Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 536: Nam tử Yêu tộc

Chương 536: Nam tử Yêu tộc
Bên ngoài cung điện đen sì trông không có gì đặc biệt, nhưng không gian bên trong điện lại khá rộng rãi, có 7~8 lôi đài khổng lồ được bao phủ bởi cấm chế trong suốt, mỗi lôi đài lớn chừng năm sáu trăm trượng, xung quanh đứng đầy người, tiếng huyên náo rung trời.
Hàn Lập đứng ở cửa ra vào, ánh mắt đảo qua bốn phía, phát hiện trên những lôi đài này, lúc này đều đang kịch đấu hăng say, có hai con Yêu thú dữ tợn chém giết lẫn nhau, có một đối nhiều, cũng có Yêu thú cùng tu sĩ giao chiến.
Trên mỗi lôi đài, các trận chiến đều vô cùng khốc liệt, một khi có bên nào bị thương, máu tươi vương vãi trên lôi đài, sẽ khiến đám đông trên khán đài hình vòng cung xung quanh hò hét như núi lở biển gầm.
Nhìn cảnh chém giết và máu tươi trên lôi đài, những người này dường như bị kích động bởi sự khát máu điên cuồng sâu trong nội tâm, ai nấy đều lộ vẻ mặt vô cùng phấn khích, bùng nổ từng tràng reo hò.
Ngoài ra, ngay giữa đài có một tấm bia đá lớn dựng đứng, phía trên ghi tên từng đôi dị thú, bên cạnh còn có tỷ lệ đặt cược, hình như dùng để sắp xếp cho từng trận giác đấu.
Hàn Lập nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lông mày hơi nhíu lại.
Hắn không lạ gì với kiểu đấu trường như thế này, trước đây đã từng thấy ở những nơi khác, chỉ là hắn không thích loại hoàn cảnh này cho lắm.
Bây giờ Hàn Lập không để ý đến những điều này, lập tức nhìn xung quanh, nhanh chóng phát hiện ra một thân ảnh nhỏ nhắn quen thuộc trong đám người cạnh một lôi đài.
Giống như những người đang đỏ mắt xung quanh, Kim Đồng đang hướng về phía lôi đài trước mắt mà hò hét, khoa tay múa chân, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Hàn Lập nhíu mày, sau đó thở dài một hơi rồi bước tới.
"Nhanh nhảy đi... Nhấc chân lên bắt... Dùng đuôi quất nó đi... Ôi, thật là ngốc!" Kim Đồng dường như không cảm thấy Hàn Lập đến gần, vừa kêu vừa nhảy, có vẻ hận không thể tự mình lên đánh.
Hàn Lập nhìn theo ánh mắt của Kim Đồng vào một lôi đài, lại thấy hai con dị thú đang kịch liệt chém giết.
Một con dị thú trông như thằn lằn, dài hơn mười trượng, toàn thân mọc vảy màu tím đen, đuôi có mấy gai ngược sắc bén ở chóp, trong miệng mọc ra hai hàng răng nanh sắc nhọn như lưỡi kiếm, trông rất dữ tợn.
Một con dị thú khác cao chừng bảy tám trượng, trông như sư tử hổ, trên trán mọc một cái độc giác thô to, toàn thân vạm vỡ, móng vuốt sắc nhọn như neo, lóe lên những ánh hàn quang, khiến người ta rùng mình.
Hàn Lập nhìn hai con dị thú này, trong mắt lóe lên một tia kỳ lạ.
Theo những gì hắn biết, dị thú trên lôi đài ở đây đều là Yêu thú Man Hoang bị bắt về từ Man Hoang giới vực, cực kỳ hung tàn, sau khi phong bế yêu lực trong cơ thể sẽ bị ném lên lôi đài đánh nhau sống chết, không cần lo sẽ gây ra náo loạn.
Hai con dị thú lúc này đang đánh nhau kịch liệt, máu tươi văng tung tóe, vảy lông không ngừng rơi ra.
Nhìn từ vẻ mặt của Kim Đồng, có thể thấy rõ ràng cô bé đang ủng hộ con thằn lằn dị thú kia, nhưng con thằn lằn này đang dần dần yếu thế, liên tục bị con độc giác dị thú kia ép lui.
Rống!
Thằn lằn dị thú gầm lên một tiếng, thân hình như chớp lùi về sau một bước, cái đuôi có gai to khỏe đột nhiên quét ngang ra, như một thanh chiến đao đen ngòm, hung hăng chém về phía con độc giác dị thú đang lao tới.
Ai ngờ, con độc giác dị thú kia lại có động tác cực kỳ linh hoạt, thân ở giữa không trung mà tứ chi nhẹ nhàng đạp một cái, thân thể khổng lồ liền hóa thành một cái bóng mờ, dễ dàng tránh được cú quét đuôi của thằn lằn.
Thằn lằn dị thú đánh hụt, đang định dùng cách khác thì thấy cái đuôi vừa quét ra loé lên một bóng dáng, độc giác dị thú nổi lên, há mồm như chớp cắn phập vào đuôi của thằn lằn ở đoạn giữa, rồi hất mạnh lên.
Ầm!
Con thằn lằn dị thú to lớn lập tức bị hất văng ra, đâm sầm vào cấm chế xung quanh lôi đài.
Một tiếng sét nổ lớn! Độc giác dị thú thân hình như bóng với hình nhào tới, cái độc giác thô to trên đầu hung hăng đâm vào bụng thằn lằn, ghim nó vào màn sáng cấm chế.
Máu tươi ào ạt bắn ra như thác đổ, thằn lằn dị thú kêu thảm thiết đau đớn, vùng vẫy tuyệt vọng nhưng không cách nào thoát ra được.
Khi máu tươi chảy xuống, sức lực trong người thằn lằn dị thú nhanh chóng cạn kiệt, tứ chi cử động càng ngày càng chậm, cuối cùng bất động.
Độc giác dị thú lùi về sau một bước, hạ đầu xuống, ném con thằn lằn dị thú ra.
"Bịch" một tiếng, thân hình to lớn của thằn lằn dị thú rơi xuống đất, giật giật hai lần rồi nhanh chóng bất động.
"Hay!"
"Đặc sắc!"
"Thật là sảng khoái, đã nghiền!"
Xung quanh lôi đài bùng nổ một trận reo hò vang trời, độc giác dị thú đứng thẳng người, ưỡn ngực, cái độc giác dính máu trên đầu dựng thẳng lên, dường như đang hưởng thụ sự tung hô của mọi người.
"Thật là vô dụng!" Kim Đồng thấy cảnh này liền giậm chân một cái.
"Ha ha, Tiểu Kim cô nương, lần này là ta thắng nhé." Lúc này, một thanh niên mặc tử bào đang đứng bên cạnh Kim Đồng cười ha ha nói.
"Chỉ thắng có một trận nhỏ, có gì mà đắc ý!" Kim Đồng bĩu môi.
Hàn Lập thấy vậy, trong lòng bất giác dấy lên một tia kinh ngạc.
Phải biết, ngoài mình ra, Kim Đồng vốn dĩ luôn có chút ghét bỏ những tu sĩ khác, vậy mà hôm nay lại có thể hòa hợp với người khác như vậy, thật là hiếm thấy.
Hắn thầm đánh giá chàng thanh niên mặc tử bào hai mắt, đồng tử khẽ co lại.
Khí tức mà thanh niên mặc tử bào này tỏa ra là cấp Chân Tiên, nhưng thần thức của Hàn Lập mạnh mẽ đến cỡ nào, thoáng cái đã nhận ra đây chỉ là ngụy trang. Tu vi thật sự của người này rõ ràng là Kim Tiên trung kỳ, cũng không kém gì hắn.
Hơn nữa, khí tức của thanh niên mặc tử bào này rất đặc biệt, không giống tu sĩ tầm thường, có vẻ như là một Yêu tộc.
"Kim Đồng." Hàn Lập cất tiếng gọi.
"A, đại thúc, trùng hợp quá a! Sao ngươi cũng đến đây?" Kim Đồng thấy Hàn Lập thì chạy tới.
Thanh niên mặc tử bào cũng xoay người lại, nhìn về phía Hàn Lập theo hướng mà Kim Đồng vừa kêu, Hàn Lập cũng đánh giá đối phương.
Người này nhìn khoảng hai mươi mấy tuổi, có một mái tóc trắng xoăn nhẹ, dung mạo tuấn lãng, đặc biệt là đôi mắt rất có thần, con ngươi ánh lên màu tím nhạt, trông rất lạ.
Thanh niên mặc tử bào cũng nhìn Hàn Lập một hồi, trong mắt ẩn hiện một đạo tử mang.
"Trời tối như thế này rồi mà ngươi chạy đi cả ngày không chịu về, ta có thể không đến xem sao?" Hàn Lập mặt lộ vẻ không vui nói.
"Thì trời tối rồi đấy, nhưng mà ở đây chơi vui lắm a, đại thúc ngươi cũng đi cùng đi." Kim Đồng gãi gãi đầu, sau đó lại cười hì hì nói.
"Kim Đồng, vị đạo hữu này là?" Hàn Lập không để ý đến Kim Đồng, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn thanh niên mặc tử bào, hỏi.
"A, ngươi nói cái gã này à, là bạn mới quen của ta, Thạch Xuyên Không." Kim Đồng quay đầu liếc mắt nói.
"Tại hạ Thạch Xuyên Không, chỉ là một tu sĩ Liệp Hoang, xin hỏi các hạ là?" Lúc này thanh niên mặc tử bào cũng đi tới, mỉm cười chắp tay với Hàn Lập.
Khi hắn đưa tay lên, ống tay áo lộ ra làn da trên cánh tay, trên đó mọc từng mảng vảy màu tím nhỏ mịn.
"Tại hạ Lệ Phi Vũ." Hàn Lập thấy vậy thì hơi nhíu mày, chắp tay đáp lễ.
"Thì ra là Lệ đạo hữu, thật vinh hạnh. Tại hạ và Tiểu Kim cô nương rất hợp ý nhau, cùng nhau cá cược ở đây cho vui, mong không làm lỡ việc của đạo hữu." Thạch Xuyên Không cười một tiếng sảng khoái, nói.
"Kim Đồng nghịch ngợm ngang ngược, ta bình thường không biết dạy bảo thế nào, hôm nay có Thạch đạo hữu giúp trông nom, ta cảm kích không hết." Hàn Lập cũng cười, nói.
"Vậy thì tốt. À, vừa nãy ta và Tiểu Kim cô nương nói chuyện, hai vị dường như mới đến Nguyên Hoang Thành, dự định đi đến Man Hoang Giới Vực, tại hạ cũng có dự định như vậy, định nửa tháng nữa sẽ đi thuyền ngang đến Man Hoang Giới Vực, hay là chúng ta tổ đội cùng đi, thấy sao?" Thạch Xuyên Không trông có vẻ rất thẳng tính, nhiệt tình mời mọc.
"Đa tạ Thạch đạo hữu hảo ý, nhưng chúng ta đã có an bài khác." Hàn Lập lắc đầu, thẳng thừng từ chối.
"Thật sao? Vậy thì thật là đáng tiếc." Thạch Xuyên Không nghe vậy thì tỏ vẻ tiếc nuối.
"Thạch đạo hữu, chúng ta còn có chút việc, xin cáo từ trước." Hàn Lập nói lời cáo biệt.
"Lệ đạo hữu đã tới đây, vội gì mà đi, hay là đánh cược hai ván đi." Thạch Xuyên Không thần sắc rạng rỡ nói.
Nơi lôi đài mà hắn và Kim Đồng xem trước đó, lúc này lại lần nữa phát ra từng đợt tiếng ầm ầm, lại bắt đầu một trận chiến mới.
Đôi tai nhỏ của Kim Đồng đột nhiên dựng lên như đang rất hưng phấn.
"Đa tạ Thạch đạo hữu, chỉ là tại hạ không có hứng thú với mấy việc đánh cược này, xin không làm phiền nhã hứng của các hạ." Hàn Lập cười lắc đầu, kéo Kim Đồng còn hơi lưu luyến không muốn đi, bước về phía cửa đại điện.
Thạch Xuyên Không nhìn hai người rời đi, tiếc nuối lắc đầu, rồi lại tiếp tục hướng về phía lôi đài.
. . .
"Kim Đồng, sao ngươi lại đi cùng với người đó?" Sau khi rời khỏi cung điện đen của đấu trường, Hàn Lập hỏi.
"Hừ, đừng nói nữa! Tên đó cứ thích đối nghịch với ta, bản tiên nữ đây không tin là thua hắn đâu!" Kim Đồng hai tay chống nạnh nói.
"Ngươi cảm thấy người đó thế nào?" Hàn Lập hơi trầm ngâm, hỏi tiếp.
"Trên người hắn có mùi hơi giống ngươi, không giống những tu sĩ khác, khiến người ta khó chịu." Kim Đồng không biết từ đâu lấy ra một xâu kẹo hồ lô, vừa nhai vừa nói.
"Vậy thì đúng là khó gặp." Hàn Lập sờ lên mũi, lộ vẻ trầm ngâm.
"Đại thúc, người đó có vấn đề gì sao?" Kim Đồng chớp mắt hỏi.
"Người đó không đơn giản, sau này nếu gặp lại hắn thì phải cẩn thận một chút." Hàn Lập mập mờ nói.
"Ừm! Lần sau gặp hắn, ta nhất định sẽ cẩn thận, nhất định sẽ không thua hắn!" Kim Đồng gật đầu mạnh.
Hàn Lập không nói gì nữa, quay người nhìn thoáng qua đấu trường, rồi dẫn Kim Đồng rời đi nhanh chóng, trở về Yên Miểu Viên.
Ngày hôm sau, hắn lại đến Thông Thiên Nhai một chuyến, mua thêm một số đan dược và vật dụng có thể dùng ở Man Hoang Giới Vực, sau đó thì luôn ở trong Yên Miểu Viên, chỉ thỉnh thoảng ra ngoài nghe ngóng tin tức.
Để đảm bảo an toàn, hắn không cho Kim Đồng tiếp tục ra thành chơi nữa.
Trong khoảng thời gian này, dù không hỏi thăm được nhiều tin tức về Man Hoang Giới Vực, nhưng hắn lại nghe ngóng được một chút về bãi cát bên ngoài thành.
Bãi cát đó không phải là vùng hoang vu, bên trong có một số linh tài thuộc tính Thổ, và một loài Sa thú đặc biệt, trong người chứa sa tinh giống như yêu hạch, khá quý giá.
Trong Nguyên Hoang Thành có không ít tu sĩ đã đi vào rìa bãi cát để bắt và giết những con Sa thú nhỏ, thu thập sa tinh.
Nhưng thời gian gần đây, bãi cát lại có chút bất ổn, có vẻ như có nhiều tu sĩ đi vào trong đó đã mất tích, khiến nhiều người trong thành hoang mang lo sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận