Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 194: Khí tức tái hiện

Chương 194: Khí tức tái hiện Đệ tử ngoại môn nam tử mày kiếm của thú viên nghe được lời của thanh niên da đen, đang muốn mở miệng nói chuyện, ánh mắt bỗng liếc thấy ngọc bài trong tay Hàn Lập, nụ cười có chút cứng đờ.
"Diệp sư huynh, đầu Song Thủ Sư Ưng Thú này hình như đã bị vị sư huynh này thuê mất rồi... Nếu không, ngài xem lại linh thú khác nhé?" Nam tử mày kiếm nhìn Hàn Lập hai mắt, chần chừ một chút, có chút khó xử nói.
Thanh niên da đen nhíu mày, nhìn về phía Hàn Lập, trong mắt lộ ra một tia nghi hoặc.
Thanh niên trước mắt mặc y phục hàng ngày, khí tức trên người nội liễm, như có như không, thần thức của hắn cũng không cảm nhận được sâu cạn.
Ánh mắt thanh niên từ ngọc bài trong tay Hàn Lập khẽ quét qua, lập tức liếc nhìn đại hán tóc tím bên cạnh một cái.
Đại hán tóc tím hiểu ý, tiến lên một bước, chắp tay nói: "Các hạ trông rất lạ mặt. Xin hỏi, là đệ tử dưới trướng trưởng lão nào?"
"Ta là ai, các hạ không cần quan tâm. Có câu đến trước đến sau, đầu Song Thủ Sư Ưng Thú này ta đã nhắm trước, mấy vị nên chọn linh thú khác đi." Hàn Lập thản nhiên nói.
Hắn lập tức xoay người, không để ý tới đại hán tóc tím bọn người, đối với thanh niên mặt tròn nói: "Ta còn có việc, mở cấm chế, thả con thú này ra đi."
Thanh niên mặt tròn nhìn thanh niên da đen bọn người một chút, thần sắc có chút chần chờ, nhưng vẫn gật đầu lấy ra khối ngọc khuê màu xanh kia.
Thanh niên da đen thấy tình hình này, mặt sầm xuống.
Đại hán tóc tím càng tức giận, lạnh giọng nói: "Khẩu khí của các hạ lớn thật, ngươi có biết Diệp Phong sư huynh là ai không, dám dùng loại giọng điệu này nói chuyện với hắn! Nếu biết điều thì mau giao ra đầu Song Thủ Sư Ưng Thú này, tiền thuê chúng ta sẽ bồi thường gấp đôi cho ngươi. Bằng không..."
"À, bằng không thì thế nào?" Hàn Lập thần sắc không đổi, hai mắt tinh quang bùng lên, một cỗ khí thế không thể diễn tả lan ra từ trên người, khiến đại hán tóc tím đang định nói tiếp phải nuốt lời lại.
Hắn cố tình thu liễm khí tức để tránh bị chú ý, dù sao một Chân Tiên mới xuất hiện vẫn khá thu hút, nhưng bây giờ xem ra, ẩn mình chưa chắc đã tốt, có khi lại rước lấy phiền phức không cần thiết.
Trong lòng Hàn Lập xoay chuyển ý niệm, bước ra một bước.
Ầm ầm!
Một luồng linh áp đáng sợ lan tỏa từ trên người hắn, không khí ong ong rung động, hiện rõ những gợn sóng bằng mắt thường, trùm về phía Diệp Phong bọn người.
Nụ cười nhạo báng trên mặt đám tu sĩ Hợp Thể kỳ kia trong nháy mắt biến mất, lập tức biến thành kinh hãi và e dè. Bị luồng linh áp này xông tới, bọn họ bạch bạch bạch lùi lại liên tục, lùi đến vài chục trượng mới đứng vững được.
Đại hán tóc tím hoàng mang lóe lên, tế ra một pháp bảo hình ngọc như ý màu vàng, tạo thành một vòng sáng màu vàng bảo vệ toàn thân, nhưng cũng chỉ lùi được 7~8 bước mới miễn cưỡng đứng vững, vòng sáng màu vàng kịch liệt dao động.
Chỉ có thanh niên da đen toàn thân phát ra những tiếng nổ lớn, từng đạo hồ quang điện màu bạc hiện lên, quấn chặt lấy toàn thân hắn trên dưới, như một Lôi Thần, kiên cường chống lại linh áp khổng lồ của Hàn Lập, không bị đẩy lùi, nhưng sắc mặt cũng hơi trắng bệch.
Hàn Lập có ý khống chế, nên ngoài thanh niên da đen bọn người, linh áp không gây ảnh hưởng đến ai khác.
Song Thủ Sư Ưng Thú vốn là Yêu thú, cảm ứng khí tức cực kỳ nhạy bén, rõ ràng cảm nhận được khí tức đáng sợ Hàn Lập phát ra, ánh mắt lộ vẻ kính sợ, thân hình khổng lồ từ trên trời hạ xuống nằm sấp xuống đất, run rẩy đứng lên.
Đúng lúc này, Hàn Lập trong lòng hơi giật mình, ánh mắt nhìn về phía thanh niên da đen hiện lên một tia kinh hỉ khó thấy.
Dù rất yếu ớt, trên người người này lại mang theo một tia khí tức của Giải Đạo Nhân.
Hàn Lập hít sâu một hơi, thần sắc lập tức khôi phục như thường, linh áp khổng lồ cũng biến mất theo.
"Chân Tiên..." Đám tu sĩ Hợp Thể kỳ cuối cùng miễn cưỡng đứng vững thân thể, vẫn còn run rẩy từng đợt, trong mắt đầy vẻ e ngại.
Đại hán tóc tím mồ hôi đầm đìa, trong lòng hối hận không kịp.
Ngày thường hắn ỷ vào Diệp Phong cậy mạnh, hôm nay thật là xui xẻo, lại chọc phải một Chân Tiên.
Thanh niên da đen lôi điện màu bạc trên người tan đi, sắc mặt âm tình bất định, trầm mặc đứng đó.
Tuy thực lực của hắn không tệ, nhưng vẫn biết mình, so với Chân Tiên thì vẫn còn kém xa.
Trong tràng nhất thời im lặng, tiếng kim rơi cũng nghe thấy.
"Hắn là ai, mà kiêu ngạo thế?" Hàn Lập nhìn về phía thanh niên mặt tròn, bình tĩnh hỏi.
"Lệ trưởng lão, vị này là Diệp Phong, đệ tử của Ma Tà trưởng lão ở Tiên Nguyên điện, đã tu luyện đến Đại Thừa đỉnh phong, nghe nói dạo gần đây sắp độ kiếp thành tiên, là nhân vật phong vân trong nội môn đệ tử gần đây." Thanh niên mặt tròn nhỏ giọng nói.
"Ra là kiêu tử nội môn, khó trách hành sự trương dương như vậy. Ta hỏi lại ngươi, ngươi có muốn Song Thủ Sư Ưng Thú này không?" Hàn Lập cười cười, lơ đãng nói.
"Nếu Song Thủ Sư Ưng Thú này Lệ trưởng lão đã nhắm trước, tự nhiên là của ngài. Tại hạ vừa rồi lỗ mãng, xin trưởng lão không chấp nhất với kẻ vãn bối, tha lỗi cho một hai." Lúc này Diệp Phong đã đổi sang nụ cười tươi tắn, chắp tay nói.
"Ngươi tu luyện lôi điện thần thông, Song Thủ Sư Ưng Thú này lại có huyết mạch lôi điện không tệ, khó trách ngươi muốn. Ta tuy là trưởng lão, nhưng không phải kẻ ỷ mạnh hiếp yếu. Vậy đi, ta đứng yên ở đây, không dùng bất cứ pháp bảo nào, nhận của ngươi một chiêu, nếu ngươi khiến ta nhúc nhích một chút thì đầu Song Thủ Sư Ưng Thú này ta nhường cho ngươi, thế nào?" Hàn Lập mỉm cười nói.
Diệp Phong giật mình, kinh ngạc nhìn Hàn Lập, không hiểu sao đột nhiên lại có ý lấy lòng.
Nhưng chợt, hắn giật mình trong lòng, người trước mắt hẳn là vừa nghe thanh niên mặt tròn kia nói hắn là đệ tử Ma Tà trưởng lão, nên sinh cố kỵ.
Ma Tà trưởng lão có danh tiếng lớn trong nội môn trưởng lão, thực lực đã đạt Chân Tiên hậu kỳ, lại chưởng quản Tiên Nguyên điện, người trước mắt này nếu là Chấp Sự trưởng lão, tám phần là Tán Tiên vừa mới gia nhập tông môn, không có chút bối cảnh nào, đâu dám đắc tội.
Nghĩ đến đây, Diệp Phong hoàn toàn yên tâm, nở nụ cười tươi tắn, chắp tay thi lễ với Hàn Lập nói: "Nếu Lệ trưởng lão có lòng tốt, tại hạ xin mạo phạm."
Không dám nói những chuyện khác, nhưng nói về công kích, hắn tuyệt đối tự tin, cho dù đối phương là Chân Tiên thì đã sao?
Những người khác nghe hai người đối thoại, đều lùi lại, để trống ra một khoảng lớn.
Hàn Lập vung tay áo, mấy chục đạo hoàng mang bắn ra, rơi xuống xung quanh, tạo thành một màn ánh sáng màu vàng mờ ảo, bao phủ hai người lại.
Diệp Phong thấy cảnh này, ánh mắt lóe lên, miệng đột nhiên hét dài một tiếng, hai tay bắt quyết.
Ầm ầm!
Từng đạo lôi điện màu bạc lớn xuất hiện trên người hắn, phát ra tiếng sấm lớn.
Sau một khắc, miệng hắn hé ra, một viên hạt châu màu bạc lớn chừng ngón tay cái bắn ra, tinh xảo đẹp mắt, nhưng tỏa ra dao động linh lực đáng sợ, lôi quang ẩn hiện trên bề mặt, lơ lửng trên đỉnh đầu.
Theo hai tay hắn giơ lên, các hồ quang điện màu bạc trên người đều tụ về hạt châu màu bạc, sau một trận điên cuồng xoay tròn, ngưng tụ thành một quả lôi cầu màu bạc lớn chừng trăm trượng.
Lôi cầu này hình thể khổng lồ, điện quang màu bạc trên bề mặt loang loáng, giống như một mặt trời lôi điện màu bạc, tỏa ra uy áp lôi điện đáng sợ.
Dù cách màn ánh sáng màu vàng, đám đại hán tóc tím vẫn bị uy áp lôi cầu tỏa ra tác động, phải lùi ra sau mấy bước, trong mắt lộ vẻ kinh hãi.
Ngay cả Song Thủ Sư Ưng Thú đứng cách hai lớp bảo hộ cũng phát ra tiếng gầm gừ bất an.
Hàn Lập nhìn lôi cầu màu bạc, thần sắc như thường, nhưng trong lòng lại hơi động.
Ầm ầm!
Không thấy hắn có bất kỳ động tác nào, trên người cũng đột nhiên xuất hiện vô số hồ quang điện màu bạc to lớn, dù độ sáng hơi kém so với hồ quang điện màu bạc trên người Diệp Phong, nhưng lại vô cùng linh động, giống như vô số Linh Xà loạn xạ trên dưới.
Lập tức trên người Hàn Lập lại có tử quang lóe lên, xuất hiện vô số hồ quang điện màu tím, tỏa ra một luồng khí tức cuồng dã ngang ngược.
Hồ quang điện ngân tử hai màu tỏa ra khí tức hoàn toàn khác biệt, rõ ràng là hai loại lôi điện hoàn toàn khác nhau, nhưng lại đan xen một cách trôi chảy, không hề có cảm giác bài xích nhau, thậm chí còn ẩn ẩn có chút tương dung vào nhau.
Từng vòng từng vòng ngân tử lôi quang từ trên người Hàn Lập lan ra, khuếch tán ra xung quanh, thanh thế cũng không yếu.
Diệp Phong thấy cảnh này, sắc mặt lập tức thay đổi, không ngờ Hàn Lập cũng tinh thông lôi điện chi lực, hơn nữa thủ đoạn khống chế lôi điện này còn tinh diệu hơn cả hắn.
Trong lòng hắn hơi trầm xuống, sắc mặt âm tình bất định, đột nhiên hét lớn một tiếng.
Trên người hắn lại hiện ra một tầng hồ quang điện màu bạc, đều chui vào trong lôi cầu trên đỉnh đầu, khiến lôi cầu màu bạc phồng lớn thêm một vòng.
"Đi!" Diệp Phong hai tay vung lên, mạnh mẽ ném lôi cầu khổng lồ ra ngoài, hung hăng đánh về phía Hàn Lập.
Trong nháy mắt, lôi cầu khổng lồ đã xuất hiện trước mặt Hàn Lập, tựa như thiên thạch giáng xuống, từng đợt ba động vô hình bùng nổ.
Hàn Lập sắc mặt bình tĩnh, tay trái nhanh như chớp nắm vào hư không một cái.
Ầm ầm!
Hồ quang điện ngân tử hai màu trên người hắn hội tụ về phía cánh tay, lóe lên hóa thành một thanh lôi điện cự kiếm dài trăm trượng, trên bề mặt hiện ra vô số phù văn lôi điện ngân tử hai màu nhỏ bé, điên cuồng loạn động.
Cánh tay hắn vung lên, lôi điện cự kiếm chém ngang ra, va vào lôi cầu khổng lồ.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa!
Hai loại lôi điện quang mang đan xen vào nhau, nhấc lên khí lãng khổng lồ quét sạch ra xung quanh, bị màn ánh sáng màu vàng xung quanh cản lại.
Lôi điện cự kiếm và lôi cầu màu bạc nhất thời giằng co ở đó, uy lực tựa hồ ngang nhau!
Lực phản chấn khiến Diệp Phong loạng choạng, liên tiếp lùi lại mấy bước, mới đứng vững thân thể.
Hàn Lập vẫn chấp tay sau lưng, vẻ mặt hết sức dễ dàng.
Diệp Phong thấy vậy, mặt sầm lại, hai tay như bánh xe bắt quyết, đột nhiên há miệng phun ra một ngụm quang mang màu bạc như chất lỏng, chui vào trong lôi cầu khổng lồ.
Lôi cầu màu bạc lập tức kịch liệt quay cuồng, hào quang tỏa sáng, từ đó bay ra mười mấy lôi điện phù văn màu bạc lớn.
Mỗi một phù văn lôi điện đều lớn bằng cái thớt, tỏa ra từng tia từng tia lực lượng pháp tắc, vừa bắn ra đã như sao băng đánh về phía lôi điện cự kiếm.
Rầm rầm rầm!
Mỗi một phù văn đánh vào lôi điện cự kiếm, cự kiếm đều rung mạnh một cái, chao đảo, quang mang trên bề mặt tan đi một chút.
Sau khi mười cái phù văn lôi điện lần lượt oanh kích, quang mang trên lôi điện cự kiếm ảm đạm đi nhiều, nhưng Hàn Lập dường như không để ý, ánh mắt chỉ nhìn lôi cầu màu bạc, tựa hồ có chút thất thần.
đánh giá điểm 9-10 cuối chương để ủng hộ converter...↓ ↓
Bạn cần đăng nhập để bình luận