Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 449: Thận ảnh trùng điệp

"Hàn đại ca, đây là chỗ thứ 83 ảo cảnh thần lâu. Từ nơi này trở đi, bắt đầu chuyển hướng về phía đông bắc mà tiến." Lục Vũ Tình cũng lập tức chú ý tới sự khác lạ trước mặt, lập tức lên tiếng.
Hàn Lập nghe vậy, miệng lẩm bẩm, trên người lập tức hiện lên kim quang chói lóa, Chân Ngôn Bảo Luân theo đó xoay tròn nổi lên.
Hai tay hắn bấm pháp quyết, giữa bảo luân nhanh chóng hiện ra một con ngươi to lớn, chính là Chân Thực Chi Nhãn.
Kim quang nhàn nhạt từ trong con mắt tản ra, hướng phía trước nhìn tới.
Ngay sau đó, phi thuyền Thanh Diên ngoài mặt thanh quang lóe lên, hơi lệch phương hướng, hướng phía ốc đảo phía đông bắc bay trốn đi.
Mặc dù Hàn Lập thay đổi phương hướng, nhưng ốc đảo phía trước vẫn hiện ra trước mặt, đồng thời theo phi thuyền tiến lên, nhanh chóng bắt đầu lớn lên.
Hàn Lập cũng không có ý định tránh né, mà là trực tiếp thúc đẩy phi thuyền tiến vào bên trong ốc đảo.
Cảnh sắc trước mắt chợt biến đổi, chung quanh hoàn cảnh hoang mạc chợt biến mất, phi thuyền xuất hiện ở trong một mảnh ốc đảo.
Khắp nơi trong tầm mắt đều là rừng cây rậm rạp xanh tươi, còn có từng mảnh hồ nước nhỏ, không khí ẩm ướt đập vào mặt, phảng phất lập tức đến một thế giới thanh lương khác, cảm giác nóng bức trước đó không còn sót lại chút gì.
Không chỉ có vậy, xung quanh ốc đảo còn đang không ngừng chuyển động, khiến người ta có một loại cảm giác thiên địa rối loạn, chóng váng đầu óc.
Hàn Lập sắc mặt bình tĩnh, đối với tình huống này dường như không còn thấy kinh ngạc, trong tay nhanh chóng bấm pháp quyết, thúc giục Chân Thực Chi Nhãn nhìn xung quanh.
Lục Vũ Tình lại lập tức nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển công pháp, che chắn tâm thần.
Phi thuyền Thanh Diên ổn định vô cùng bay về phía trước, không hề bị cảnh vật xung quanh biến hóa ảnh hưởng.
Bay trọn một khắc đồng hồ, ốc đảo xung quanh chợt lóe lên, sau đó giống như bọt biển từng tầng vỡ vụn, trống rỗng tiêu tán đi.
Cảnh sắc xung quanh chợt hoa lên, lần nữa trở về trong biển cát.
Hàn Lập hai mắt vẫn như cũ nhìn thẳng phía trước, không hề chớp mắt, thúc giục phi thuyền Thanh Diên tiếp tục đi tới.
"Thật không ngờ những ảo cảnh thần lâu này lợi hại như vậy, căn bản là không cách nào tránh đi, may mà có Hàn đại ca ngươi ở đây, nếu không ta dù có bản đồ, biết chính xác lộ tuyến, e là cũng khó mà đi được nửa bước." Lục Vũ Tình thở nhẹ một hơi, từ từ mở to mắt, cười nói.
Hàn Lập nghe vậy, chỉ là cười nhạt một tiếng.
"Nơi này cách chỗ lối đi kia không còn xa, bất quá theo tin tức ta có được, nơi đó có một Yêu thú Kim Tiên cảnh trông coi, muốn tiến vào thông đạo e là không dễ dàng." Lục Vũ Tình do dự một chút, lại nói thêm.
"Ngươi có biết là Yêu thú gì không?" Hàn Lập nhíu mày, hỏi.
"Không rõ, chỉ nghe nói thực lực của nó không yếu, đã trông coi lối đi kia không biết bao nhiêu năm rồi." Lục Vũ Tình lắc đầu nói.
"Không sao, đến lúc đó tùy cơ ứng biến là được." Hàn Lập suy tư một chút, gật đầu, chậm rãi nói.
Lục Vũ Tình thấy vẻ mặt Hàn Lập như vậy, trong lòng không khỏi thả lỏng.
Trong nháy mắt hơn nửa ngày thời gian trôi qua.
Trong thời gian này, bọn họ lại gặp vài chỗ ảo cảnh thần lâu, Hàn Lập dựa vào Chân Thực Chi Nhãn, từng cái hữu kinh vô hiểm đột phá mà qua.
Dựa theo bản đồ Lục Vũ Tình đang cầm, chỗ lối đi kia đã ở ngay phía trước cách đó không xa.
Lúc này Hàn Lập vẫn đang thúc giục phi thuyền tiến lên, nhưng lông mày lại hơi nhíu lại.
Trong biển cát, những ảo cảnh thần lâu kia, giờ phút này hắn đã không hề để ý, điều duy nhất khiến hắn cố kỵ trong lòng chính là Yêu thú thủ hộ thông đạo kia.
Nếu đúng như Lục Vũ Tình nói, con thú này đã ở đó trông coi thông đạo không biết bao nhiêu năm, có trời mới biết bây giờ nó đã thành bộ dạng gì, có thể đã diễn sinh ra thần thông nào khác.
Đang cân nhắc, phía trước ánh xanh lóe lên, lại là một chỗ ảo cảnh ốc đảo xuất hiện.
Hàn Lập vội vàng dừng suy nghĩ trong lòng, kim quang trên người lóe lên, thi triển ra Chân Thực Chi Nhãn.
"Đây là chỗ ảo cảnh thần lâu cuối cùng trước cửa vào thông đạo, không cần đổi hướng, cứ thế thẳng tiến là được." Lục Vũ Tình vừa nhìn bản đồ, vừa nói.
Hàn Lập nghe vậy nhẹ gật đầu, phi thuyền Thanh Diên thanh quang lóe lên, hóa thành một đạo bóng xanh thẳng tắp tiến lên, thấy sắp đâm đầu vào trong ốc đảo phía trước.
Nhưng ngay thời khắc này, hư không phía trước chớp liên tục, lại có bốn cái ảo cảnh ốc đảo nổi lên.
Năm cái ảo cảnh ốc đảo bày biện hình ngôi sao năm cánh, lẫn nhau hô ứng, đồng thời hào quang tỏa sáng, trong nháy mắt biến thành một chùm sáng màu xanh lá cây khổng lồ vô cùng.
Hàn Lập cùng Lục Vũ Tình thấy cảnh này, đều khẽ giật mình, nhưng giờ phút này muốn dừng phi thuyền lại thì đã không kịp.
Phi thuyền Thanh Diên lóe lên chui vào trong chùm sáng màu xanh lá phía trước, cảnh sắc xung quanh biến đổi, biển cát lần nữa biến mất.
Bất quá lần này xuất hiện lại không phải loại hoàn cảnh ốc đảo trước kia, mà là một không gian mông lung.
Vô số quang ảnh màu xanh lá ở xung quanh lấp lóe, lẫn lộn nhảy lên, tựa như một mớ hỗn độn.
Từng luồng từng luồng lực lượng huyễn thuật vô cùng cường đại từ bốn phương tám hướng ép tới, lợi hại hơn ảo cảnh ốc đảo trước kia không chỉ gấp 10 lần.
"Sao lại thế này..." Lục Vũ Tình kinh hãi mặt.
Bất quá nàng còn chưa nói hết lời, một cỗ huyễn lực cường đại xâm nhập đến, bao phủ thân thể của nàng.
Mắt Lục Vũ Tình lập tức trở nên ngơ ngác, ngây người tại chỗ, dường như đã bị huyễn cảnh nơi này khống chế tâm thần.
Từng luồng từng luồng huyễn lực cũng hướng phía Hàn Lập xâm nhập tới, tuy rằng sức chống cự của hắn cao hơn xa so với Lục Vũ Tình, nhưng lúc này cũng cảm thấy có chút cố hết sức, trong đầu từng đợt cảm giác hôn mê kéo tới.
Hắn hít sâu một hơi, lập tức vận hành Luyện Thần thuật, trong đầu lập tức dâng lên một trận thanh lương, thần thức đang mê muội cũng theo đó khôi phục thanh tỉnh.
Vào thời khắc này, tay chân Lục Vũ Tình chợt múa may đứng lên, hai mắt vốn đờ đẫn hiện ra vẻ điên cuồng.
Nàng bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Hàn Lập, trong mắt tràn ngập sát ý, tay lóe lên ánh bạc, thêm ra một thanh trường kiếm màu bạc.
Ánh kiếm màu bạc chói mắt từ trên kiếm này nổi lên, những ánh kiếm này thuần túy vô cùng, lại còn tỏa ra hình tia, tựa như vô số tia sáng màu bạc.
Trường kiếm màu bạc thoáng chốc mờ ảo, hóa thành một đạo ảo ảnh, hướng phía đầu Hàn Lập chém bổ xuống.
Kiếm ảnh chưa đến, một cỗ kiếm ý lăng lệ vô cùng đã ầm ầm kéo đến, tựa như vô số cương châm nung đỏ đâm vào thần hồn Hàn Lập.
Dù lấy thần hồn mạnh mẽ của Hàn Lập, vẫn nhướng mày, nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn.
Đồng thời trong lòng hắn giật mình, cùng Lục Vũ Tình đi chung một đường đến nay, chưa từng thấy nàng ta thi triển kiếm thuật, hóa ra kiếm đạo tu vi của nàng ta lại tinh thâm đến mức này, đến kiếm ý cũng đả thương người khác đến thần hồn.
Bất quá chút tổn thương này, tự nhiên không phải thứ hắn để trong mắt.
Nhưng thấy năm ngón tay hắn liên tục bắn ra, năm đạo kiếm khí màu xanh bắn ra, thoáng chốc chặn được thanh trường kiếm màu bạc, muốn đột ngột xoắn một phát nghiền nát nó.
Ai ngờ cổ tay Lục Vũ Tình khẽ động, trường kiếm màu bạc phảng phất một con cá sống giãy nảy lên, sau đó uốn éo một cách khó tin, liền tránh thoát ra khỏi năm đạo kiếm khí.
Toàn thân Lục Vũ Tình bỗng nhiên tách ra ánh sáng màu xanh chói lóa, thân ảnh xoay tròn một cái, hư không tiêu thất.
Hàn Lập khẽ giật mình.
Ngay sau một khắc, xung quanh hắn bóng người lắc lư, năm người giống Lục Vũ Tình như đúc trống rỗng xuất hiện.
Mỗi một Lục Vũ Tình trên thân đều tản ra một cỗ kiếm khí lẫm liệt sâm nhiên, hoàn toàn khác biệt so với lúc trước, trường kiếm màu bạc trong tay ánh sáng lần nữa lóe lên, bỗng nhiên hướng về phía các vị trí cơ thể yếu hại của Hàn Lập đâm xuống, vô cùng tàn nhẫn.
Keng!
Năm thanh trường kiếm màu bạc đều đâm vào một lớp tinh quang tinh mô mà Hàn Lập hiển hiện bên ngoài thân, bị cản lại.
Cùng lúc đó, Chân Thực Chi Nhãn trước người Hàn Lập kim quang sáng rực, quét qua năm Lục Vũ Tình.
Sau một khắc, ánh mắt Hàn Lập sáng lên, dường như minh bạch ra điều gì, bỗng nhiên há miệng.
Một đạo hồ quang điện màu vàng thô to từ miệng hắn bắn ra, nhanh chóng đánh về phía một Lục Vũ Tình ở bên trái.
Người kia khẽ quát một tiếng, cánh tay vung lên, trường kiếm màu bạc trong tay hóa thành một tầng kiếm mạc dày đặc, bảo vệ toàn thân.
Hồ quang điện màu vàng đánh lên kiếm mạc, lập tức một trận lốp bốp giòn tan, lập tức bị từng đạo kiếm ảnh xoắn nát gần một nửa.
Nhưng kiếm mạc màu bạc cũng rung chuyển kịch liệt, rốt cục đạt đến cực hạn, "Đùng" một tiếng giòn tan, vỡ vụn ra.
Thanh trường kiếm màu bạc trong tay Lục Vũ Tình cũng bỗng nhiên vỡ vụn ra, hóa thành vô số mảnh vỡ màu bạc.
Hồ quang điện màu vàng còn lại không chút suy giảm, đánh lên người Lục Vũ Tình.
Thân hình của nàng lập tức như bao tải rách bị đánh bay ra ngoài, trực tiếp đâm vào trên khoang thuyền.
Bốn Lục Vũ Tình còn lại thân hình khẽ lắc một cái, sau đó biến mất không còn tăm tích.
Lục Vũ Tình kia kêu lên một tiếng đau đớn, rồi xoay người vọt lên, hung quang trong mắt sáng rực, liền muốn làm gì đó.
Vào thời khắc này, hư không quanh người nàng lóe lên, một sợi xiềng xích thô to óng ánh trống rỗng xuất hiện, như thiểm điện cuốn lấy nàng ta.
Những xiềng xích này mang màu trắng bạc, óng ánh tỏa sáng, hơn nữa như ẩn như hiện, dường như không phải thực thể, mà chính là thần niệm chi liên.
Thân thể Lục Vũ Tình lập tức không thể động đậy, bất quá vẻ điên cuồng trên mặt cũng không khôi phục bình thường, vẫn đang ra sức giãy giụa.
Hàn Lập miệng nhanh chóng tụng niệm chú ngữ, cong ngón tay bắn ra, mấy đạo pháp quyết chui vào các vị trí trên cơ thể Lục Vũ Tình.
Trong pháp quyết ẩn hiện vô số phù văn, tản ra một cỗ lực phong ấn.
Pháp quyết nhập thể, trên thân Lục Vũ Tình lập tức hiện ra mấy vòng tròn óng ánh, vững vàng giữ lấy thân thể nàng.
Hộ thể thanh quang của nàng ta lập tức như băng tuyết gặp lửa đều biến mất, thân thể mềm nhũn, bịch một tiếng ngã xuống đất.
Thấy cảnh này, Hàn Lập khẽ gật đầu.
Đây là hắn lĩnh hội Thất Diệu Tinh Hoàn, mô phỏng theo lực giam cầm trong đó, tự mình sáng tạo ra một môn bí thuật, xem ra hiệu quả coi như phù hợp mong muốn.
Chỉ là một màn vừa rồi, lại khiến trong lòng hắn nổi lên một tia nghi hoặc.
Nếu không phải thanh trường kiếm màu bạc trong tay Lục Vũ Tình chất lượng quá kém, chỉ là một kiện pháp bảo tầm thường, ngay cả Linh Bảo cũng không tính, nói không chừng giờ phút này hắn còn không bắt được nàng ta.
Thực lực vừa rồi của Lục Vũ Tình so với những gì nàng ta biểu hiện dọc đường mạnh hơn quá nhiều.
Chẳng lẽ nàng ta cố ý che giấu?
Hàn Lập nhìn chằm chằm vào nàng ta lúc này một chút, lập tức liền dời ánh mắt đi,
Giờ phút này hắn vẫn đang ở hiểm cảnh, không thể phân tâm chú ý tới Lục Vũ Tình.
Chân Cực Chi Mô quanh người hắn lóe lên rồi biến mất, khoanh chân ngồi xuống, hướng về phía không gian mông lung xung quanh nhìn lại.
Huyễn cảnh này tuy lợi hại, nhưng hắn có thể nhìn ra được, không gian mông lung xung quanh cùng với ảo cảnh ốc đảo trước đó, trên bản chất là giống nhau.
Có kinh nghiệm phá giải huyễn cảnh những ngày này, hắn có lòng tin có thể phá trận mà ra.
Hàn Lập miệng lẩm bẩm, toàn bộ tiên linh lực trong cơ thể lập tức cổ động đứng lên, dung nhập vào Chân Ngôn Bảo Luân trước người.
Chân Ngôn Bảo Luân lập tức tản ra kim quang rực rỡ, nhất là Chân Thực Chi Nhãn ở trung ương kim quang lưu chuyển, trở nên óng ánh lung linh, chói mắt vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận