hy vọng Kim Đồng có thể chuyển nguy thành an, dù tạm thời đầu hàng cũng được. Theo tình hình trước mắt thì dường như trước đây Kim Đồng đã bị Cừ Linh này thu làm linh sủng.
Nếu Kim Đồng gặp chuyện không may, chờ ngày khác mình tiến giai Kim Tiên, nhất định sẽ tìm đến tận cửa, bắt Cừ Linh phải trả giá đắt.
Về phần Lục Vũ Tình, không biết từ lúc nào, hắn luôn cảm thấy nàng có chút kỳ lạ, nhưng cụ thể là ở chỗ nào thì hắn nhất thời không nói ra được.
Dù sao, nàng với hắn cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, lần này tiến vào Minh Hàn Tiên Phủ cũng coi như có quan hệ hợp tác. Bởi vậy, không có nhiều giao tình. Lần này trêu vào Cừ Linh, dù chủ yếu là do nguyên nhân của hắn, nhưng nàng đã chọn đi theo hắn để có thể tìm kiếm được cơ duyên lớn hơn, nên việc phải đối mặt với loại rủi ro này là khó tránh khỏi.
Bây giờ mình bị hút vào đây một cách khó hiểu, phải đối mặt với sự tức giận của Cừ Linh, chỉ có thể để nàng tự cầu phúc.
Hàn Lập tạm thời gác lại những suy nghĩ trong lòng, ánh mắt chuyển động, nhìn quanh bốn phía.
Vừa nhìn, hắn phát hiện mình đang ở trong một tòa lão trạch đình viện, xung quanh đều là tường viện cũ kỹ và những phòng ốc đổ nát, trên đó mọc đầy rêu xanh và cỏ dại, không biết đã hoang phế bao lâu.
Nhưng khi ánh mắt chuyển về phía sau đình viện, lông mày của hắn lại không khỏi nhướng lên, trong mắt thoáng hiện vẻ nghi hoặc.
Chỉ thấy phía sau gian nhà không cao lớn lắm ở góc trên bên phải, từng khối ngói nóc nhà lơ lửng giữa không trung, tạo thành hình dạng băng tán. Trông cứ như bị một lực lượng vô hình nào đó cầm cố, dường như vẫn giữ nguyên trạng thái lúc sụp đổ.
Hàn Lập vừa động ý niệm, trong mắt lóe lên ánh lam quang, thần thức phóng ra, dò xét về phía đó.
Một lúc sau, thân hình hắn không tiếng động nhảy lên cao, đáp xuống mái nhà, đưa tay nhẹ nhàng bắt lấy một khối ngói đen đang lơ lửng, còn những mảnh vụn gạch ngói và đá vụn khác vẫn giữ nguyên trạng thái, không hề bị ảnh hưởng.
Ngạc nhiên xong, Hàn Lập đứng trên nóc nhà, nhìn ra bên ngoài viện, trước mắt đều là những căn nhà nghiêng ngả đổ nát, dày đặc và thê lương, trải dài hơn mười dặm về bốn phương tám hướng.
Trong những kiến trúc này, có thể thấy cảnh tượng cổ quái giống như trong sân nhỏ này, các đình đài lầu các bị đổ nát thành vô số mảnh vỡ nhưng không rơi xuống đất, như thể thời gian đã dừng lại khoảnh khắc sụp đổ, duy trì trạng thái bụi bặm treo lơ lửng chưa rơi xuống.
Hàn Lập suy nghĩ một chút, hai mắt chậm rãi nhắm lại, sức mạnh thần thức mênh mông như biển cả lập tức lan tỏa ra xung quanh.
Nơi đây khác với khu vực hoang nguyên đất đỏ trước đó, thần thức không bị bất cứ sự giam cầm nào, có thể tùy ý dò xét.
Nhưng chỉ một lát sau, hai mắt của hắn đột ngột mở ra, ánh lam trong mắt đều thu lại, vẻ mặt lại trở nên cổ quái.
"Rốt cuộc là..." Hắn trầm ngâm nửa ngày, lại có chút không thốt lên lời.
Diện tích khu vực này nhỏ nằm ngoài dự liệu của hắn, thần thức vừa phóng ra đã quét sạch nơi này một lần. Bán kính chưa đến trăm dặm, điểm cuối thần niệm chạm tới đều là những bức vách không gian.
Theo lý thường, hắn có thể tiến vào nơi này, tức là nơi đây và ngoại giới không hoàn toàn bị cách ly, ít nhất phải có điểm yếu không gian tồn tại. Chỉ cần tìm được điểm đó, hắn có thể phá vỡ bức vách không gian và trở lại khu vực ban đầu.
Thế nhưng, sau một hồi dò xét thần thức, hắn lại không phát hiện bất kỳ dao động không gian lớn nào, có thể là vị trí có vách ngăn không gian không vững chắc.
Hàn Lập nhíu mày, một tay bắt quyết, phía sau một trận kim quang phun ra, Chân Ngôn Bảo Luân từ từ hiện ra.
Theo động tác tay của hắn biến đổi, hơn mười đạo văn Thời Gian hơi mờ trên Chân Ngôn Bảo Luân lần lượt sáng lên, con mắt vàng khổng lồ ở chính giữa cũng theo đó xoay chuyển, bắn ra từng tia sáng màu vàng như thật.
Nếu không thể dùng thần thức để dò xét pháp trận cấm chế hay cửa vào không gian ẩn, Hàn Lập đành phải sử dụng Chân Thực Chi Nhãn để xem xét.
Hắn phi thân lên không trung, thúc giục con mắt lớn màu vàng óng, tập trung ánh nhìn vào khu đình viện nơi mình vừa xuất hiện.
Dưới ánh sáng màu vàng, phiến đá trong sân rỗng tuếch, không có chút gì khác lạ.
Ánh mắt Hàn Lập chậm rãi di chuyển, từ phiến đá trên mặt đất vào bàn đá trong viện, rồi đến cây khô bên tường, rồi đến hai dãy nhà hai bên, tất cả đều bình thường, không hề có sự biến đổi.
Cho đến khi ánh mắt của Chân Thực Chi Nhãn di chuyển đến khu vực mái nhà vẫn còn duy trì trạng thái sụp đổ, trong ánh kim quang mờ ảo mới xuất hiện một tia biến đổi. Nơi mái nhà đổ nát dưới ánh kim quang cuồn cuộn kia vậy mà đã khôi phục lại trạng thái ban đầu.
"À, kỳ lạ! Chẳng lẽ căn phòng này lại ẩn chứa lực lượng Pháp Tắc Thời Gian?" Lông mày Hàn Lập lập tức nhướn lên, kinh ngạc không thôi.
Chưa kịp tiến đến xem xét cẩn thận, thì ảo ảnh căn phòng vừa khó khăn lắm mới phục hồi đã bắt đầu chớp động liên tục, hình ảnh không sao ổn định được.
Hàn Lập thu hồi Chân Ngôn Bảo Luân, hạ mình xuống trước đại điện, trước tiên xem xét toàn bộ bên ngoài đại điện, rồi tiến vào trong đại điện tìm tòi kỹ lưỡng, nhưng cũng không phát hiện ra vật gì chứa sức mạnh Pháp Tắc Thời Gian.
"Lạ thật, chẳng lẽ là do sức mạnh Pháp Tắc Thời Gian ẩn chứa bên trong quá yếu nên không dò xét được? Cũng không đến mức thế chứ." Trong lòng Hàn Lập nghi ngờ ngày một lớn, tự lẩm bẩm.
Trầm ngâm một lát, trong mắt hắn lóe lên tia tinh quang, Chân Ngôn Bảo Luân lại hiện ra, thân hình bay lên, rời khỏi sân nhỏ đó, bay về phía khu vực khác.
Nhìn từ trên cao, các kiến trúc ở khu vực này dù đổ nát, nhưng cách bố trí tổng thể rất quy củ, giống với cách cục phố phường trong thành thị thế tục, nên Hàn Lập căn cứ vào các con đường ngang dọc trong thành, chia khu vực toàn thành để dò xét.
Từ ngoài phố phía đông, hắn đi một đường về phía tây, vừa đi vừa xem xét kỹ những kiến trúc còn giữ nguyên trạng thái sụp đổ. Mỗi lần dùng Chân Thực Chi Nhãn để xem xét, đều có thể chiếu ra mơ hồ hình ảnh thời còn nguyên vẹn, nhưng cũng giống như căn phủ đệ lúc nãy, không sao ổn định được.
Cứ như thể trong cả tòa thành thị này, đâu đâu cũng có dao động Pháp Tắc Thời Gian yếu ớt, nhưng không đạt đến mức có thể cảm nhận được.
Không đến nửa ngày, Hàn Lập đã xem xét vài lượt cả bốn khu vực phường thị Đông, Nam, Tây, Bắc, nhưng kết quả đều là vô ích.
Đến chiều tối, vầng mặt trời dần dần đỏ rực một mảng, bắt đầu lặn xuống phía tây.
Ở phía nam thành, trong một khu lâm viên phủ đệ cỏ hoang mọc đầy, sừng sững một tòa tháp gỗ màu đen cao chín tầng, trên thân tháp có nhiều vết cháy đen, bị nghiêng hẳn về một phía, trông cứ như sắp đổ đến nơi.
Hàn Lập một tay vịn vào khung sắt đỉnh tháp, đứng trên mái ngói đen, nhìn ra phương xa ánh hoàng hôn đang xuống.
Bên cạnh hắn, Giải Đạo Nhân mặc áo bào màu vàng đang đứng đó, vẻ mặt bình thản, không có bất kỳ biểu cảm gì.
"Giải đạo hữu, bố cục trong thành này có thể có ẩn ý gì không?" Hàn Lập ánh mắt khẽ cụp xuống, mở miệng hỏi.
"Khu vực phân bố của thành này dù hợp với thuật số Cửu Cung nhưng cũng chỉ là quy tắc cấu trúc của thành trì bình thường, ít nhất nhìn từ bên ngoài thì không có gì đặc biệt. Còn về việc bên trong có bố trí đặc biệt hay không, chỉ nhìn thế này cũng không thấy được gì." Giải Đạo Nhân lắc đầu nói.
"Đã vậy thì làm phiền Giải đạo hữu điều tra giúp xem có cơ quan pháp trận nào ẩn giấu không?" Hàn Lập nghe vậy suy nghĩ một lát rồi nói.
Giải Đạo Nhân im lặng gật đầu, thân hình lóe lên biến mất khỏi tháp gỗ.
Hàn Lập nhìn ánh chiều tà dần khuất bóng, hai mắt bỗng nhiên lóe lên, cả người hóa thành một đạo thanh quang, lao nhanh ra ngoài.
Nhưng chỉ một cái chớp mắt sau, trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng "Rầm" vang dội!
Chỉ thấy trong hư không nơi biên giới thành trì, một đạo thanh quang bỗng nhiên lóe lên, một bóng người màu xanh bị một tầng kết giới vô hình hất mạnh văng ra rồi rơi xuống.
Bóng người kia không ai khác chính là Hàn Lập.
Nhưng trước khi chạm đất, thanh quang trên người hắn lại bùng lên, hướng thẳng về một hướng khác...
Thời gian thấm thoát, đã qua vài ngày.
Trong một tư trạch lâm viên đổ nát ở giữa khu phế tích thành trì, có một mảnh rừng cỏ xanh tốt tươi um tùm, trong rừng rải rác những tảng đá lớn màu tối bằng người lớn, lởm chởm và phủ đầy rêu xanh trơn nhẵn.
Trên con đường mòn uốn lượn trong rừng, hai bóng người một xanh một vàng sóng vai nhau đi về phía sâu trong rừng.
"Trong thành có không ít mật thất cấm chế, nhưng đa số đều rất sơ sài, căn bản không đáng để tìm kiếm. Chỉ có nơi này có vẻ khác biệt, dù là cách bố trí trong rừng hay những mật văn kia, đều tỏ ra không tầm thường." Giải Đạo Nhân vừa dẫn đường vừa nói.
"Có thể khiến Giải đạo hữu nói không tầm thường thì nơi này có thể là lối ra của bí cảnh..." Hàn Lập nghe vậy trong mắt lóe lên một tia mong chờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận