Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 307: Tiên Khôi Lỗi

Chương 307: Tiên Khôi Lỗi
Xuân đi đông đến, thời gian hơn một năm trôi qua.
Một ngày này, trên không động phủ Xích Hà phong có một đạo thanh quang hạ xuống, độn quang thu lại, hiện ra thân ảnh Hàn Lập.
Hắn không ẩn nấp độn quang, chẳng bao lâu, đám tôi tớ trong phủ do Mộng Thiển Thiển dẫn đầu, lũ lượt kéo đến đại sảnh trước sân động phủ tham kiến, Mộng Vân Quy và Tôn Bất Chính hai người vẫn chưa trở về.
"Thiển Thiển, ngươi trở về khi nào vậy?" Ánh mắt Hàn Lập đảo qua tám người ở đây, mở miệng hỏi.
"Bẩm Lệ trưởng lão, vừa mới về chưa đến một tháng. À, đây là ca ca cùng Tôn đại ca tìm được một ít hạt giống linh thảo, bảo ta mang về cho ngài." Mộng Thiển Thiển nói, lấy ra một cái túi đựng đồ đưa tới.
"Được. Nếu có cơ hội gặp được hai người bọn họ, ngươi hãy chuyển giao những linh thạch và đan dược này cho họ. Mặt khác, những đan dược này, ngươi thay ta phân phát cho mọi người." Hàn Lập đưa tay nhận lấy túi, khẽ gật đầu, lật tay lấy ra ba túi trữ vật đưa cho Mộng Thiển Thiển.
"Dạ!" Mộng Thiển Thiển đưa tay nhận lấy, gật đầu đáp.
"Ta rời đi mấy năm nay, trên đỉnh núi mọi thứ vẫn ổn chứ? Trong tông có chuyện gì xảy ra không?" Hàn Lập tiếp tục hỏi.
"Bẩm Lệ trưởng lão, Xích Hà phong mọi thứ đều khỏe mạnh. Trong tông cũng không có xảy ra chuyện gì lớn, nhưng nghe nói gần đây có một vị Kim Tiên Đạo Chủ sắp xuất quan, và sẽ chọn ngày cử hành giảng đạo tại Quảng Sát phong, nhưng số lượng người có hạn, bình thường chỉ có đệ tử chân truyền và đệ tử thân truyền mới có thể đến nghe đạo." Mộng Thiển Thiển đáp, vẻ mặt đầy mong chờ.
Mập mạp mặt tròn Mộng Hùng và những người còn lại cũng lộ vẻ mong chờ, nhưng trên mặt vẫn có một chút thất vọng, dù sao một vị đại năng Kim Tiên giảng đạo, nếu may mắn được nghe thì chắc chắn sẽ có lợi không nhỏ.
Nhưng bọn họ cũng hiểu rõ, với thân phận Chân Tiên tôi tớ của mình, căn bản không có cơ hội tham gia.
"Có đại năng truyền thụ đạo nghiệp có thể xem như một loại cơ duyên, nhưng xét cho cùng, con đường tu hành của mỗi người không giống nhau, những kinh nghiệm cảm ngộ của người đi trước tuy có thể tham khảo, nhưng cuối cùng vẫn phải dựa vào tự thân lĩnh ngộ. Muốn thành tựu đại đạo, cuối cùng vẫn là phải tự mình đi ra một con đường riêng, các ngươi có hiểu không?" Hàn Lập thấy vậy, nhàn nhạt lên tiếng.
Mộng Thiển Thiển nghe vậy hơi sững sờ, sau đó trong đôi mắt sáng thoáng hiện vài phần khác lạ, những người khác dường như cũng có chút hiểu ra, và cảm xúc thất vọng lúc trước đã tan biến hết.
"Được rồi, không còn chuyện gì thì các ngươi lui xuống trước đi." Hàn Lập không nói thêm gì, phất tay để đám người rời đi.
Mộng Thiển Thiển và những người khác thi lễ một cái, rồi lui xuống.
Hàn Lập chắp tay đứng tại chỗ, sau một hồi lâu, hắn mới xoay người đi vào động phủ, mở cấm chế ra rồi đi vào một gian mật thất ngồi xuống khoanh chân.
Hắn vung tay lên, trước người xuất hiện ba pháp khí chứa đồ, chính là những thứ trước đây không lâu trong một trận chiến với Thánh Khôi môn, có được từ Trọng Loan và hai Chân Tiên khác.
Lúc trước trên đường đi hắn chỉ lo đi đường, đồng thời vì một số cân nhắc còn đi vòng một đoạn, chưa kịp kiểm kê những chiến lợi phẩm này, hiện giờ đã trở về động phủ, tự nhiên không thể chờ đợi mà muốn xem chuyến này mình thu hoạch được những gì.
Hàn Lập nghĩ vậy, cầm lấy một chiếc vòng tay trữ vật, một tay phất lên, mặt đất trước mặt lập tức "Soạt" một tiếng, xuất hiện một đống nhỏ đồ vật.
Nhưng ánh mắt của hắn quét qua, lông mày lại hơi nhíu lại.
Đây là đồ vật của tên đại hán khôi ngô lúc đầu muốn đơn đả độc đấu với mình, không ngờ tài sản của người này lại ít ỏi đến đáng thương, chỉ có vài thứ vật liệu linh dược, cùng vài món Linh Bảo phẩm chất bình thường, ngoài ra thì có hơn chục Tiên Nguyên thạch và một đống linh thạch các loại tạp vật.
Thật sự quá keo kiệt, cũng khó trách hắn cam tâm bán mạng cho Thập Phương Lâu, biết mình sẽ bị coi là pháo hôi cũng vẫn cam tâm tình nguyện.
Hàn Lập chỉ có thể thầm kêu xui xẻo, tuy vậy, thịt muỗi nhỏ cũng là thịt, hắn vẫn kiên nhẫn phân loại những thứ này rồi thu vào trong vòng tay trữ vật của mình, sau đó cầm lấy pháp khí chứa đồ của lão già gầy gò, không nói hai lời phất tay nhẹ xuống đất, một mảnh bạch quang loé lên, một đống lớn đồ vật xuất hiện trên mặt đất.
Hắn nhìn lướt qua, khẽ gật đầu, pháp khí chứa đồ của lão già còn ra gì đó, đồ vật không ít.
Phần lớn là vật liệu, phẩm chất không thấp, nhất là bên trong có mấy khối tinh thạch màu đỏ rực lớn bằng đầu người, tản mát ra ánh hồng sáng như lửa, trông như những khối sắt được nung đỏ.
Những tinh thạch màu đỏ này linh khí tràn đầy cực kỳ, trên bề mặt ẩn hiện hoa văn hình ngọn lửa, ẩn ẩn có từng tia pháp tắc Hỏa thuộc tính tỏa ra, lại là những linh tài ẩn chứa lực lượng pháp tắc.
Ngoài ra, còn có hơn chục pháp bảo, phần lớn đều là cấp bậc Linh Bảo, cùng vài bình đan dược, hơn năm trăm Tiên Nguyên thạch và một đống lớn linh thạch.
Hàn Lập phất tay từng cái thu hồi những vật này, cuối cùng mới bắt chước làm theo lấy đồ vật trong vòng tay trữ vật của Trọng Loan, rồi cũng đổ ra hết.
Dù sớm đã đoán trước, nhưng khi tận mắt thấy trước mặt các loại bảo vật chất đống như núi nhỏ, hắn vẫn không khỏi kinh hãi.
Các loại linh tài linh dược có thể nói là vô số kể, trong đó không thiếu những linh tài ẩn chứa lực lượng pháp tắc, Linh Bảo đan dược điển tịch không cần nói, chỉ riêng Tiên Nguyên thạch thôi cũng đã có gần năm sáu ngàn viên.
Nhiều Tiên Nguyên thạch như vậy lóe lên linh quang sáng ngời, chiếu rọi cả mật thất thành một vùng sáng tỏ.
Có những thứ này, cộng thêm những gì mình tích lũy được trong những năm qua, chỉ sợ trong vài trăm năm tới không cần phải lo lắng về đan dược tu luyện nữa.
Lúc này Hàn Lập thu Tiên Nguyên thạch trước, rồi mới từ từ bắt đầu sắp xếp những vật khác.
"Cách Nguyên Bảo Lục?"
Khi Hàn Lập cầm lấy một viên ngọc giản màu trắng, thần thức khẽ quét qua, không khỏi ngạc nhiên, rồi tựa hồ liên tưởng đến điều gì, bèn dán ngọc giản lên trán.
Khi hắn gỡ ngọc giản ra khỏi trán thì đã hơn một canh giờ sau.
Phần đầu ngọc giản ghi lại một môn Ma Đạo Chân Tiên công pháp tên là « Cách Nguyên Âm Ma công », phẩm cấp rất cao, nghe nói thậm chí có thể tu luyện đến cảnh giới Thái Ất, xét về độ trân quý thì không hề kém « Chân Ngôn Hóa Luân Kinh » mà hắn đang tu luyện.
Tuy công pháp này lợi hại, nhưng hắn cũng không thể nào từ bỏ « Chân Ngôn Hóa Luân Kinh » mà đổi sang môn ma công này, thứ khiến hắn cảm thấy hứng thú là những bí thuật được ghi ở phần sau của ngọc giản, trong đó có một môn bí thuật dùng để phong ấn bản thân, đạt tới mục đích che giấu khí tức, lại làm hắn vô cùng hứng thú.
Chỉ là những bí thuật này thâm sâu khó hiểu, không phải trong thời gian ngắn có thể lĩnh ngộ.
Nghĩ đến đây, Hàn Lập cất kỹ ngọc giản, tiếp tục sắp xếp những thứ khác.
"Ồ, đây là cái gì?"
Hàn Lập đột nhiên từ trong đống bảo vật hỗn độn phát hiện ra một viên cầu màu vàng đất có chút kỳ lạ, đường kính khoảng nửa thước, toàn thân khắc những đường vân màu vàng khó hiểu, trông rất thần bí.
Viên cầu này trước đó bị một số vật liệu đè lên phía dưới, nên ban đầu hắn cũng không để ý đến, mà trên bề mặt viên cầu còn dán mấy tấm phù lục màu trắng, phía trên viết chi chít bùa chú, trông như dùng để phong ấn vật gì đó.
Hàn Lập đưa viên cầu đến trước mắt xem xét kỹ, vẫn không thể nhìn ra được gì.
Vật này cũng không có pháp lực hoặc khí tức dao động nào phát ra, nhìn không giống pháp bảo.
Trong lòng hắn khẽ động, phóng thần thức muốn xâm nhập vào trong để tìm tòi hư thực.
Ông!
Kết quả, thần thức vừa mới tiếp xúc vào bề mặt viên cầu, những phù lục kia lập tức tản ra bạch quang chói mắt, nối liền với nhau hợp thành một phù trận bí ẩn mà mắt thường không nhìn thấy, chặn ngay thần thức xâm lấn.
Hàn Lập trong lòng sinh một chút hứng thú, quan sát tỉ mỉ những phù lục kia.
Tuy những phù lục này bất phàm, nhưng rõ ràng là do người vội vàng tùy tiện bày ra, với tạo nghệ Phù Lục nhất mạch của hắn thì không khó để lý giải.
Suy nghĩ một chút, hắn một tay bấm pháp quyết, từng đạo pháp quyết chui vào trong những phù lục, đồng thời há miệng phun ra một ngọn lửa màu xanh, bao phủ lấy kim cầu.
Một lát sau, "Ba ba ba" mấy tiếng trầm đục truyền đến.
Mấy tấm phù lục màu trắng bị ngọn lửa xanh thiêu cháy tan tành ra, biến thành những điểm bạch quang, bị ngọn lửa xanh thôn phệ.
Sau một khắc, trên bề mặt viên cầu sáng lên từng vòng linh văn, rồi từng chùm hào quang màu vàng đất đột nhiên tỏa ra từ viên cầu, tựa như mặt trời chói lòa.
Cấm chế xung quanh mật thất bị kích thích, trên vách tường trong nháy mắt xuất hiện vô số phù văn màu xanh, hào quang tỏa sáng, ngưng tụ thành một màn ánh sáng màu xanh, muốn hạn chế hoàng quang, nhưng không có tác dụng mấy, hoàng quang như ngàn vạn kim châm, rất nhanh xuyên thủng lớp cấm chế này.
Hàn Lập có chút kinh hãi, một tay mạnh mẽ bấm pháp quyết.
Trong chốc lát, toàn bộ cấm chế xung quanh động phủ đều bị kích hoạt, các loại màn sáng xen kẽ nổi lên, bao phủ cả động phủ bên trong.
Hoàng quang dữ dội ầm ầm khuếch tán ra, lại liên tiếp đột phá mấy tầng cấm chế, cuối cùng vẫn bị chặn lại.
Keng két!
Viên cầu màu vàng đất phát ra một trận trầm đục, trên bề mặt nổi lên từng điểm lồi, rồi nhanh chóng lớn dần lên phồng lên, đồng thời bắt đầu giải thể.
Trong mấy hơi thở, viên cầu đã biến thành một nam tử trung niên mặc áo bào màu vàng, trông khoảng ba mươi tuổi, mặt vuông mày nhỏ, cho người ta cảm giác uy nghiêm.
"Người... Không, đây là Tiên Khôi Lỗi!" Hàn Lập lập tức đưa ra phán đoán.
Da dẻ của nam tử mặc áo bào vàng hiện màu vàng đất, bên trong ẩn hiện một chút ánh kim loại, toàn thân cao thấp tản mát ra Tiên Linh khí tức, tựa như một bộ tiên khí hình người, nhìn có vài phần tương tự như Giải Đạo Nhân trước kia.
"Quả nhiên là một bộ Tiên Khôi Lỗi!" Hàn Lập kìm nén sự hưng phấn trong lòng, ánh mắt rơi vào chiếc áo bào vàng trên người khôi lỗi.
Trên áo bào vàng có hoa văn đồ án mà hắn nhiều lần thấy trên người những khôi lỗi khác của Thánh Khôi môn, lẽ nào vật này lại xuất phát từ Thánh Khôi môn?
Hàn Lập nghĩ đến đây, trong đầu lập tức nhớ lại tình huống lần đầu gặp Trọng Loan bên ngoài cấm địa của Thánh Khôi môn, sau một hồi suy tính, lập tức có chút suy đoán.
Theo hắn phỏng đoán, vật này e là thứ Trọng Loan đã lẻn vào cấm địa của Thánh Khôi môn đánh cắp.
Nói đến khôi lỗi, hắn vẫn luôn có hứng thú, nhất là khi gặp phải một thứ nhìn bất phàm như thế này, nếu thực sự là một bộ khôi lỗi cấp bậc Chân Tiên, vậy thì coi như đã kiếm lời lớn.
Hàn Lập nghĩ đến đây, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, chui vào trong cơ thể nam tử mặc hoàng bào.
Hai con ngươi của nam tử mặc hoàng bào sáng lên hai điểm quang mang, trên người đột nhiên hiện ra một tầng tinh mang màu vàng, lập tức một cỗ khí tức vô cùng to lớn, nhưng nặng nề như núi bùng nổ ra.
Không gian xung quanh lập tức truyền đến một trận âm thanh lách tách, thậm chí toàn bộ động phủ của Hàn Lập cũng theo đó rung chuyển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận