Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 796: Dùng khoẻ ứng mệt

Chương 796: Dùng khoẻ ứng mệt
Ngay từ đầu, Hàn Lập cũng không hiểu vì sao Di La lão tổ lại tốn công tốn sức như vậy, tháo gỡ Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết ra, về sau mới nghĩ thông suốt, có lẽ nó muốn để lại truyền thừa cả công khai lẫn bí mật, ngoài tòa kinh tràng ghi chép công pháp kia, cũng để môn nhân có một phần. Nếu không, bộ trấn tông bảo điển của Chân Ngôn môn này có lẽ đã biến mất hoàn toàn rồi. Nghĩ đến đây, hắn không khỏi lắc đầu, khẽ thở dài.
Bây giờ, hắn đã dùng hơn hai tháng để dựa theo mạch lạc "Tu Di Cảm Ứng Thiên" mà chỉnh lại năm bộ công pháp, một lần nữa cắt tỉa và hợp nhất thành một bộ công pháp hoàn toàn mới, "Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết" cửu trọng. Tuy năm bộ công pháp còn lộn xộn và nhiều chi tiết cần xem xét, nhưng về đại thể đã hoàn mỹ.
Hàn Lập đã tu luyện một số bộ công pháp trong đó nên cấp độ hiện tại của hắn đại khái tương đương với "Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết" đệ tam trọng. Đến khi có thể ngưng luyện toàn bộ Chân Ngôn Bảo Luân, Quang Âm Tịnh Bình, Huyễn Thần Sa, Đoạn Thời Lưu Hỏa và Đông Ất Thần Mộc, hắn sẽ có thể trực tiếp nhảy lên đến đệ lục trọng. Đến lúc đó tu vi của hắn cũng sẽ thực sự đạt Thái Ất trung kỳ.
Vì công pháp này là hắn chỉnh hợp lại từ "Tu Di Cảm Ứng Thiên" nên hắn chưa biết rõ sau khi tu luyện sẽ có thần thông biến hóa gì, trong lòng chỉ có một suy đoán mơ hồ. Tuy vậy, năm bộ công pháp này vốn đã có thể tu luyện ra thần thông, tự nhiên là không thiếu.
Chỉ là tu luyện sẽ gây thêm nhiều phiền phức, phải liên tục hoán đổi giữa năm loại công pháp, khẩu quyết và cách vận chuyển tiên linh lực cũng khó hơn. Nhưng chỉ cần nghĩ đến hậu kỳ bộ công pháp kia có thể biến hóa ra thần thông, hắn lại cảm thấy bồn chồn khó chịu, hận không thể tìm ngay một nơi yên tĩnh an toàn để bế quan tu luyện.
Nhưng tình hình hiện tại không cho phép điều đó.
Hàn Lập khẽ cụp mắt, tay nhẹ nhàng vung lên, một đạo quang môn màu bạc từ ngoài viện dời đến trước người. Hắn bước ra, về tới lầu các trong Thanh Tiêu viện. Lúc thấy Giải Đạo Nhân đang ngồi xếp bằng điều tức ngoài quang môn, hắn mới cất tiếng hỏi.
"Lệ đạo hữu, vài ngày trước Thạch đạo hữu có đến thăm, nói ngươi xuất quan thì mời ngươi đến gặp mặt." Giải Đạo Nhân mở mắt, chậm rãi đứng dậy, nói.
Hàn Lập gật đầu, sau đó hỏi: "Dạo này, về nguyện vọng trước kia của chủ nhân ngươi, còn nhớ ra gì không?"
"Không có. Chỉ có bốn chữ Tích Lân Không Cảnh vẫn thường hiện lên trong đầu, không sao xua tan được." Giải Đạo Nhân lắc đầu.
"Những ngày qua làm phiền ngươi." Hàn Lập chắp tay với Giải Đạo Nhân.
Giải Đạo Nhân im lặng đáp lễ, quay người đi vào trong quang môn màu bạc.
Đóng Hoa Chi Động lại, Hàn Lập đi ra khỏi lầu các, rời khỏi tiểu viện có trúc vờn quanh, đi thẳng về phía U Hà viện.
U Hà viện xây trên một hòn đảo nhỏ giữa hồ, xung quanh là một vùng nước rộng lớn. Mặt hồ đầy lá sen, hơi nước tràn ngập, khói sóng mịt mờ. Hàn Lập đi trên lang kiều trong hồ, đến gần đảo thì thấy Thạch Xuyên Không đã từ trên đảo đi ra đón.
"Lệ huynh, ta chờ ngươi mòn mỏi." Thạch Xuyên Không vừa thấy hắn liền nói.
"Thạch huynh, ngươi bao luôn cả hòn đảo này rồi sao? Sao lại bố trí cả cảm ứng pháp trận xuống hồ vậy, ta vừa lên lang kiều ngươi đã biết?" Hàn Lập cau mày hỏi.
"Pháp trận chỉ bố trí trên đảo, trong hồ chỉ thả mấy chục con Quan Lan Ngư, ngươi vừa lên lang kiều, dao động trên người sẽ bị chúng cảm giác được. Ta để lại ấn ký trên người chúng nên tự nhiên nhận ra thôi." Thạch Xuyên Không nói.
"Bố trí nhiều thủ đoạn vậy, sao thế, có chuyện gì à?" Hàn Lập vừa theo Thạch Xuyên Không lên đảo, vừa nhìn xung quanh, hỏi.
Hòn đảo nhỏ khuất trong bụi cây rậm rạp, theo lẽ thường phải có nhiều chim hót, nhưng bây giờ lại yên tĩnh hoàn toàn. Rõ ràng là có rất nhiều pháp trận được bố trí, để tránh cho chim chóc bị kinh động.
"Vài ngày trước, ta đến Hành Cước Trai, nhận được tin của Tam ca." Thạch Xuyên Không cau mày nói.
"Trong thư nói gì?" Hàn Lập hỏi.
"Một tin tốt, một tin xấu. Tin tốt là Tam ca phái người đến tiếp ứng chúng ta, tin xấu là đại ca bên kia chắc cũng đã biết." Thạch Xuyên Không cười khổ.
"Theo như lời ngươi trước đó, Hắc Dứu đại vương luôn truyền tin giả thì có lẽ phải kéo dài được năm, sáu tháng, thời gian cũng không sai biệt lắm. Đại ca của ngươi đã biết thì vị trí của chúng ta cũng có thể bị bại lộ. Bây giờ xem ai đến trước thôi, sát thủ hay viện binh." Hàn Lập nghĩ rồi chậm rãi nói.
"Ta cũng nghĩ vậy, nên mới muốn gặp ngươi bàn bạc đối phó." Thạch Xuyên Không gật đầu.
"Xem quy mô của Vân Sơn Nhiễu khách sạn, chắc là có người trấn giữ, đề phòng người ngoài quấy rối? Chúng ta là khách thì họ phải che chở chứ." Hàn Lập trầm ngâm.
"Sợ là sợ người đến không tốt lành gì, Vân Sơn Nhiễu không quản nổi. Rời khỏi đây lại càng không an toàn, chi bằng ở lại đây dùng khỏe ứng mệt." Thạch Xuyên Không thở dài.
"Để đề phòng bất trắc, chúng ta phải bố trí thêm một chút." Hàn Lập trầm ngâm một hồi lâu, nói.
"Xin lắng nghe..." Thạch Xuyên Không nghiêm nghị nói.
Hai người bàn bạc đến lúc hoàng hôn, Hàn Lập mới về Thanh Tiêu viện. Mấy ngày sau, Thạch Xuyên Không thường lui tới giữa cửa hàng trong thành và khách sạn, Hàn Lập ngoài tu luyện ban đêm, phần lớn thời gian cũng ở trên đảo nhỏ trong U Hà viện...
Thời gian thấm thoát trôi qua, lại hơn nửa tháng.
Đêm đó, Hàn Lập đang tĩnh tọa điều tức trên lầu các ở Thanh Tiêu viện thì bỗng nhíu mày, có cảm giác liền bay ra ngoài, lơ lửng trên biển trúc, nhìn về phía đảo nhỏ giữa hồ.
Lúc này, thấy hai luồng độn quang một xanh một tím từ xa bắn nhanh tới. Gần đến đảo thì bỗng chia hai bên, luồng độn quang xanh bay xuống đảo nhỏ, luồng độn quang tím thì hướng thẳng đến chỗ Hàn Lập.
Tốc độ người tới rất nhanh, gần như ngay lập tức đã lơ lửng trước mặt Hàn Lập. Người đó mặc váy lụa màu tím, chất liệu mỏng manh trong suốt, làm nổi bật thân thể yểu điệu. Gương mặt tuyệt mỹ, dáng vẻ như tiên nữ.
Nữ tử đôi mắt sáng khẽ động, đánh giá Hàn Lập một lượt. Sâu trong đáy mắt hiện lên một tia ghét bỏ, nhưng trên mặt thần sắc vẫn rất tốt, nếu Hàn Lập không có sức quan sát hơn người thì cũng khó lòng phát hiện ra sự thay đổi nhỏ đó.
"Vị đạo hữu này, không biết xưng hô thế nào?" Nữ tử áo tím ôn nhu cười, cúi người chào Hàn Lập.
"Ta còn tưởng vừa gặp mặt thì nên sinh tử quyết đấu mới phải, tiên tử khách sáo như vậy làm ta có chút bối rối." Hàn Lập mỉm cười nói.
"Chủ nhân nhà ta chỉ muốn người trên đảo thôi, lại sinh lòng yêu tài với đạo hữu. Chỉ cần đạo hữu sống chết mặc bay, không dính vào chuyện trên đảo thì đợi Thanh Lăng tỷ tỷ xử lý xong, chủ nhân sẽ có một mối phú quý trời ban cho ngươi." Nữ tử áo tím nhẹ nhàng cười.
"Nói như vậy, Lệ mỗ lại là nhân họa đắc phúc." Nụ cười trên mặt Hàn Lập càng tươi hơn.
"Sau chuyện này, Lệ đạo hữu không bằng theo chúng ta về Dạ Dương Thành, đến lúc đó..." Nữ tử áo tím cười uyển chuyển. Nhưng lời chưa dứt, thần sắc nàng ta đã đột nhiên biến đổi.
Chỉ nghe "Ầm ầm" một tiếng vang lớn!
Nơi xa trên đảo nhỏ giữa hồ sáng lên một mảnh bạch quang lộng lẫy. Một đạo phù trận màu bạc cao ngàn trượng từ trên đảo phóng lên, bao phủ cả đảo và vùng nước xung quanh. Từ đó truyền ra từng đợt dao động không gian mãnh liệt.
Tiếp đó, một tràng tiếng nổ lớn vang lên, cả hòn đảo nhỏ bùng cháy, kéo theo vùng nước xung quanh sóng bạc bốc lên, hơi nước trắng xóa dâng cao. Ngay cả mặt đất dưới chân Hàn Lập cũng rung chuyển kịch liệt, toàn bộ biển trúc run rẩy theo.
Trong tiếng nổ, cả hòn đảo nhỏ chìm xuống đáy hồ theo phù trận màu bạc.
Sắc mặt nữ tử áo tím thay đổi, mắt nhìn Hàn Lập, đang định mở miệng tức giận thì trước mắt bỗng có một luồng kim quang lóe lên. Một vòng bảo luân vàng óng đã đột nhiên xuất hiện cùng thân ảnh Hàn Lập.
Ánh hào quang vàng chiếu tới, thời gian trôi qua bỗng chậm lại, nữ tử áo tím cảm thấy thần thức trì trệ. Cả người như đang trôi trong không gian hư vô, mọi thứ xung quanh đều chậm chạp.
Hàn Lập thấy vậy, giữa mi tâm bỗng có tinh quang chớp động. Mấy sợi xiềng xích trong suốt bắn ra từ mi tâm hắn. Bên trên phù văn đen như ẩn như hiện, trực tiếp đâm vào đầu nữ tử áo tím.
Ngay lập tức, một chiếc lồng xiềng xích hình vuông xen lẫn nhau xuất hiện trong thức hải nàng, bên trong có một tiểu nhân thần hồn tử khí mịt mờ, đang không ngừng biến đổi hình dạng, cố gắng thoát ra. Nhưng dù giãy giụa thế nào, Thần Niệm Tù Lung vẫn vững chắc như núi, không hề có dấu hiệu sụp đổ.
Hàn Lập cụp mắt, thấy nữ tử áo tím treo lơ lửng trên không trung như thể đang ở dưới mặt nước, không thể động đậy, lúc này mới thu hồi Chân Ngôn Bảo Luân, tiện tay vung về phía trước.
Một đạo quang mang bạc lóe lên, cánh cổng không gian Hoa Chi Động mở ra. Thạch Xuyên Không bước ra từ đó.
"Đại ca thật sự quá nhẫn tâm, lại phái mỹ cơ thân tín của mình đến giết ta. Nếu không có Lệ huynh giúp ta bày mưu tính kế, lần này ta chắc chắn sẽ thua trong tay hai con t* Tử Thanh này." Thạch Xuyên Không nhìn về phía nữ tử mặc áo tím, sắc mặt hơi đổi, lên tiếng.
"Sao thế? Nghe giọng điệu ngươi, có vẻ hơi kiêng kỵ hai người này?" Hàn Lập nhướng mắt hỏi.
"Lần này nếu không phải bố trí trước, dùng một phân hồn của ta làm mồi nhử đặt bẫy trên đảo, còn có ngươi chủ động ra mặt, đánh lạc hướng hai người họ thì chúng ta cũng không dễ dàng thành công như vậy. Dù sao thì cứ xử lý nàng trước, tránh hậu họa." Thạch Xuyên Không cau mày nói.
"Bây giờ nàng đã bị ta cầm tù thần hồn, không thể phản kháng, ngươi cứ việc ra tay là được." Hàn Lập gật đầu.
Thạch Xuyên Không nghe vậy, đang định động thủ thì dị biến phát sinh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận