Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 139: Tiên giới Đan sư

Chương 139: Tiên giới Đan sư Hàn Lập không nhìn nhiều những đan dược giúp tăng tiến tu vi và giải độc chữa thương kia, trực tiếp đi đến kệ gỗ đựng các loại đan dược khôi phục bên cạnh.
Phía dưới mỗi một loại đan dược trên kệ đều có ghi chú kỹ càng, giải thích đặc tính của đan dược, và cả giá cả.
Ánh mắt của hắn chậm rãi lướt qua trên kệ, rất nhanh dừng lại ở một bình linh đan có tên Quy Nguyên Đan.
Đan này sau khi ăn vào có thể đại bổ nguyên khí, tràn đầy khí huyết, bây giờ mỗi lần hắn cô đọng loại tinh hạt ẩn chứa Pháp Tắc Thời Gian kia đều bị hao tổn khí huyết rất nhiều, đan này ngược lại rất vừa dùng, có lẽ có thể giảm bớt không ít thời gian khôi phục điều dưỡng.
"Cho ta năm bình Quy Nguyên Đan." Hàn Lập lên tiếng nói.
Giá linh đan mặc dù không rẻ, mỗi một bình nhỏ chỉ có ba viên, mà lại cần đến 30 khối linh thạch cực phẩm, nhưng mà hắn trước đó lại đoạt được không ít linh thạch cực phẩm từ tay mấy tên Địa Tiên cùng Tán Tiên đã bị đánh chết, đương nhiên sẽ không quá mức đau lòng gì.
"Tốt!" Lô quản sự mặt mày hớn hở, lấy ra một cái lệnh bài.
Một đạo bạch quang từ trên lệnh bài bắn ra, rơi vào vòng bảo hộ xung quanh quầy hàng, mở ra một lỗ hổng, một tên người hầu bên cạnh lúc này khom người xuống, từ đó lấy ra năm cái bình ngọc màu xanh biếc.
Hàn Lập sau một hồi tìm kiếm, lại chọn mua thêm một loại Vọng Nguyên Đan có thể trong khoảng thời gian ngắn gia tăng tốc độ hấp thụ linh khí thiên địa và một loại dịch dung đan dược có thể che giấu thần thức của tu sĩ Chân Tiên cảnh hậu kỳ là "Chỉnh Cốt Tán".
Hai loại thuốc này cũng không hề rẻ, gần như đã dùng hết hơn phân nửa số linh thạch cực phẩm hiện có trên người hắn.
Bất quá vì để ứng phó các loại nguy hiểm không thể đoán trước có thể xảy ra tiếp theo, hắn đương nhiên phải bỏ ra chút vốn liếng.
Lô quản sự thấy thế thì mặt mày tươi tỉnh, dù sao thì việc làm ăn này đối với hắn mà nói có thể coi là rất lớn.
Ngay khi hắn chuẩn bị tiếp tục đề cử thêm cho Hàn Lập chút linh dược khác thì một tràng tiếng bước chân lộp cộp truyền đến, hai thân ảnh cũng tiến lên tầng thứ năm.
Người đi đầu là một thiếu nữ 18, 19 tuổi, mặc áo trắng như tuyết, dung mạo xinh đẹp, thân hình yểu điệu không mang theo một chút hơi thở khói lửa nhân gian, giống như tiên tử Nguyệt Cung rơi xuống phàm trần.
Bên cạnh thiếu nữ áo trắng là một thanh niên áo lam hai mươi mấy tuổi, ngũ quan cũng được coi là tuấn tú, chỉ là mặt mày ngạo khí, khiến người ta khó sinh ra thiện cảm.
"Lô Bình, lần trước ta dặn ngươi chuẩn bị linh tài, đã chuẩn bị xong chưa." Thanh niên áo lam vừa lên đến, ánh mắt hơi liếc qua Hàn Lập một chút, không chút khách khí hỏi Lô quản sự.
"Nguyên lai là đại tiểu thư cùng Phương đại sư giá lâm, không đón tiếp từ xa, xin hai vị thứ tội. Phương đại sư, đồ ngài muốn đã sớm chuẩn bị xong rồi, ta sẽ cho người mang tới ngay." Lô quản sự nhanh chân nghênh đón, vừa nói vừa liếc mắt nhìn Hàn Lập, tỏ ý áy náy.
"Đại sư..." Trong lòng Hàn Lập khẽ động, nhìn thanh niên áo lam một chút, ánh mắt dừng lại trên cổ áo hắn có một hình đồ án đỉnh nhỏ màu đỏ.
"Tiền bối, đó là dấu hiệu riêng của Đan sư, người này là một Nhân Đan sư Giáp đẳng." Mộ Tuyết nhẹ nhàng nói ra bên cạnh.
Hàn Lập nghe vậy thì gật đầu như có điều suy nghĩ, thu hồi ánh mắt, phối hợp xem xét những đan dược khác.
Lúc này, Lô Bình đã gọi hai tên người hầu, tiếp đón hai người thiếu nữ áo trắng, còn mình thì nhanh chóng chạy xuống lầu.
Thiếu nữ áo trắng lộ vẻ lo lắng, tự mình đi đến cạnh kệ gỗ đựng đan dược chữa thương giải độc, bắt đầu xem xét.
"Mặc huynh có tướng người tốt, lại có thực lực phi phàm, có lẽ là vô ý lâm vào loại cấm chế đặc thù nào đó hoặc không gian, ngăn cách Nguyên Thần đèn cảm ứng, dù sao loại chuyện này cũng không phải chưa từng xuất hiện... Ngươi cũng đừng quá lo lắng." Thanh niên áo lam đi sau lưng thiếu nữ áo trắng, ôn nhu nói.
"Ta không tin đại ca sẽ xảy ra chuyện, lần này dù thế nào cũng phải tìm cho được hắn." Thiếu nữ áo trắng gật nhẹ đầu, thanh âm trong trẻo như chim hoàng oanh.
Hàn Lập không để ý đến hai người kia, rất nhanh đã xem xong hết các loại đan dược ở đây, không phát hiện ra thêm vật gì ưng ý.
"Đi thôi." Hắn nói với Mộ Tuyết một tiếng, quay người xuống lầu.
Ra khỏi Thiên Dược trai, Hàn Lập nhìn dòng người nhốn nháo trên đường phố, quay đầu hỏi Mộ Tuyết: "Trên Hắc Phong đảo này có chỗ động phủ tạm thời nào yên tĩnh hơn chút có thể ở tạm không?"
"Bẩm tiền bối, ngoài thành năm trăm dặm có Dậu Dương sơn, chính là chỗ đảo chủ đại nhân đặc biệt mở ra để các tu sĩ vãng lai có chỗ nghỉ ngơi. Nếu tiền bối muốn đi, ta xin được dẫn đường, trước đây cũng đã từng dẫn mấy vị khách trọ đi qua rồi, đường đi rất quen thuộc." Mộ Tuyết nghe vậy, lập tức đáp.
"Không cần, ngươi chỉ cần nói cho ta biết vị trí đại khái, ta tự đi là được rồi." Hàn Lập khoát tay, nói.
"Tiền bối cứ đi dọc theo đại đạo trong thành ra cửa Bắc, một đường đi thẳng về hướng Bắc là đến được." Mộ Tuyết thần sắc có chút ảm đạm, nhưng vẫn nói.
Hàn Lập vừa nhấc cổ tay, tiện tay ném ra, một khối tinh thạch màu xanh to bằng quả nhãn vẽ ra trên không trung một đường vòng cung, hướng về phía ngực của Mộ Tuyết.
Người sau vội vàng đón lấy, tập trung nhìn kỹ, phát hiện đó là một viên linh thạch thượng phẩm, trên mặt lập tức lộ vẻ mừng rỡ lẫn kinh hãi, nhưng ngay sau đó lại có chút sợ hãi đưa hai tay dâng linh thạch trở về, mở miệng nói: "Tiền bối cho nhiều quá, chỉ cần năm khối linh thạch trung phẩm như vậy là đủ rồi."
"Cứ yên tâm mà cất đi, linh thạch này không phải không công đưa cho ngươi, ta có một việc cần ngươi giúp ta hỏi thăm một chút." Hàn Lập cười nói.
"Tiền bối cứ việc nói." Mộ Tuyết nghe vậy thì sững sờ, nhưng trên tay vẫn chưa vội thu linh thạch lại, mở miệng hỏi.
Hàn Lập thấy thiếu niên này có phản ứng như vậy thì hơi hài lòng, gật đầu nhẹ, nói: "Ta muốn ngươi giúp ta hỏi thăm xem làm thế nào mới có được danh ngạch cho phép rời khỏi Hắc Phong đảo. Chỉ cần ngươi thăm dò được tin tức hữu dụng, ta đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi."
"Tiền bối cứ yên tâm, vãn bối nhất định sẽ dốc hết sức làm." Mộ Tuyết mặt lộ vẻ vui mừng, gật đầu thật mạnh, đáp.
Sau khi tạm biệt một tiếng, hai người liền mỗi người một ngả, riêng rẽ đi về hai hướng khác nhau.
Hàn Lập dọc theo đại lộ trong thành, vừa chậm rãi bước đi, vừa quan sát các cửa hàng hiệu buôn xung quanh, cũng không nóng vội, cứ thế giống như đi dạo ngắm cảnh ra khỏi thành.
Đến ngoài thành, lại đi thêm một khoảng, hắn mới đột nhiên nhô người lên, thân ảnh lóe lên một cái rồi biến mất.
Năm trăm dặm đối với Hàn Lập mà nói chỉ là chuyện trong nháy mắt, hắn rất nhanh đã đáp xuống trước một tòa núi cao mấy trăm trượng tú lệ.
Ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy cả ngọn núi mặc dù không cao, nhưng cây rừng xanh mướt tốt tươi, trên sườn núi mây mù lượn lờ, ngược lại cũng có chút khí phái của Tiên gia.
Chỉ là ngoài tầm mắt bình thường, hắn còn phát hiện một tầng linh lực dao động yếu ớt mà kỳ lạ, giống như một tấm lưới lớn che trời bao phủ cả ngọn núi bên trong.
Nhìn một lát, hắn thu hồi ánh mắt, đi về phía đại điện mái ngói ở chỗ sơn môn.
Đi vào trong điện, hắn liền thấy ngay phía trước có một bình phong khổng lồ 12 tấm dựng thẳng, phía trên lấy kim tuyến thêu hình toàn bộ núi Dậu Dương, nhìn rất hoa mỹ.
Trước bình phong, bày một bàn trà gỗ lớn rộng, toàn thân màu đỏ tía, bề mặt bóng loáng như gương, trên góc bên phải đặt một cái lư hương hình đầu thú, bên trong đang bốc lên làn khói xanh lượn lờ.
Phía sau làn khói xanh, một lão giả mặc áo xanh, tay đang bưng một quyển cổ tịch màu xanh chăm chú đọc, dường như không hề nhìn thấy Hàn Lập.
Hàn Lập ngắm nhìn bốn phía, thấy trong điện ngoài người này ra không còn ai khác, liền đi tới, khẽ hắng giọng một tiếng.
Lão giả kia lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên quan sát Hàn Lập, trong mắt không khỏi thoáng lên chút không vui vì bị quấy rầy.
"Đến thuê động phủ?" Lão giả hỏi.
"Có chỗ nào vắng vẻ một chút, không có người khác quấy rầy không?" Hàn Lập hỏi.
Lão giả liếc mắt nhìn hắn, hơi thiếu kiên nhẫn nói: "Loại lời này lão phu nghe đến mức sắp mọc kén trong tai rồi, mười người đến đây có chín người đều như vậy. Đâu ra nhiều động phủ yên tĩnh cho các ngươi chọn như vậy chứ, cả đám đều tưởng mình là Chân Tiên chắc?"
Vừa dứt lời, một luồng linh áp mạnh hơn xa tu sĩ Đại Thừa kỳ từ trên người Hàn Lập ập đến, khí thế kinh thiên động địa lập tức khiến lão giả thân hình lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống từ trên ghế.
Lão giả áo xanh lập tức hoảng sợ đứng bật dậy khỏi ghế, một bên khom người thi lễ, một bên liên tục kêu lên: "Vãn... Vãn bối mắt vụng về, không biết tiền bối, xin thứ tội, thứ tội..."
Khí thế trên người Hàn Lập vừa thu lại, lười biếng so đo với lão ta, trực tiếp ném một túi nhỏ linh thạch qua, nói: "Tìm cho ta gian động phủ yên tĩnh, số còn thừa không cần trả lại."
"Dạ dạ... Gian phòng hạng Giáp chữ Khang ở trên đỉnh núi Vọng Nhật nhai, là một trong số ít mấy chỗ động phủ hạng Giáp, vốn là rất yên tĩnh, không biết tiền bối có vừa lòng không?" Lão giả áo xanh đưa tay tiếp lấy linh thạch, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ vui mừng, một bên vừa chỉ tay về phía sau lưng bình phong lớn, vừa nói.
Hàn Lập ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy trên bình phong vẽ có một điểm sáng trên đỉnh núi, vị trí hoàn toàn chính xác và rất vắng vẻ, khoảng cách đến những động phủ khác xung quanh cũng rất xa.
"Tốt, chỗ đó được." Hàn Lập gật đầu nhẹ nói.
Lão giả lúc này thu linh thạch, sau đó đưa cho Hàn Lập một thẻ tròn màu đen.
Một lát sau, ở bên ngoài đại điện.
Hàn Lập rót một chút pháp lực vào trong thẻ tròn, trên đó lập tức sáng lên một tầng hào quang màu vàng sẫm nhàn nhạt.
Theo lời lão giả kia nói, thẻ tròn này không chỉ là chìa khóa mở động phủ, mà còn là bằng chứng để hắn ra vào đại trận hộ sơn của Dậu Dương sơn.
Chỉ cần có tấm thẻ này, hắn có thể tự do phi hành trên Dậu Dương sơn, nếu không sẽ bị đại trận kích hoạt, bị xem là kẻ xâm nhập trấn áp.
Hàn Lập ngẩng đầu nhìn mặt trời đã sắp lặn về phía tây, thân hình chợt lóe lên, liền hướng lên trên đỉnh núi bay đi.
Không bao lâu, Hàn Lập đã đến một chỗ động phủ khá rộng rãi.
Mặc dù nơi này đã có sẵn cấm chế, nhưng hắn vẫn tự mình bố trí thêm mấy tầng cấm chế, lúc này mới yên tâm.
Sau khi làm xong, hắn đi vào mật thất khoanh chân ngồi xuống, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía hư không trước mặt, cực kỳ không bình tĩnh.
Những gì hắn nhìn thấy hôm nay tại đại thành đệ nhất trong Hắc Phong hải vực khiến hắn chấn động quá nhiều.
"Ma Quang." Hàn Lập trầm mặc một lát, chợt lên tiếng nói một tiếng.
Bóng dáng dưới người hắn vặn vẹo lắc lư một hồi, một bóng đen sì xông ra, hiện ra thân ảnh của Ma Quang, vẻ mặt nom vẫn chất phác như lúc ban đầu.
"Không biết Ma Quang đạo hữu, có biết ở trong Tiên giới này, các cấp bậc Luyện Đan sư được phân chia như thế nào không?" Hàn Lập hỏi thẳng.
"Theo ta được biết, Luyện Đan sư Tiên giới chủ yếu được chia làm ba loại, tức là Nhân giai, Địa giai và Thiên giai." Ma Quang đáp lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận