Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 137: Hắc Phong thành

Hắc Phong đảo là trung tâm của toàn bộ Hắc Phong hải vực, cương vực vô cùng bao la, nếu nói là hòn đảo thì gọi là đại lục Hắc Phong có lẽ phù hợp hơn. Ngoại trừ đảo chính Hắc Phong, phụ cận còn chi chít mấy chục hòn đảo lớn nhỏ không đều. Hắc Phong đảo linh mạch dày đặc, linh khí thiên địa nồng đậm, đất rộng của nhiều, sản vật phong phú, vượt xa các đảo khác, lại có duy nhất truyền tống trận liên thông với bên ngoài. Mỗi ngày không biết có bao nhiêu tu sĩ phàm nhân, các loại tài nguyên tu luyện cùng vật tư từ khắp nơi trong Hắc Phong hải vực như trăm sông đổ về biển hội tụ đến đây, đồng thời cũng có vô số kỳ trân dị bảo thông qua trao đổi ở nơi này mà lưu truyền ra bốn phương tám hướng, sự phồn vinh hưng thịnh khó có thể tưởng tượng. Thậm chí có người còn nói, một nửa tinh hoa của toàn bộ Hắc Phong hải vực đều ở trên đảo Hắc Phong này. Hắc Phong đảo chính nằm ở Tân Hải, phía nam, một tòa thành trì cực kỳ to lớn ở nơi đây, tựa như một con kình thiên cự thú đang nằm rạp trên mặt đất, riêng bức tường thành đã cao đến mấy trăm trượng, tựa như ngọn núi. Bên trong thành từng tòa kiến trúc hùng vĩ nhô lên khỏi mặt đất, san sát nối tiếp nhau, đường đi rộng rãi chỉnh tề thông suốt bốn phương, ken đặc đều là người đi đường và khách qua đường. Giữa không trung, thình lình cũng có những tòa kiến trúc lơ lửng, từng đạo độn quang trên không trung xuyên tới xuyên lui. Thành này chính là Hắc Phong thành, đại thành đệ nhất trên đảo Hắc Phong, đại trận truyền tống liên thông với bên ngoài cũng nằm trong thành này. Trời vừa sáng, toàn bộ Hắc Phong thành đã sớm ồn ào. Hắc Phong thành là thành trì Tân Hải, bên ngoài thành nhiều nhất là các loại bến tàu, từng chiếc từng chiếc thuyền lớn nhỏ vượt biển mà đến, đương nhiên tuyệt đại đa số trong đó đều là thuyền của phàm nhân. Cách Hắc Phong thành hơn mười dặm một bờ biển, nơi đây có một bến tàu rộng thênh thang mang một phong cách riêng, dài chừng mấy trăm trượng, rộng hai ba mươi trượng, toàn thân dùng bạch ngọc rèn đúc thành, phía trên minh khắc vô số phù văn, tản mát ra trận trận quang mang. Bến tàu bạch ngọc cao hơn mặt biển bên dưới rất nhiều, tựa như cánh tay của một người khổng lồ đang duỗi ra ở nơi đó. Lúc này, bến tàu phụ cận đều đứng đầy người, ai nấy đều ngóng trông về phía xa xa, tựa hồ đang chờ đợi cái gì. Một thiếu niên trông có vẻ mười bảy mười tám tuổi, da hơi đen, không có gì nổi bật đứng trong đám người. Mộ Tuyết hít nhẹ một hơi, trong lỗ mũi lập tức tràn ngập mùi tanh mặn đặc trưng của gió biển, không khỏi nhíu mày. Xuất thân từ đất liền, dù đã đến Hắc Phong đảo hai năm, nhưng hắn vẫn không quen với mùi gió biển. "Ồ, Tiểu Mộ, hôm nay cũng tới sớm đó a." Một giọng nói truyền đến. Mộ Tuyết ngẩng đầu nhìn lại, là một đại hán thô lỗ đi tới, để râu quai nón, mặt mũi thô hào, trông có chút hung ác. "Triệu đại ca lại giễu cợt tiểu đệ rồi, tiểu đệ có lần nào đến sớm bằng huynh." Mộ Tuyết cười nói. Người này tên là Triệu Hổ, nhìn có vẻ hơi đáng sợ, thật ra tính nết rất tốt, hòa nhã, giống Mộ Tuyết, đều là tán tu từ nơi khác đến Hắc Phong thành kiếm sống, quan hệ hai người không tệ. Triệu Hổ ha ha cười hai tiếng, hai người đứng chung một chỗ trò chuyện. "Tiểu Mộ, tháng này thu hoạch thế nào?" Triệu Hổ hạ thấp giọng hỏi. "Gần đây không tốt lắm, mấy ngày nay liền không nhận được mấy mối làm ăn, Triệu đại ca huynh thì sao?" Mộ Tuyết nhíu mày lắc đầu, gần đây vận khí của hắn có chút không tốt. "Hôm qua nhận được một khách hàng lớn, kiếm được chút ít." Triệu Hổ trên mặt có chút đắc ý, nhưng không phải cố ý khoe khoang. "Mấy ngày nay huynh mà cố gắng thêm chút nữa, tranh thủ trước cuối năm gom đủ linh thạch, mua một bình Hóa Anh Thủy." Triệu Hổ đầy trù tính nói ra. "Vậy thì thật đáng chúc mừng, với tư chất linh căn của Triệu đại ca, có Hóa Anh Thủy trợ giúp, ngưng kết Nguyên Anh là chuyện mười phần chắc chắn, đến lúc đó có thể đi theo liệp đoàn ra biển săn giết Yêu thú, kiếm lời so với hiện tại còn nhanh hơn nhiều!" Mộ Tuyết lộ vẻ hâm mộ trên mặt. Hắn mới vừa ngưng kết Kim Đan, cách Nguyên Anh kỳ còn kém mấy bước lớn. Triệu Hổ nghe vậy, nụ cười trên mặt càng tăng thêm, vỗ vỗ vai Mộ Tuyết nói: "Tiểu Mộ còn trẻ, ca ca bất quá chỉ hơn ngươi mấy tuổi thôi, đến tuổi của ta, thành tựu của ngươi chắc chắn sẽ cao hơn." Đúng lúc này, một tiếng oanh minh trầm đục từ phía chân trời xa xăm truyền đến. Mộ Tuyết và Triệu Hổ sắc mặt chấn động, dừng cuộc trò chuyện lại, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời. Chỉ thấy trên bầu trời xanh biếc, vài đám mây trắng trong tiếng nổ vang phiêu tán ra. Một đoàn bóng trắng to lớn xuất hiện ở phía xa chân trời, tốc độ cực nhanh, mấy hơi thở đã tới gần, lại là một chiếc lâu thuyền cự thuyền màu trắng vô cùng lớn. Cự thuyền dài đến cả ngàn trượng, cao gần trăm trượng, tựa như một ngọn núi cao lơ lửng giữa không trung. Bên trên tầng lầu kiến trúc từng tầng từng tầng, khoảng hai ba mươi tầng, mỗi một tầng đều có vô số ô vuông nhỏ, lại là từng phòng nhỏ và cửa sổ. Cự thuyền đến gần, nhanh chóng giảm tốc độ, rất nhanh đã dừng vững vàng giữa không trung. Ầm ầm! Linh văn trên bến tàu đột nhiên nở rộ, tản mát ra các loại linh quang, hội tụ đến cùng một chỗ, hình thành một đạo cột sáng lớn phóng lên tận trời, tiếp xúc với cự thuyền giữa không trung. Phía dưới đáy cự thuyền lập tức cũng hiện ra vô số linh văn, tạo thành từng trận pháp, trong cột ánh sáng các loại quang mang lập tức nhao nhao chui vào những linh văn này. Cột sáng tựa như một chiếc xiềng xích lớn đem bến tàu trên mặt đất cùng với cự thuyền giữa không trung liên hệ với nhau. Cự thuyền màu trắng được cột sáng dẫn dắt từ từ hạ xuống, từ từ dừng lại ở trước bến tàu bạch ngọc. Cự thuyền này tên là Phù Không Vân Chu, ở Hắc Phong hải vực danh tiếng cực lớn. Hắc Phong hải vực mặc dù chỉ là một vùng đất biên thùy, đối với toàn bộ Chân Tiên giới chỉ như giọt nước trong biển cả, thậm chí so với Bắc Hàn Tiên Vực, cũng chỉ là một góc xa xôi. Bất quá đối với tu sĩ ở nơi đây mà nói, diện tích Hắc Phong hải vực lại rộng lớn đáng sợ. Cho dù là Chân Tiên, muốn vượt ngang toàn bộ Hắc Phong hải vực cũng không biết phải mất bao lâu để bay. Các hòn đảo lớn ở Hắc Phong hải vực phân tán rải rác, trong biển lại có đủ loại Yêu thú xuất hiện, nguy hiểm tứ phía, ngoại trừ một số người có tu vi Chân Tiên cấp bậc, việc đi lại giữa các hòn đảo là cực kỳ bất tiện. Thương hội lớn nhất ở Hắc Phong đảo đã nắm bắt cơ hội làm ăn này, hao phí một số tiền khổng lồ để xây dựng chiếc Phù Không Vân Chu này, có thể chở vạn người, qua lại giữa các nơi Đông Tây Nam Bắc trong hải vực. Phù Không Vân Chu được luyện chế bằng thủ pháp đặc biệt, tốc độ cực nhanh, vượt xa cả Tiên Nhân cấp Chân Tiên. Loại công cụ di chuyển vừa nhanh chóng, lại an toàn này, mặc dù giá cả hơi cao nhưng vẫn được các tu sĩ trên các hòn đảo ưa chuộng. Ầm ầm! Trên Phù Không Vân Chu nổi lên một mảng lớn bạch quang, sau đó ngưng tụ lại thành một hành lang dài, nối thẳng đến gần bến tàu. Từng bóng tu sĩ từ trong hành lang bay ra, rơi xuống bến tàu. Mộ Tuyết và Triệu Hổ đều nở nụ cười, lập tức nghênh đón. "Vị tiền bối này, có phải muốn đến Hắc Phong thành không? Tiểu nhân quanh năm ở nội thành, đối với các ngõ ngách trong nội thành rất rành, nếu tiền bối muốn đi đâu hay có việc gì, tiểu nhân nhất định sẽ giúp một tay." Mộ Tuyết nhiệt tình nói với một nam tử mặc hắc bào vừa mới đáp xuống. Triệu Hổ kia cũng nghênh đón một người khác, nói lời tương tự. Những người khác bên cạnh cũng làm việc tương tự. Nam tử mặc hắc bào hoàn toàn không để ý đến Mộ Tuyết, trực tiếp bay về phía Hắc Phong thành ở đằng xa. Mộ Tuyết không hề nản chí, lập tức tươi cười đón người tiếp theo, bất quá người này cũng không để ý tới hắn, sải bước bay đi. Hành khách trên Vân Chu nhanh chóng đi xuống, rất nhanh đã xuống được hơn nửa. Nhưng đến lúc này, vẫn không có ai muốn thuê Mộ Tuyết. "Đúng đúng, tiền bối cứ yên tâm, vãn bối nhất định sẽ làm tốt việc này cho ngài." Triệu Hổ ở gần đó đã kéo được một khách nhân. Người kia là một tu sĩ Hợp Thể, phất tay phát ra một luồng lam quang, quấn lấy thân thể Triệu Hổ, bay về phía Hắc Phong thành. Trong mắt Mộ Tuyết lóe lên một tia lo lắng, có lẽ vì tuổi của hắn còn quá trẻ, không đủ chững chạc, nên việc làm ăn không được thuận lợi. Lúc này, một nam tử mặc thanh bào từ trên Vân Chu phiêu nhiên đáp xuống, không lập tức bay về phía Hắc Phong thành mà là vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh, ngó nhìn xung quanh. "Tiền bối, đây là lần đầu tiên ngài đến Hắc Phong thành phải không? Không giấu gì ngài, diện tích Hắc Phong thành rất lớn, đường đi vô cùng phức tạp, hơn nữa nội thành lại có bày cấm thần chế. Nếu không có người quen dẫn đường, việc tìm kiếm đồ vật gì đó rất phiền phức. Tiểu nhân là người sinh ra và lớn lên ở Hắc Phong thành, đối với mọi ngóc ngách trong thành vô cùng quen thuộc, chắc chắn có thể giúp được tiền bối." Mộ Tuyết lập tức đón lời. "Phong tín tử..." Nam tử mặc thanh bào liếc Mộ Tuyết một cái. "Đúng, đúng. Tiểu nhân đã làm nghề này được bốn năm rồi, tiền bối chỉ cần trả năm viên linh thạch trung phẩm là đủ." Mộ Tuyết thấy có hy vọng, trong lòng lập tức vui mừng, giá cả này còn thấp hơn so với bình thường một chút. "Được, ta quả thật là lần đầu đến Hắc Phong thành, cần một người dẫn đường." Nam tử mặc thanh bào khẽ gật đầu, phất tay phát ra một luồng thanh quang, nâng hai người lên, bay về phía Hắc Phong thành. "Ngươi tên gì?" Nam tử mặc thanh bào đánh giá Mộ Tuyết một chút, trong mắt dường như thoáng hiện một tia khác thường, hỏi. "Tiểu nhân tên Mộ Tuyết." Mộ Tuyết vội vàng ngoan ngoãn đáp. "Mộ Tuyết? Nghe như tên con gái vậy." Nam tử mặc thanh bào cười nhạt một tiếng. "Tên này là do mẫu thân đặt cho, khiến tiền bối chê cười." Mộ Tuyết gãi đầu, có chút ngại ngùng nói. "Vừa rồi ngươi nói ngươi là người sinh ra và lớn lên ở Hắc Phong thành, người quanh năm lớn lên ở bờ biển sẽ bị gió biển thổi, khiến làn da biến thành đen, bất quá bình thường da sẽ đen pha chút đỏ sạm, khác với màu da của ngươi, xem ra ngươi là người lớn lên ở vùng núi." Nam tử mặc thanh bào như cười như không nói. Mộ Tuyết sắc mặt cứng đờ, lập tức cúi đầu nói: "Tiền bối pháp nhãn như đuốc, tiểu nhân đúng là người lớn lên ở sơn thôn, vừa rồi nói dối, rất xin lỗi. Tiểu nhân là kẻ ngoại lai, muốn ở Hắc Phong thành lăn lộn làm nghề phong tín tử này, đành phải nói vài lời bịa đặt." "Không sao, những cái này chỉ là chuyện nhỏ nhặt, chỉ cần ngươi dẫn đường tốt là được." Trong mắt nam tử mặc thanh bào thoáng hiện một tia hồi ức, khoát tay áo nói. Nam tử mặc thanh bào này chính là Hàn Lập, cưỡi Phù Không Vân Chu, mất chừng hai tháng, cuối cùng đã đến Hắc Phong thành. Hắn nhìn thành trì trước mắt, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc. Thành trì thật lớn, tầm mắt của hắn cũng không nhìn thấy được điểm cuối, không gian bên trên thành bị một trận pháp cực lớn bao phủ, giữa quá trình vận hành của trận pháp, phát ra một nguồn linh lực dao động vô cùng cường đại, hiển nhiên đây là một trận pháp cực kỳ lợi hại. Hai người rất nhanh đã đến gần Hắc Phong thành, trên tường thành mở mấy chục cánh cổng khác nhau, có lớn có nhỏ. "Tiền bối, những cánh cổng này là để những người có chủng loại khác nhau vào thành. Nếu là dân bản địa thì giống như tu sĩ không cần phải trả phí tổn, còn phàm nhân hoặc là thương đội thì trả ngân lượng... Với tiền bối lần đầu tiên từ bên ngoài đến thì phải đi cánh cửa bên kia." Mộ Tuyết nói, chỉ về phía một cánh cửa bên trái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận