Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 794: Giải thích khó hiểu

Chương 794: Giải thích khó hiểu Hai người im lặng suốt quãng đường, xe thú chạy đến cuối đường lớn thì rẽ vào một con hẻm nhỏ.
Đến đầu hẻm, Thạch Xuyên Không bảo dừng xe, để Hàn Lập chờ một chút, còn mình thì xuống xe đi bộ vào cuối hẻm, đến một cửa hàng nhỏ bé, bề ngoài rất tầm thường.
Cửa hàng không có biển hiệu gì, chỉ có một tấm biển vải thô treo trước cửa, viết ba chữ to "Hành Cước trai", bên dưới vẽ hình một người lữ hành bốn phương nhìn nghiêng.
Khoảng nửa nén hương sau, Thạch Xuyên Không từ trong cửa hàng đi ra, lại lên xe thú.
Phu xe cho xe thú chạy về hướng thành đông, cuối cùng dừng lại trước một khách sạn tên "Vân Sơn Nhiễu".
Khách sạn được xây ở một nơi vắng vẻ phía đông thành, xung quanh cây cối um tùm, cổ thụ cao vút, thậm chí còn nhiều hơn các kiến trúc lầu các, trông có vẻ cổ kính, thấp thoáng mang vài phần ý vị sâu kín.
Sau khi trả tiền xe thú, Thạch Xuyên Không đẩy cánh cửa gỗ sơn cũ kỹ ở tiền viện, dẫn Hàn Lập vào trong đình viện.
Hàn Lập vừa bước vào viện, liền cảm thấy xung quanh dâng lên một trận ba động không gian, cảnh vật trước mắt bỗng thay đổi, xuất hiện giữa một lâm viên rộng lớn.
Không xa có suối chảy róc rách, cầu lang chín khúc, băng qua một hồ nước nhỏ có sương trắng bốc lên, hiện ra trước mắt Hàn Lập một bức tranh cảnh đẹp nhỏ nhắn xinh xắn.
"Hai vị quý khách, muốn nghỉ chân hay là ở trọ?" Lúc này, một nữ tử có dung mạo giống người Nhân tộc, mềm mại đáng yêu từ một sảnh đường bên trái bước ra, cất tiếng hỏi.
"U Hà viện và Sơ Liễu viện hai tòa sân nhỏ còn trống không?" Thạch Xuyên Không hỏi.
"Hai vị quý khách thực sự xin lỗi, U Hà viện thì vẫn còn trống, còn Sơ Liễu viện kia đã có một vị đại nhân đặt trước ở lâu dài, không thể cho người khác thuê. Nếu hai vị không ngại, vẫn còn Thanh Tiêu viện bỏ trống, cũng là một nơi độc đáo, yên tĩnh." Nữ tử nghe vậy hơi ngẩn người, rồi đáp.
"Suýt nữa thì quên mất chuyện này... Vậy thì lấy hai nơi sân nhỏ đó." Thạch Xuyên Không nghe vậy mới nhớ ra Sơ Liễu viện là chỗ ở quen thuộc của mình năm xưa, bình thường sẽ không cho ai thuê, lúc này mới đưa tay lên trán, cười nói.
Sau khi làm xong các thủ tục, Thạch Xuyên Không từ chối người dẫn đường mà khách sạn sắp xếp, tự mình dẫn Hàn Lập đi qua cầu lang nhỏ, hướng vào sâu trong khách sạn, trên đường có thể thấy nhiều sân nhỏ xinh đẹp, được bao phủ bởi các pháp trận, phân bố khắp nơi.
Thạch Xuyên Không dẫn Hàn Lập đi qua một rừng trúc xanh um, đến tòa lầu nhỏ hai tầng của Thanh Tiêu viện.
Hàn Lập dùng lệnh bài của khách sạn "Vân Sơn Nhiễu", mở cấm chế của tiểu viện, cùng Thạch Xuyên Không bước vào trong lầu.
Tầng một của lầu là một gian khách phòng, có hai phòng trong và ngoài, hai người Hàn Lập liền ngồi xuống quanh một chiếc bàn tròn trong phòng.
"Thạch huynh, giờ có thể nói rồi chứ." Hàn Lập tay bấm pháp quyết, ngón tay điểm vào hư không, một lớp màn sáng cách âm bao trùm xung quanh.
"Lệ huynh, chuyện này... ta cũng không biết nên bắt đầu từ đâu." Thạch Xuyên Không trầm ngâm một chút, rồi nói.
"Vậy thì kể từ chuyện Kim Tê đại vương truy sát chúng ta đi, ta vốn nghĩ là do khi ta phá cảnh gây động tĩnh lớn nên mới bị hắn nghi ngờ và đuổi theo, nhưng qua những chuyện sau này thì không đơn giản như vậy đúng không?" Hàn Lập không đổi sắc mặt, nói.
"Lệ huynh đoán không sai, Kim Tê đại vương ra sức truy đuổi chúng ta như vậy, mục tiêu thật sự là ta. Hắn bị đại ca của ta sai khiến mới đuổi giết chúng ta." Thạch Xuyên Không thở dài nói.
"Đại ca của ngươi, tức là trưởng tử của Ma Chủ, vì sao muốn giết ngươi?" Hàn Lập nhíu mày hỏi.
"Cái này... Ta không thể nói tỉ mỉ cho ngươi được, tóm lại là có liên quan đến một loại truyền thừa cực kỳ quan trọng của Thánh tộc chúng ta, đại ca của ta hẳn là cảm thấy ta có khả năng uy hiếp hắn đoạt được truyền thừa này, cho nên mới liên thủ với tên Kim Tê kia, muốn trừ khử ta." Thạch Xuyên Không không chút do dự đáp.
"Máu mủ ruột thịt, lại muốn tương tàn?" Hàn Lập nhướn mày.
"Chuyện con cái hoàng tộc tranh đoạt ngôi vị, chẳng phải là những chuyện kiểu này sao? Có gì mà lạ. Hơn nữa, vị đại ca kia chỉ cùng cha với ta chứ không cùng mẹ. Chuyện này cũng không phải là lần đầu tiên, chỉ là trước kia không nhắm vào ta, dù sao ta chỉ là một Kim Tiên, chưa uy hiếp được vị trí của hắn." Thạch Xuyên Không tự giễu cười, nói.
"Rõ ràng là có chuyện gì đó xảy ra nên sự tồn tại của ngươi đã uy hiếp đến hắn." Hàn Lập thâm ý nói.
Thạch Xuyên Không nghe vậy trầm ngâm hồi lâu, trong lòng đã có câu trả lời, chậm rãi nói: "Chắc là lần này ta tìm về La Trà Tỳ Bà, xem như lập được công lớn, với lại phụ thân lại không tiếc hao tốn tài nguyên khổng lồ, cứu ta từ Hôi Giới ra phải không?"
"Có lẽ vế sau chiếm tỉ lệ cao hơn một chút." Hàn Lập trầm ngâm nói.
"Cũng có thể... Ngay cả nhiều con cháu ở bên ngoài gặp nạn, phụ thân cũng rất ít khi ra tay cứu giúp, có lẽ vì chuyện này mà hắn nghĩ lầm phụ thân đánh giá ta cao hơn nên sinh lòng kiêng kỵ." Thạch Xuyên Không nói.
"Người có ý nghĩ này chắc chắn không chỉ có một mình hắn, vị Hắc Dứu đại vương kia vì sao không so đo chuyện chúng ta gây phiền phức trong thành, lại còn hộ tống chúng ta về Hùng Cứ Thành, chắc cũng muốn đặt cược vào ngươi đúng không?" Hàn Lập nhíu mày, hỏi tiếp.
"Lệ huynh thật là tinh mắt, mọi việc đều nhìn thấu. Hắc Dứu đại vương quả thực có ý định đó." Thạch Xuyên Không đầu tiên là hơi giật mình, sau đó gật đầu.
"Đã đại ca ngươi muốn giết ngươi, vậy thì những thủ đoạn kế tiếp chắc chắn không chỉ có mình Kim Tê, chúng ta đến Hùng Cứ thành, vì sao không trực tiếp dùng truyền tống trận, nhanh chóng về Dạ Dương thành? Đến đó sẽ an toàn hơn đúng không? Chắc là ngươi không tin vị Thiên Việt Hầu phủ thành chủ kia?" Hàn Lập gật đầu, hỏi.
"Khi ta làm ăn ở Hùng Cứ thành, người ngồi ở phủ thành chủ không phải Thiên Việt Hầu, mà là do khi ta rời đi mới được điều đến. Chúng ta vừa rồi đến chi nhánh của Quảng Nguyên trai một chuyến, chính là để xem có gì thay đổi ở Hùng Cứ thành này hay không. Quả nhiên, Quảng Nguyên trai bên ngoài có ký hiệu cảnh cáo bí mật, cho thấy tâm phúc ta để lại trước kia đã bị thanh tẩy hết rồi, vì thế mà phủ thành chủ kia không đáng tin." Thạch Xuyên Không lắc đầu, nói.
"Đã vậy, sao chúng ta không nhanh chóng rời đi, ngược lại muốn ở lại đây?" Hàn Lập khẽ động tâm hỏi.
"Trước đó, đại ca ta liên lạc với Hắc Dứu đại vương, để hắn chặn giết chúng ta. Nhưng sau đó, Hắc Dứu chọn đánh cược một lần, đặt cược vào người ta, nên hắn sẽ báo tin giả, nói rằng chúng ta vẫn còn đang chạy trốn ở Thập Hoạn sơn mạch. Vì vậy mà Hùng Cứ thành tạm thời vẫn an toàn." Thạch Xuyên Không cười nói.
"Cố tình dùng kế nghi binh, đi đường vòng, xem ra Thạch huynh ngươi có viện binh rồi? Lúc trước đi đến cửa hàng nhỏ trong hẻm, có phải là để truyền tin cầu viện?" Hàn Lập nở nụ cười như không cười hỏi.
"Là để báo tin cho Tam ca ta, trước khi người của hắn tới, chúng ta tạm thời tĩnh dưỡng ở khách sạn 'Vân Sơn Nhiễu' này." Thạch Xuyên Không gật đầu.
"Tam ca của ngươi..." Hàn Lập nhướn mày, chậm rãi nói.
"Lệ huynh cứ yên tâm đi, hắn khác với đại ca, hắn và ta là do cùng một mẹ sinh ra, ta còn từng cứu mạng hắn, nếu đến hắn mà còn không thể tin được, vậy thì cả Thánh Vực này chẳng có ai tin được nữa." Thạch Xuyên Không ngắt lời hắn.
"Vậy thì tốt." Hàn Lập nhẹ gật đầu nói.
"Trước đó ta giấu diếm là không đúng, chỉ là lý do khó nói, mong Lệ huynh tha thứ. Tuy rằng quen biết Lệ huynh không lâu, nhưng chúng ta đã cùng nhau trải qua gian nguy, tuy chưa đến mức sinh tử tâm đầu ý hợp, nhưng cũng xem như có tình nghĩa cùng thuyền, đương nhiên ta tin tưởng ngươi." Thạch Xuyên Không đứng dậy, trịnh trọng thi lễ với Hàn Lập, nói.
"Thạch huynh, không giấu gì ngươi, ta thực tâm không muốn dính vào cuộc nội chiến huynh đệ của các ngươi, chỉ là trên đường trở về Dạ Dương thành, ta và ngươi cùng chung sinh tử, đương nhiên ta sẽ dốc hết sức, và mong ngươi đừng có gì giấu giếm ta nữa." Hàn Lập cũng đứng lên, giọng điệu nghiêm túc nói.
"Lệ huynh yên tâm, ta đã nói rõ rồi, sẽ không giấu diếm gì nữa. Sau này đến Dạ Dương thành, chuyện ta đã hứa với ngươi, nhất định ta sẽ toàn tâm làm cho xong." Thạch Xuyên Không vỗ ngực nói.
Hai người sau khi giải thích hiểu lầm xong, lại trò chuyện thêm một lát, Thạch Xuyên Không liền cáo từ ra về.
Hàn Lập một mình ngồi tĩnh tọa một hồi, sau đó đứng dậy mở cấm chế tiểu viện, trở về tầng hai lầu nhỏ, rồi lại bố trí thêm một lớp cấm chế trong tĩnh thất, tiện tay vung lên, một cánh cổng ánh sáng màu bạc liền mở ra.
Hắn chậm rãi bước vào trong cánh cổng, đi vào trong trúc lâu ở tiểu viện.
Tầng hai trong lầu, trước đây là phòng của Ma Quang, trên giường có một thiếu nữ mặc áo đỏ, chính là Đề Hồn.
Trên người nàng, lơ lửng từng khối tử dương noãn ngọc, tỏa ra từng đợt ba động dịu dàng.
Nàng lúc này thần thái tự nhiên, hô hấp kéo dài, quanh thân bao phủ một lớp hào quang tím nhạt, trông như đang ngủ say, nhưng mãi vẫn không có dấu hiệu muốn tỉnh lại.
Hàn Lập lúc đầu dùng một ít noãn ngọc hạ phẩm, sau lại bắt đầu dùng noãn ngọc trung phẩm, đối với thần hồn của Đề Hồn đích thực là có một chút ích lợi, nhưng cuối cùng vẫn không thể khiến lực bản nguyên biến mất kia xuất hiện trở lại, nên vẫn không thể cứu tỉnh nàng.
Noãn ngọc hạ phẩm thì không cần nhắc đến, trước đó có được tử dương noãn ngọc trung phẩm, Hàn Lập đã chia hơn phân nửa cho Thạch Xuyên Không, chỉ còn hai khối noãn ngọc thượng phẩm, thì hắn giữ lại cả.
Nhưng hắn hiểu, thuốc không đúng bệnh, dù là noãn ngọc thượng phẩm, cũng không thể cứu tỉnh được Đề Hồn.
"Hàn đạo hữu có thể gặp một lần được không?" Đúng lúc này, bên ngoài lầu bỗng nhiên vang lên giọng của Giải Đạo Nhân.
Hàn Lập nghe vậy, liền đi xuống lầu, mời Giải Đạo Nhân vào nhà, hai người ngồi bên cạnh chiếc bàn bát tiên làm bằng trúc.
Khi Giải Đạo Nhân ngồi xuống đối diện hắn, Hàn Lập phát hiện ánh mắt của hắn có chút cổ quái, trên khuôn mặt trước nay đều không có biểu cảm gì, vậy mà giờ lại có một chút do dự.
"Giải đạo hữu, có chuyện gì sao?" Hàn Lập hỏi.
"Gần đây trong đầu ta thường xuyên xuất hiện một cái tên, ta cảm thấy có thể có liên quan đến di mệnh mà chủ nhân năm xưa để lại." Giải Đạo Nhân nhíu mày, nói.
"Tên là gì?" Hàn Lập hỏi.
"Tích Lân Không Cảnh." Giải Đạo Nhân đáp.
"Tích Lân Không Cảnh... Đó là cái gì?" Hàn Lập lục tìm trong não một hồi, nhưng không có ấn tượng gì về cái tên này.
"Ta cũng không rõ, chỉ là cái tên này mấy ngày nay thường xuất hiện trong đầu ta, nhưng nó cụ thể là cái gì, thì ta không biết." Giải Đạo Nhân lắc đầu nói.
"Nghe giống như một loại bí cảnh nào đó, nhưng sao ngươi biết chuyện này liên quan đến chủ nhân cũ của ngươi?" Hàn Lập nhíu mày, dường như nghĩ ra điều gì, lại hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận