Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 41: Bình nhỏ Chưởng Thiên

Chương 41: Bình nhỏ Chưởng Thiên
Mấy ngày sau, một buổi tối. Cả bầu trời không có một gợn mây, vầng trăng tròn treo lơ lửng giữa không trung đầy sao, thỉnh thoảng có vài vệt sao băng lóe lên rồi vụt tắt.
Trong mật thất động phủ, Hàn Lập đang nhắm nghiền hai mắt, ngồi xếp bằng ở chính giữa. Từng sợi ánh sao xuyên qua lỗ lớn phía trên, chiếu nghiêng xuống, khiến cả người hắn như đang tắm trong một vầng ngân quang nhàn nhạt. Dưới thân hắn, khắc một pháp trận có phần huyền ảo.
Trận pháp này được tạo thành từ bảy đại tinh đồ án, mỗi cái lớn như bồ đoàn, phát sáng rạng rỡ, kết hợp lại thành hình dáng Bắc Đẩu Thất Tinh. Trận này gọi là Bắc Đẩu Tụ Nguyên Trận, không phải do công pháp Tiểu Bắc Đẩu Tinh Nguyên ghi chép mà ra. Nó là kết quả của việc Hàn Lập quan sát sao trời đêm, kết hợp với kiến thức và kỹ năng trận pháp, cải tiến từ một trận pháp tinh thần khác.
Sức mạnh tinh thần trên trời tuy trông giống nhau, nhưng thực tế lại khác biệt một trời một vực. Có sức mạnh tinh thần mang tính âm hàn, có cái chí dương, thậm chí có cái lúc âm lúc dương, không thể đánh đồng. Trong khi đó, công pháp Tiểu Bắc Đẩu Tinh Nguyên trích dẫn sức mạnh tinh thần của Bắc Đẩu Thất Tinh, thất tinh phân chia Âm Dương, ứng với bốn mùa, đồng đều Ngũ Hành, chứa đựng sự huyền diệu, biến hóa khôn lường.
Trận pháp này do Hàn Lập thiết kế đặc biệt cho sức mạnh của thất tinh, nhằm hỗ trợ tiếp dẫn sức mạnh tinh thần Bắc Đẩu Thất Tinh. Lúc này, vị trí Hàn Lập ngồi chính là vị trí viên đại tinh đồ án đầu tiên của đại trận. Hắn đột ngột mở hai mắt, phất tay đánh ra một pháp quyết.
Ầm!
Tinh thần đại trận phía dưới lập tức vận chuyển. Bảy viên đại tinh đột nhiên phát sáng rực rỡ, viên thứ nhất đặc biệt sáng, ánh bạch quang chớp động, các điểm bạch quang li ti trống rỗng hiện ra, tràn ngập hư không bốn phía, mơ hồ tạo thành vô số hình ngôi sao. Hàn Lập ở trong mảnh Tinh Hải này, thân hình như ẩn như hiện, có vẻ hơi mông lung.
Miệng hắn lẩm bẩm, hai tay mười ngón không ngừng biến hóa, chậm rãi vận chuyển pháp quyết của Tiểu Bắc Đẩu Tinh Nguyên Công. Sau một nén hương, hai đầu lông mày của hắn ẩn hiện những tia tinh quang, một luồng sức mạnh thần thức kinh người từ đó cuộn trào ra, sau đó xoay tròn một vòng, hình thành một xoáy nước vô hình trên đỉnh đầu.
Hai tay hắn biến đổi pháp quyết. Vòng xoáy thần thức trên đỉnh đầu trải rộng ra, chậm rãi biến đổi, tạo thành một Tinh Vân đồ án tương tự. Bên trong Tinh Vân cũng hiện ra một đồ hình Bắc Đẩu Thất Tinh, ẩn ẩn tương ứng với tinh thần đại trận phía dưới. Hàn Lập ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua lỗ lớn của mật thất, nhìn lên bảy đám tinh quang rạng rỡ trong màn đêm, rồi dừng lại trên sao Thiên Xu đầu tiên, miệng phun ra một câu chú ngữ tối nghĩa.
Oanh!
Sao Thiên Xu sáng chói dường như sáng hơn một chút, vô số tinh quang từ trên trời lao xuống, như một thác nước bạc đổ xuống, xuyên qua lỗ lớn, bao phủ Hàn Lập, sức mạnh tinh thần mênh mông phun trào xung quanh.
Sắc mặt Hàn Lập trở nên vô cùng ngưng trọng. Tiếp dẫn sức mạnh tinh quang phụ thuộc vào thần thức mạnh yếu. Thần thức của hắn lúc này dù có thể so với Tiên Nhân, nền móng tu luyện công pháp đã vững chắc, nhưng hắn vẫn không được khinh thường.
Tay hắn bấm niệm pháp quyết, vận chuyển công pháp. Tinh quang xung quanh lập tức nổi sóng gió, nhao nhao ngưng tụ lại, hóa thành vô số tia sáng lóng lánh, như vô số cây kim nhỏ xoáy tròn trong vòng bọc thần thức, rồi rơi xuống như mưa, chui vào cơ thể hắn.
Hàn Lập run lên bần bật, nhíu mày, hít một hơi lạnh. Những tia sáng này hoàn toàn là thực thể, trực tiếp đâm thủng làn da, đi vào cơ thể, như vạn kiếm xuyên thân. Lúc này, toàn thân hắn lít nha lít nhít những lỗ kim, máu tươi từ trong rỉ ra, nhanh chóng nhuộm đỏ thân thể hắn. Tồi tệ hơn là những tia tinh thần kia tán loạn trong cơ thể hắn, như vô số dao nhỏ giảo động, đau tận xương cốt. Nếu không nhờ nhục thân mạnh mẽ, hắn đã kêu lên thành tiếng.
Nhưng một lát sau, lông mày hắn dần giãn ra, vì hắn cảm nhận rõ ràng những tia sáng tinh thần kia đang dần phân giải, hóa thành tinh quang thuần khiết nhất, dung nhập vào từng bộ phận cơ thể. Hàn Lập trong lòng vui sướng!
Hắn hít sâu một hơi, nhanh chóng nén xuống sự mừng rỡ và cơn đau, dốc toàn lực vận công. Càng nhiều tinh thần chi lực giáng xuống, đâm vào thân thể hắn, cũng dưới sự thúc đẩy của công pháp, vận chuyển theo một đường đi nhất định. Nhục thể bị thương nặng của hắn, lúc trước không có nguyên khí bổ sung nên không thể khôi phục, giờ phút này tiếp xúc với tinh thần nguyên khí tinh thuần, lập tức hấp thụ, vết thương nhanh chóng hồi phục.
Những lỗ kim nhỏ do tia tinh quang xâm nhập nhanh chóng liền khôi phục như ban đầu, không thể gây tổn thương chút nào cho nhục thân hắn. Thời gian trôi đi, nỗi đau vạn kiếm xuyên thân dần bị hắn phớt lờ, cả người chìm đắm hoàn toàn trong tu luyện. Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt đã qua bảy ngày.
Trong động phủ, Hàn Lập vẫn khoanh chân ngồi trên đại tinh đồ án thứ nhất. Thân thể hắn tỏa ra ánh sáng yếu ớt, từng thớ cơ bắp bắt đầu nổi lên ánh tinh quang, xương cốt cũng xuất hiện những đốm tinh quang. Kỳ lạ nhất là, trên bụng dưới hắn có một điểm lam quang nở rộ, cực kỳ dễ thấy.
Điểm sáng màu lam co lại, phảng phất như đang hô hấp. Sức mạnh tinh quang tụ đến phần lớn bị điểm sáng này thôn phệ. Trên mặt Hàn Lập không còn chút đau đớn, chỉ còn lại vẻ bình thản tĩnh lặng.
Đột nhiên, sức mạnh tinh thần quanh người hắn rung chuyển. Điểm sáng màu lam trên bụng đột nhiên bừng lên ánh sáng chói lọi, xoay tròn không ngừng. Ánh lam quang lóe lên, bên trong hiện ra một phù văn tinh thần huyền ảo. Phù văn quay tròn nhấp nhô một lát rồi lập tức biến mất vào trong cơ thể hắn.
Hàn Lập mở mắt, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng. Với nhục thân và thần thức mạnh mẽ, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, hắn đã tu luyện viên mãn tầng thứ nhất của Tiểu Bắc Đẩu Tinh Nguyên Công, thành công ngưng tụ huyền khiếu thứ nhất. Tuy vậy, hắn vẫn chưa định xuất quan mà nhắm mắt tiếp tục ngồi xếp bằng, định củng cố công pháp này.
Mấy ngày sau, một đêm trăng thanh sao thưa. Trong mật thất, Hàn Lập nhíu mày mở mắt, giơ tay lên, dừng vận hành Bắc Đẩu Tụ Nguyên Trận, tinh không chi lực và những điểm bạch quang lập tức rút lui như thủy triều. Hắn vội vàng đứng dậy, đến trước mặt, cúi xuống nhặt một chiếc bình nhỏ cổ dài màu xanh sẫm lên, đưa ra trước mắt.
Chiếc bình nhỏ lúc này được bao phủ bởi một lớp hào quang màu lục, trên bề mặt có mấy ký hiệu cổ quái màu vàng, mang đậm nét cổ xưa. Nhưng sau đó, ánh lục quang biến mất vào các đường hoa văn xanh sẫm trên thân bình, còn những ký tự vàng quái dị thì nổi lên, hơi nhô ra khỏi bề mặt bình.
Hắn cầm bình nhỏ lên lắc nhẹ, dường như thấy bên trong có một giọt chất lỏng to bằng hạt đậu tằm đang chuyển động. Hắn thấy vậy thì không khỏi mỉm cười. Mấy ngày gần đây, mỗi lần tu luyện, hắn đều đặt bình nhỏ này trước mặt. Cứ đến một thời khắc đặc biệt, bề mặt bình nhỏ lại nổi lên một tầng bạch quang nhàn nhạt.
Nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện lớp bạch quang đó được tạo thành từ vô số những đốm sáng trắng li ti, giống như vật sống tranh nhau chen chúc vào trong bình nhỏ cho đến khi bị hấp thu hoàn toàn. Dị tượng này không kéo dài lâu, cứ thoáng qua trong một canh giờ đặc biệt mỗi đêm là biến mất ngay.
Và cứ mỗi hai ngày, sau khi bạch quang trên bình nhỏ biến mất thì lại xuất hiện một lớp lục quang, cùng với một giọt lục dịch xuất hiện thêm bên trong bình. Hàn Lập thu hồi ánh mắt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve các hoa văn hình chiếc lá trên bình nhỏ, động tác cẩn thận và dịu dàng, như vuốt ve gương mặt người yêu. Cảm nhận xúc cảm hơi lồi trên thân bình, tinh thần hắn có chút xao động.
Trong thoáng chốc, dường như hắn quay lại Thất Thương Môn, quay về khu vườn dược liệu nhỏ trong Thần Thủ Cốc. Hắn lại là thiếu niên lần đầu dùng lục dịch trong bình nhỏ để thí nghiệm. Lòng có chút bất an, lại có chút chờ mong.
Hắn biết, nếu không có lần vô tình trồng liễu đó, phát hiện lục dịch trong bình có thể thúc đẩy đặc tính linh dược, có lẽ hắn không thể thực sự bước chân vào đại đạo tu tiên, không thể từ một phàm nhân mà một đường lên như diều gặp gió, trở thành tu sĩ đứng đầu nhân tộc, trở thành Hàn Thiên Tôn được mọi người sùng bái ở Linh giới. Nếu có thứ gì luôn ở bên cạnh hắn kể từ khi bước chân vào con đường tu hành, thì chắc chắn đó chính là chiếc bình nhỏ này, "Chưởng Thiên".
Cho dù khi hôn mê suốt 300 năm sau khi vào Tiên Giới, mất Giải Đạo Nhân, mất Phệ Kim Trùng, mất nhiều thứ từng dựa vào, hắn vẫn luôn tiềm thức bảo vệ cẩn thận chiếc bình, không bao giờ để nó rời xa mình nửa bước. Với chiếc bình này, hắn có một loại tình cảm phức tạp không thể nói rõ.
Đột nhiên, Hàn Lập nhíu mày, bàn tay đang vuốt ve chiếc bình khựng lại, vẻ mặt lộ ra một biểu tình cổ quái. Ánh mắt hắn dừng lại, mở nắp bình, nhìn vào trong. Vẻ mặt càng thêm kỳ lạ, dường như có chút kinh ngạc, lại có chút vui sướng. Sau một khắc, hắn đậy nắp bình nhỏ, rồi xoay người nhanh chóng rời khỏi mật thất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận