Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 1329: Tìm tới cửa

Chương 1329: Tìm Tới Cửa
Nghe Hàn Lập nói vậy, chưởng môn Dương Sơn khẽ nhướng mày, rồi lại nhanh chóng trở lại bình thường, khóe miệng nhếch lên vẻ châm biếm, rõ ràng cho rằng Hàn Lập đang nói xạo.
"Phong ấn Cửu Long của ngươi gắn kết chặt chẽ ký ức và thần hồn, hơn nữa bên trong phong ấn lại có chín luồng sức mạnh khác biệt, chỉ cần có ngoại lực xâm nhập vào là sẽ lập tức xung đột phát nổ. Chậc chậc, thật khiến người ta không thể ra tay." Hàn Lập vừa cười vừa nói.
Hai mắt chưởng môn Dương Sơn nhắm nghiền, nghe đến đây, khóe miệng nở một nụ cười lạnh.
"Chỉ có điều phong ấn Cửu Long này cùng sức mạnh thần hồn của các hạ tương thông, nếu như sức mạnh thần hồn của các hạ yếu đi, lực của phong ấn này cũng sẽ yếu theo, ví như thần hồn của các hạ biến thành Kim Tiên, phong ấn Cửu Long cũng chẳng có gì đáng lo, cho dù có bạo phát, cũng có thể tùy tiện ngăn chặn." Hàn Lập ngừng lại một chút, rồi nói tiếp.
Chưởng môn Dương Sơn đột nhiên mở mắt, dường như nghĩ ra điều gì, trong mắt hiện lên một tia bất an.
Hàn Lập không nói thêm gì, một tay nhấc lên, bấm niệm pháp quyết điểm ra.
Năm đạo kim quang từ trong tay hắn bắn ra, một đạo bạo liệt như lửa, một đạo dịu dàng như nước, một đạo hùng hậu như đất, một đạo tươi tốt như mộc, và một đạo sắc bén như kim.
Mỗi một đạo kim quang, đều tản mát ra một cỗ sức mạnh pháp tắc Thời Gian hoàn toàn khác biệt.
Năm đạo kim quang rơi xuống quanh người chưởng môn Dương Sơn, xoay một vòng, rồi quấn lấy nhau, tạo thành một chiếc lồng ánh sáng màu vàng, bao phủ lấy lão.
Hỏa diễm, dòng nước, đất cát, cây cối, kim luân các loại hoa văn quang ảnh liên tục hiện ra trên lồng ánh sáng, năm cỗ sức mạnh pháp tắc Thời Gian dung hợp một cách hoàn mỹ, vận chuyển cực nhanh.
Linh vực phụ cận cũng chớp động kim quang, chậm rãi vận hành.
Thời gian trôi qua quanh người chưởng môn Dương Sơn đột nhiên thay đổi, lão phát ra tiếng kêu thống khổ, khí tức nhanh chóng suy yếu.
Đại La hậu kỳ...
Đại La trung kỳ...
Đại La sơ kỳ...
Thái Ất hậu kỳ...
Thái Ất trung kỳ...
Trong chớp mắt, cảnh giới tu vi của chưởng môn Dương Sơn từ Đại La đỉnh phong, rớt xuống Kim Tiên.
Đây không phải là tu vi giảm xuống bình thường, mà sức mạnh pháp tắc, số lượng tiên khiếu, sức mạnh thần hồn đều hạ xuống cấp độ Kim Tiên.
Muốn trở lại tu vi như trước, nhất định phải khổ tu lại một lần.
Chiếc lồng ánh sáng màu vàng quanh người chưởng môn Dương Sơn rung lên vài lần rồi biến mất.
"Ngươi... ngươi đã làm gì ta?" Lão giả cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể, kinh hãi kêu lên.
Lập tức, trong mắt lão lóe lên một tia kiên quyết, sức mạnh thần hồn trong đầu dao động dữ dội, muốn tự mình dẫn nổ thần hồn.
Nhưng với tu vi lúc này của lão, tốc độ thi pháp thực sự quá chậm, bàn tay lớn của Hàn Lập trong nháy mắt đã đặt lên đầu chưởng môn Dương Sơn, hồn lực cường đại vô địch ập đến, tùy tiện áp chế mọi hành động của chưởng môn Dương Sơn.
Mặt Hàn Lập vẫn bình thường, với tu vi hiện tại, thi triển thần thông Ngũ Hành Huyễn Thế đã không còn gian nan như trước, dễ như trở bàn tay.
Sức mạnh thần hồn của chưởng môn Dương Sơn cũng hạ xuống cấp độ Kim Tiên, phong ấn Cửu Long bên trong căn bản không ngăn được hắn sưu hồn.
Từng luồng u quang thẩm thấu vào não hải của chưởng môn Dương Sơn, nhanh chóng phá vỡ phong ấn Cửu Long, thăm dò vào trong ký ức của đối phương.
"Bí cảnh Vụ Long, hóa ra là ở đây... Biết vậy đã không khổ vậy." Hai đầu mày Hàn Lập nhướng lên, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh, thu tay lại.
Hai mắt chưởng môn Dương Sơn lật lên, đã hôn mê bất tỉnh.
Hàn Lập phất tay phát ra một đạo kim quang, cuốn lấy thân thể chưởng môn Dương Sơn.
Chưởng môn Dương Sơn lập tức biến mất không tăm tích, thân hình Hàn Lập cũng nhoáng lên một cái rồi biến mất....
...
Nơi sâu trong Vụ Long tông, một thung lũng nhỏ, ba đạo độn quang từ trên trời đáp xuống, rơi vào trong thung lũng, chính là nam tử trung niên cao lớn, thiếu phụ mặc lam bào, đồng tử họ Cơ ba người.
Cuối thung lũng, là một cánh cửa đá bình thường, ba người đến trước cửa, quỳ lạy xuống đất.
Đồng tử họ Cơ lấy ra một cây hương dây, sau khi đốt, một làn sương mù màu lam từ từ bay ra, chậm rãi thẩm thấu vào trong cửa đá.
Sau cánh cửa đá là một thế giới khác, khắp nơi đều là biển cả mênh mông, sâu không thấy đáy, một vầng mặt trời màu lam treo trên trời, tỏa ra ánh sáng xanh lam, chiếu xuống mặt nước.
Xuy xuy xuy!
Mặt nước lập tức bốc lên vô số sương mù màu lam, dường như bị ánh nắng bốc hơi, trên mặt biển chỗ nào cũng là hơi nước cuồn cuộn.
Dưới mặt biển thỉnh thoảng lại xuất hiện từng đợt sóng lớn, lộ ra một cái đuôi khổng lồ hoặc một cái móng vuốt to lớn.
Trong một hang đá đáy biển, không gian nơi đây cực kỳ rộng lớn, vô số quái thạch lởm chởm, hình thành một rừng đá liên miên.
Trong rừng đá tĩnh lặng nằm la liệt những bộ hài cốt khổng lồ, lớn thì vạn trượng, nhỏ thì cũng mấy trăm trượng, dày đặc không đếm xuể.
Dù đã ngã xuống, những hài cốt này vẫn tỏa ra một loại khí tức vô cùng ngông cuồng, coi thường muôn loài.
Đây là hài cốt của rồng, nơi đây tựa như một nghĩa trang của rồng.
Trên một tảng đá lớn màu lam trong thạch động, một lão giả tóc bạc trắng hơn 80 tuổi đang ngồi khoanh chân, chính là Phùng Thanh Thủy.
Lão đang nhìn về phía trước, ánh mắt lấp lánh, tựa hồ đang cân nhắc một chuyện gì.
Không biết qua bao lâu, thân hình Phùng Thanh Thủy khẽ động, một tay hướng về phía trước nắm lấy hư không.
Lập tức một làn sương mù màu lam nổi lên trước mặt lão, nhanh chóng ngưng tụ, hóa thành một vòng xoáy màu xanh lam.
"Bái kiến lão tổ." Ba giọng nói từ bên trong truyền ra, chính là ba người đồng tử họ Cơ.
"Có chuyện gì, lại để các ngươi ba người cùng nhau đến đây cầu kiến." Phùng Thanh Thủy thản nhiên nói.
"Lão tổ, vốn không nên quấy rầy người tu luyện, nhưng chưởng môn đột nhiên biến mất trong môn, dường như bị ai đó bắt đi. Theo dấu vết hiện trường, rất có thể là Đạo Tổ ra tay, chúng ta bất lực, đành phải đến đây xin lão tổ giúp đỡ." Đồng tử họ Cơ nói.
"Ồ, lại có chuyện này, hãy kể lại tình hình các ngươi thấy cho ta nghe." Phùng Thanh Thủy nghe vậy thì nhíu mày.
Đồng tử họ Cơ vâng lời, sau đó kể lại tình huống mình thấy, cẩn thận không bỏ sót chi tiết nào.
"Dương Sơn đã khởi động Tứ Khí Kinh Đào Trận cũng không thể thoát nạn, bị đối phương bắt đi một cách vô thanh vô tức, hơn phân nửa là do Đạo Tổ ra tay." Phùng Thanh Thủy chậm rãi nói.
Ánh mắt lão trầm xuống, Dương Sơn bị bắt đi không là vấn đề, vấn đề là lão vậy mà không hề cảm nhận được việc này.
Tuy nói lão đang ở trong bí cảnh Vụ Long, hơn nữa vừa nãy vẫn đang tập trung suy nghĩ chuyện khác, nhưng bên ngoài có Đạo Tổ ra tay, lão đáng lẽ phải có cảm giác mới đúng.
"Chuyện này các ngươi không cần lo, ta tự sẽ điều tra..." Phùng Thanh Thủy im lặng một chút rồi phân phó.
"Không cần tra xét, chưởng môn Dương Sơn của các ngươi đang ở trong tay ta!" Một giọng nói hùng vĩ đột ngột vang lên, cắt ngang lời Phùng Thanh Thủy.
Lời còn chưa dứt, bí cảnh Vụ Long đột nhiên rung chuyển dữ dội.
Một đạo kim quang to lớn từ trên trời giáng xuống, xuyên thủng mặt biển và hang đá, rơi xuống chỗ cách Phùng Thanh Thủy không xa, đánh nát vòng xoáy sương mù màu lam kia.
Đám người đồng tử họ Cơ nghe được dị động, định hỏi chuyện gì, rồi cũng ngậm miệng lại.
Mặt Phùng Thanh Thủy hơi biến sắc, bay lùi về phía sau, đồng thời từng luồng sương mù màu trắng từ trong cơ thể lão tuôn ra, quấn quanh xung quanh.
Thân hình lão lập tức trở nên mơ hồ, tựa như một ảo ảnh sương mù.
Kim quang từ trên trời giáng xuống nhanh chóng tan đi, hiện ra thân ảnh một nam tử mặc áo xanh.
Phùng Thanh Thủy nhìn nam tử mặc thanh bào đột nhiên xuất hiện, lục lọi trong ký ức những Đạo Tổ mà mình biết, không có ai có dung mạo như vậy.
Tu vi đến cảnh giới này của bọn họ, việc hóa hình thay đổi dung mạo tự nhiên sẽ nhanh chóng bị nhìn thấu, người trước mắt này là dung mạo vốn có của hắn.
Chỉ là người này nhìn quen mắt, dường như lão đã từng gặp ở đâu đó?
Hàn Lập không để ý đến Phùng Thanh Thủy, thần thức đã sớm khuếch tán ra.
Diện tích bí cảnh Vụ Long không lớn, thần thức của hắn có thể bao phủ hết.
Nơi đáy biển sâu vô tận này, từng con cự long đang uốn lượn, tất cả đều là Long tộc thuần khiết, không ít Long tộc có tu vi bất phàm, Đại La cảnh có đến mười mấy vị.
Mà trong hang đá dưới đáy biển, lại có vô số xương rồng.
Bí cảnh Vụ Long này, đơn giản có thể nói là hang ổ của Long tộc.
Mặc dù những Long tộc này đáng kinh ngạc, nhưng thứ Hàn Lập muốn tìm không phải là bọn chúng, thần thức tìm kiếm từng tấc trong bí cảnh, sắc mặt nhanh chóng trầm xuống.
"Là ngươi!" Đúng lúc này, một tiếng kinh hô từ phía trước truyền đến.
Mặt Phùng Thanh Thủy lộ vẻ chợt hiểu, ánh mắt chăm chú nhìn Hàn Lập.
Lão cuối cùng cũng nhớ ra mình đã từng gặp Hàn Lập ở đâu, đó là nhiều năm trước, khi lão phụng mệnh đến Cửu U vực của Hôi giới, lôi kéo Âm Thừa Toàn, có mấy tiểu tử kỳ lạ xâm nhập vào Cửu U thành, một trong số đó chính là Hàn Lập.
Chỉ là khi đó tu vi của người này rất yếu, nhớ mang máng vẫn chưa đến Thái Ất cảnh, bây giờ mới qua bao nhiêu năm, tu sĩ này vậy mà đã đạt đến cảnh giới như thế, Phùng Thanh Thủy cũng nhìn không thấu.
"Lẽ nào người này năm đó cố ý giấu thực lực? Rất có thể, năm đó người này cùng một Ma tộc khác biến mất rất quỷ dị, vốn tưởng rằng là có đại năng Ma tộc cứu giúp, giờ xem ra, có lẽ là do người này ngấm ngầm làm." Phùng Thanh Thủy âm thầm suy đoán.
"Có phải ngươi đã bắt Uyển Nhi?" Hàn Lập ngước mắt nhìn Phùng Thanh Thủy, ánh mắt lạnh lẽo.
Trước khi đến đây, hắn đã thông qua Luân Hồi điện tìm được hình ảnh Phùng Thanh Thủy, biết lão chính là Đạo Tổ đã gặp mặt ở Hôi giới năm đó, nên không hề ngạc nhiên.
"Các hạ đang nói ai, lão phu không rõ. Thấy tu vi của các hạ vẫn ở Đại La đỉnh phong, nhưng khí tức lại đạt đến Đạo Tổ chi cảnh, tại sao lại bắt chưởng môn phái ta?" Phùng Thanh Thủy kinh ngạc, khôi phục bình tĩnh, lông mày trắng nhướng lên nói.
"Phùng đạo hữu đã là Đạo Tổ, tự mình đã làm gì lại không biết, còn giả bộ hỏi." Hàn Lập cười lạnh một tiếng, bấm niệm pháp quyết điểm ra, một đoàn kim quang hiện lên trước mặt, bên trong hiện ra hình ảnh của Nam Cung Uyển.
Ánh mắt Phùng Thanh Thủy hơi dao động, khóe miệng nở nụ cười, nhưng không lên tiếng.
"Các hạ thừa nhận là tốt, giao nàng ra, ta lập tức thả chưởng môn của các ngươi, rồi quay người rời đi, nếu không, đừng trách ta không khách khí." Hàn Lập nặng nề hừ một tiếng.
"Ha ha, thật sự là không biết có bao nhiêu năm không có ai dám nói chuyện với lão phu như vậy. Nữ tử kia đúng là ta bắt, bất quá là phụng mệnh Thiên Đình, hiện tại đã đưa nàng đến Thiên Đình rồi." Phùng Thanh Thủy từ tốn nói.
Hàn Lập đã sớm suy đoán đến việc này, nghe nói vậy, sắc mặt vẫn có chút tái đi.
"Vì sao Thiên Đình lại bắt nàng?" Hàn Lập hít sâu một hơi, cố kìm ánh mắt lạnh lẽo, trầm giọng hỏi.
"Ta đây cũng không rõ, ta cũng chỉ nghe lệnh làm việc, còn chuyện nguyên nhân thì bên trên không nói rõ." Vẻ mặt Phùng Thanh Thủy có chút cổ quái, dường như đang thăm dò Hàn Lập, miệng thì nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận