Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 665: Niềm vui ngoài ý muốn

Chương 665: Niềm vui ngoài ý muốn
Nhậm Hào thấy Hàn Lập công kích vô cùng kinh khủng, mặt mày trắng bệch, thân hình hóa thành các vệt xanh lam liên tiếp bỏ chạy về một hướng khác. Đồng thời hắn vung tay áo, bảy tám món tiên khí tỏa ra đủ loại linh quang bắn ra như điện, trong chớp mắt hợp thành một mảnh bảo quang tiên khí, chiếm lĩnh toàn bộ đại điện, mạnh mẽ lao đến Tử Kim Ma Thần, bịt kín hết mọi kẽ hở phía trước.
Nhưng Hàn Lập chỉ nhàn nhạt cười một tiếng, một cánh tay Ma Thần vung lên.
“Phụt” một tiếng, một mảng lớn hào quang xanh biếc phun ra, cuốn lấy hết bảy tám món tiên khí.
Những tiên khí này bị hào quang xanh biếc bao phủ, linh quang tỏa ra lập tức nhanh chóng tiêu tán.
Trong nháy mắt toàn bộ tiên khí bảo quang đều biến mất, chỉ còn bảy tám món tiên khí đủ loại hình dáng bị hào quang màu xanh lá quấn lấy, lơ lửng giữa không trung không nhúc nhích, như cá trong lưới.
Hàn Lập vung tay, hào quang xanh biếc cùng đám tiên khí lóe lên rồi biến mất.
Chuỗi biến hóa này diễn ra trong chớp mắt.
“Sao có thể như vậy?” Nhậm Hào vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại, trong mắt tràn ngập vẻ không tin.
Hàn Lập lật tay thu hồi đám tiên khí, hóa thân Ma Thần lập tức bước tới một bước.
Thân hình to lớn của nó chỉ thoáng mơ hồ, rồi biến mất tại chỗ cũ, một khắc sau lại đột ngột xuất hiện trước mặt Nhậm Hào, chặn đường hắn, tay cầm cự kiếm xanh biếc chém xuống.
Nhậm Hào bị Thời Gian Linh Vực bao phủ, tốc độ chậm hơn Hàn Lập quá nhiều, căn bản không thể trốn thoát.
“Khinh người quá đáng… Lão tử liều mạng với ngươi!”
Trong mắt hắn ánh lên tia tuyệt vọng, gầm lên một tiếng, cự kiếm màu lam trong tay kiếm quang đại phóng, mang theo tiếng sóng dữ ù ù, cũng bổ nhào ra.
Hai thanh cự kiếm giữa trời va vào nhau.
“Răng rắc” một tiếng!
Cự kiếm màu lam như giấy, bị cự kiếm màu xanh chém thành hai đoạn dễ dàng.
Cự kiếm màu xanh không ngừng lại chút nào, tiếp tục chém xuống, hung hăng bổ vào người Nhậm Hào.
Nhậm Hào trợn tròn mắt, khóe mắt như muốn rách ra, há mồm phun ra ngụm tinh huyết, hòa vào chiến giáp ngoài thân, đồng thời tiên linh lực trong cơ thể trào ra, rót hết vào chiến giáp màu lam.
Chiến giáp màu lam bùng phát lam quang chói lọi, ngưng tụ thành một màng ánh sáng màu lam dày đặc, có chút giống Chân Cực Chi Mô của Hàn Lập, chắn trước cự kiếm màu xanh.
Nhưng cự kiếm màu xanh kiếm khí sắc bén tuyệt luân, lại ẩn chứa từng luồng sức mạnh Pháp Tắc Thời Gian cường đại, vẫn nhanh chóng chém vào, rất nhanh xuyên thủng lớp màng ánh sáng màu lam, trực tiếp chém lên chiến giáp màu lam kia.
Cự kiếm màu xanh rung lên dữ dội, khựng lại một chút, nhưng vẫn chém xuyên chiến giáp màu lam.
“Không, ngươi sẽ hối hận…” Nhậm Hào kêu lên tuyệt vọng, thân thể “Phanh” một tiếng nổ tung, hóa thành mưa máu.
Đây là do Thanh Trúc Phong Vân Kiếm khí sắc bén xâm nhập vào cơ thể hắn, khiến cơ thể hắn nổ tung. Không chỉ cơ thể, mà ngay cả Nguyên Anh thần hồn của Nhậm Hào trong khoảnh khắc cũng bị kiếm khí nghiền nát, không còn chút gì.
Bộ chiến giáp màu lam cũng theo đó tan vỡ hoàn toàn, hóa thành hàng vạn mảnh vỡ.
Ma Thần ba đầu sáu tay vung nhẹ, từ đống tàn phế của Nhậm Hào lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật lam quang lập lòe, tử kim quang mang lóe lên, thân thể khổng lồ nhanh chóng thu nhỏ, trong nháy mắt trở về hình người.
Cự kiếm màu xanh cũng hóa thành chín chuôi Thanh Trúc Phong Vân kiếm, chui vào cơ thể Hàn Lập.
Thấy Hàn Lập thể hiện nhiều thần thông, ánh mắt Phong Lâm chợt lóe, trên mặt hiện lên vẻ kiêng kỵ.
Nhưng Hàn Lập không nhìn nàng, mà chuyển mắt về phía thi thể đồng tử đầu to bên cạnh.
Trong những trận chiến liên miên trước đó, tiêu hao của hắn tuy không lớn lắm, nhưng cũng không muốn tranh chấp thêm nữa, cho nên căn bản không có ý định cùng nàng này tranh đoạt cây sáo, phần lớn lực chú ý của hắn vẫn đặt vào thi hài đứa bé đầu to kia.
Vì biết rõ thân phận đặc thù của đứa bé này, nên dù trước đó cùng Nhân Ngư màu lam kia và Nhậm Hào chém giết, hắn vẫn luôn để một phần tâm thần chú ý tới nó, nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì khác thường.
Hàn Lập suy nghĩ một chút, bèn đưa tay ra, một đạo thanh quang lập tức từ tay áo trào ra, nhẹ nhàng quấn lấy thi hài đứa bé đầu to, từ từ kéo nó lên khỏi mặt nước.
Nhưng đúng lúc này, dị biến nảy sinh!
Thi hài đứa bé đầu to không hề báo trước đột nhiên tăng tốc, trong nháy mắt đã đến trước mặt Hàn Lập, cái đầu khổng lồ như muốn chạm trán hắn, chóp mũi cũng chỉ còn chút nữa là đè lên cằm hắn.
Phản ứng của Hàn Lập vốn không chậm đến vậy, nhưng không biết vì sao tốc độ di chuyển của thi thể đứa bé này lại quá quỷ dị, như mang theo một loại pháp tắc Thời Gian khiến hắn trở tay không kịp.
Ngay sau đó, mí mắt của đứa bé đầu to kia chợt rung lên, rồi mở ra, một đôi mắt màu lam thủy tinh trong suốt nhìn chằm chằm vào mắt Hàn Lập, miệng chợt há ra, bất ngờ phun ra một đoàn hào quang màu lam.
Đoàn lam quang này đánh trúng vào mi tâm Hàn Lập, khiến trong thức hải hắn như có một đạo kinh lôi nổ vang, tai ù điếc.
Còn chưa kịp tìm hiểu dị biến trong thức hải, miệng đứa bé đầu to kia đã lại đóng mở, thốt lên một câu “sát Kỳ Ma Tử”, rồi lại nhắm mắt và ngậm miệng.
Tiếp đó, trên thi thể nó bỗng nhiên sáng lên vô số vệt quang màu lam nhỏ li ti dày đặc, phát ra âm thanh "ken két" như đồ sứ vỡ vụn, trực tiếp hóa thành một làn khói lam, trong chớp mắt biến mất không thấy đâu.
Hàn Lập giật mình hoàn hồn, toàn thân bất giác run lên, như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Cách đó mấy trăm trượng, Phong Lâm khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên tia nghi hoặc, nàng chỉ thấy Hàn Lập lúc quay người có chút ngây người, căn bản không rõ chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng khi nàng cúi đầu nhìn lại mặt nước thì kinh ngạc phát hiện thi hài đứa bé đầu to đã biến mất.
Cùng lúc đó, một tiếng "soạt" vang lên, đột nhiên vang lên từ mặt nước.
Phong Lâm nhìn lại thì thấy mặt nước xuất hiện một vòng xoáy rộng nửa thước, cuốn một ao nước màu lam xuống dưới, trong chớp mắt đã thấy đáy.
Hàn Lập đang ở cạnh hồ, mắt nhanh tay lẹ, vội vã đưa tay chụp xuống mặt nước, một bàn tay thanh quang trống rỗng hiện ra, vớt từ đáy hồ lên một đoàn nước màu lam.
Nhưng hắn chỉ kịp vớt lần đó, chút nước còn lại ở đáy hồ cũng đã hoàn toàn biến mất.
Hàn Lập thở dài một tiếng, lật tay lấy ra một chiếc bình ngọc trắng, đổ chỗ nước có thể là Quang Âm Chi Thủy vào rồi cất vào trong vòng tay trữ vật.
Hắn liếc xuống đáy hồ, thấy ở đó khảm vô số sỏi đá màu lam lớn chừng quả đấm, trên đó tỏa ra linh khí nồng nặc, dù không phải vật phẩm pháp tắc gì, nhưng lại là vật liệu Thủy thuộc tính cực tốt.
“Phong đạo hữu, trong cung điện này còn chút vật liệu Thủy thuộc tính, ta nghĩ chúng ta chia nhau một ít là được, không cần làm lớn chuyện thêm nữa chứ?” Hàn Lập nói, cười nhìn về phía thiếu phụ Ma tộc.
“Đương nhiên như thế là tốt nhất.” Phong Lâm mắt khẽ liếc, che miệng cười, nói.
Hàn Lập cũng không nhiều lời nữa, hai người mỗi người thu nhặt các vật liệu Thủy thuộc tính ở hồ nước và trong cung điện.
Sau khi thu thập xong, hai người lại tìm tòi tỉ mỉ lần nữa tầng ba của cung điện, không phát hiện gì khác thì cùng nhau đi ra khỏi đại điện.
“Phong đạo hữu, ta định tiếp tục đi vào trong dọc theo con đường này, ngươi có muốn cùng đi không?” Hàn Lập nhìn vùng sương mù phía sau cung điện, hỏi.
“Không cần, ta vẫn định theo đường cũ trở về, xem lại thông đạo kia thế nào.” Phong Lâm tự nhiên hiểu rõ ý Hàn Lập, lập tức lên tiếng.
Sau khi thấy Hàn Lập ra tay hai lần, nàng đã rất kiêng dè hắn, sao dám cùng hắn đi chung đường nữa.
Đương nhiên đây cũng chính là kết quả mà Hàn Lập mong muốn, vì thế liền thuận theo: “Nếu vậy ta cũng không ép đạo hữu, xin bảo trọng.”
Sau khi thấy Phong Lâm xinh đẹp biến mất ở đầu thông đạo, Hàn Lập mới thở dài, mắt ngưng tụ, thần thức chìm vào trong thức hải, kiểm tra cặn kẽ.
Trong thức hải của hắn lúc này gió êm sóng lặng, chỉ có một đoàn hào quang màu lam lơ lửng trong đó, không hề dao động.
Thần thức Hàn Lập vừa tập trung vào đó, chùm sáng màu lam liền “Phanh” một tiếng tan ra, hóa thành một màn ánh sáng màu xanh lam, trên đó nhộn nhạo từng đợt sóng sánh, từ đó hiện ra hàng ngàn chữ vàng.
Sau khi kiểm tra, hắn giật mình phát hiện, nó ghi lại « Thủy Diễn Tứ Thời Quyết » chín quyển công pháp, nhiều hơn hai tầng so với những gì trước đây hắn có được ở Thương Lưu cung Bắc Hàn Tiên Vực.
Cuối cùng của công pháp, còn ghi lại một đoạn kinh nghiệm tu luyện công pháp này của đứa bé đầu to, ước chừng hơn ba ngàn chữ.
Sau khi Hàn Lập ghi tất cả vào trong đầu, tất cả văn tự ầm vang tan ra, hóa thành kim phấn và lam quang rồi tiêu tán hết.
Hàn Lập từ từ mở mắt, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Bây giờ hắn đang ở nơi đây, không tiện đi xem xét cẩn thận những thứ vừa đoạt được này.
Hắn lấy lại bình tĩnh rồi thân hình khẽ động, tiếp tục lao về phía sau cung điện.
Phía sau cung điện là một vùng núi rừng thưa thớt, bên trong sương mù bao phủ, ánh mắt bị che khuất không nói, thần thức cũng bị áp chế, Hàn Lập đành phải giảm tốc độ, từ từ tiến vào bên trong.
Nhưng may mắn trên đường đi đều bình an, ngoài việc thỉnh thoảng nhìn thấy một vài đệ tử Chân Ngôn Môn, và thi thể ít ỏi của người Thiên Đình, cũng không gặp phải di tích kiến trúc gì khác.
Ước chừng sau ba canh giờ, rừng cây ngày càng thưa thớt, nhưng sương mù phía trước lại càng thêm dày đặc.
Sau khi Hàn Lập ra khỏi rừng cây, lại thấy phía trước có một hồ sen rộng lớn chừng ngàn trượng, lá sen xanh tươi như ngọc phỉ thúy.
Trong hồ sen, sương mù trắng sữa lan tỏa không ngừng, từng đóa hoa sen trắng hồng trải rác khắp nơi, trông duyên dáng, có vài phần khí phái tiên gia.
Chỉ tiếc Hàn Lập lúc này không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp, liền định lướt qua hồ sen, tiếp tục đi vào trong.
Nhưng khi thân hình hắn bay lên không trung, mắt quét xuống phía dưới hồ sen thì không khỏi nhíu mày, lơ lửng giữa không trung.
“Thảo nào thiên địa nguyên khí ở đây lại nồng đậm đến vậy, quả thật có chút thú vị…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận