Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 676: Bích họa

Chương 676: Bích họa Chương 676: “Được rồi… món trọng khí kia ta đã tìm được chút đầu mối, chúng ta cứ giải quyết việc trước mắt đã.” Thạch Xuyên Không nghe vậy, im lặng suy nghĩ một lát rồi lên tiếng. Tử Tình và Phong Lâm liếc nhìn nhau, trong lòng thầm nhẹ nhàng thở ra. Người trước ánh mắt ngưng tụ, quay đầu nhìn về phía Triệu Chân hai người, nhếch miệng cười một cách mỉa mai, nói: “Dám ra tay với thiếu chủ Quảng Nguyên trai chúng ta, là tu đạo thuận lợi quá rồi hay là thấy thọ nguyên Thái Ất dài quá?” Từ vừa rồi đã lộ vẻ kinh hãi, lại còn lùi về phía sau hơn nghìn trượng, Triệu Chân và Lục Ngô Lương thấy vậy sắc mặt đều thay đổi, hiển nhiên cảm thấy sự tình có chút khó giải quyết… ...
Mấy ngày sau.
Hàn Lập và Nhiệt Hỏa Tiên Tôn vội vã bước đi, băng qua một hành lang rộng lớn, hướng đến một tòa đại điện ở cuối con đường. Hai bên đường cỏ dại um tùm, toàn là tượng đá và đèn đá vụn vỡ, trông hoang vu vô cùng.
“Nơi này vốn là chỗ tế tự của tông môn, vừa rồi chúng ta đi qua tế đàn hình tròn rộng ngàn trượng kia, chính là nơi dùng để tiến hành đại tế ngàn năm. Năm đó mặc dù chưa có khái niệm Tứ Minh tiên khu, nhưng mỗi lần tông môn đại tế đều là một ngày hội của khu vực lân cận thậm chí nhiều Tiên Vực, thường thu hút vạn tông đến chầu mừng, lúc đó náo nhiệt lắm, ai...” Nhiệt Hỏa Tiên Tôn vừa đi vừa kể cho Hàn Lập nghe về chuyện xưa.
Cuối cùng, hắn chỉ còn lại một tiếng thở dài.
“Xưa nay, dù ở đâu, việc vương triều thay đổi hay tông môn hưng suy cũng đều vậy cả, vì cái gọi là thế sự vô thường… Nhiệt Hỏa đạo hữu cũng không cần quá đau buồn, mau chóng tìm được công pháp trấn tông « Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết » của quý tông mới là chính sự.” Hàn Lập an ủi.
Nhiệt Hỏa Tiên Tôn im lặng gật đầu, ánh mắt vẫn còn băn khoăn nhìn xung quanh, mặt lộ vẻ hồi ức.
Cuối hành lang, tòa đại điện chiếm diện tích cực lớn, mặc dù đã đổ nát hơn một nửa nhưng vẫn có thể cảm thấy được khí thế hùng vĩ năm xưa qua những phần rường cột chạm trổ còn sót lại.
Cách đó không xa, trên cánh cửa điện màu son phấn kim cao lớn treo một tấm biển dọc, dùng sơn vàng viết ba chữ lớn "Kính Ngưỡng các".
Hàn Lập và Nhiệt Hỏa Tiên Tôn đi tới trước điện, nhìn những cây cột to lớn mà ba người ôm không xuể, cùng với hai cánh cửa khổng lồ cao hơn trăm trượng kia, liếc mắt nhìn nhau, sau đó người sau nhấc chưởng từ từ đẩy cửa.
“Kẹt kẹt”, một tràng tiếng vang phát ra, tựa như tiếng thở dốc suy yếu của tòa đại điện cổ xưa.
Hàn Lập hai người đi vào bên trong, thấy bên trong hỗn loạn vô cùng, khắp nơi đều là gạch ngói vụn do điện sụp xuống, phía trên mọc đầy rêu xanh nhẵn nhụi và cỏ dại.
Trong đống ngói vụn vẫn còn nửa tấm bia ngọc màu trắng nhô cao, trên đó lộ ra nửa chữ vàng to, trông như là chữ "thiên".
Những thứ bày biện trong điện nguyên bản không thể thấy được nữa, phần lớn khu vực bị phế khư vùi lấp, chỉ còn một chút khu vực dán trên tường là có thể thấy rõ.
Hàn Lập men theo tường đi, ánh mắt liếc qua trên tường, thấy ở đó vậy mà vẽ rất nhiều bức bích họa sinh động, dù không biết đã bao nhiêu năm tháng nhưng màu sắc vẫn tươi thắm như mới vẽ.
“Những cái này là cái gì…” Hắn nghi hoặc hỏi.
“Tòa ‘Thiên Lịch các’ này có ý nghĩa phi phàm trong tông, liên quan đến không ít bí mật tông môn, đệ tử bình thường cũng không được vào quan sát. Bích họa ở đây phần lớn là vẽ những chuyện quan trọng mà tông môn đã trải qua nhiều năm, lúc đầu pháp trận đại điện được bảo tồn đầy đủ, tất cả bích họa đều có thể hiển thị qua pháp trận. Đáng tiếc bây giờ đã hủy hoại hết, bích họa lúc đầu không thể hiện ra được, chỉ còn lại một chút bích họa có thể thấy.” Nhiệt Hỏa Tiên Tôn đảo mắt nhìn xung quanh, rồi lắc đầu nói.
Hàn Lập nhìn một bức bích họa bên cạnh, lông mày chợt nhướn lên, trong miệng khẽ kêu lên "A".
Nhiệt Hỏa Tiên Tôn cũng bị thu hút, đưa mắt nhìn theo.
Chỉ thấy trên bức bích họa kia miêu tả một lần mở tiệc chiêu đãi long trọng, toàn bộ bích họa chủ yếu dùng màu đỏ tươi rực rỡ, khắp nơi giăng đèn kết hoa, linh thú bay lượn, vô cùng náo nhiệt.
Hàn Lập cẩn thận xem xét thì thấy bích họa đổi mặt không liên tục, có dấu vết hoán đổi rõ ràng, trong lòng khẽ động liền đi dọc theo vách tường xem hết mấy bức bích họa còn lại.
Trong bích họa xuất hiện nhiều hình ảnh Chân Ngôn môn đón khách ở sơn môn, tế đàn kính trời, mở tiệc chiêu đãi trong điện vàng, gồm Di La lão tổ cùng năm vị đệ tử dưới trướng, rất nhiều nhân vật trọng yếu của Chân Ngôn môn đều xuất hiện ngắt quãng trong những hình ảnh này.
“Nhiệt Hỏa đạo hữu, nếu ta không nhìn nhầm thì những người được mở tiệc chiêu đãi này có vẻ như là người của Thiên Đình?” Hàn Lập đột nhiên nhíu mày hỏi lớn.
Trong hình ảnh, những người được nghênh đón có phục sức giống hệt với người của Thiên Đình.
“Không sai, lần này mở tiệc chiêu đãi là một nhóm sứ giả Thiên Đình thân phận cực kỳ tôn quý, họ không giống với người tiên cung mà là sứ thần chính thức của Thiên Đình Trung Thổ Tiên Vực, cho nên tông môn đã dùng nghi lễ cao nhất để đón tiếp. Lúc đó rất náo nhiệt, ta vẫn còn nhớ rõ mồn một, được gọi là một sự kiện lớn của Chân Tiên giới.” Nhiệt Hỏa Tiên Tôn gật đầu, nói.
“Vậy thì có nghĩa là quan hệ giữa Chân Ngôn môn và Thiên Đình không tệ, vậy tại sao lại dẫn đến chuyện dùng bạo lực cuối cùng?” Hàn Lập khó hiểu hỏi.
Nhiệt Hỏa Tiên Tôn lắc đầu, nói: “Ta muốn quay lại tông môn lần nữa cũng vì muốn làm rõ chuyện này. Thật ra, không lâu sau buổi yến tiệc, ta phụng mệnh sư phụ rời tông môn đi du lịch nên những sự việc phát sinh sau đó ta biết rất hạn chế.” Hàn Lập nghe vậy, có chút suy tư gật đầu, nhưng trong lòng lại càng thêm kỳ quái.
Nghĩ ngợi một lát, hắn lại tiếp tục xem dọc theo vách tường, phát hiện đằng sau một đống gạch vụn che lấp vẫn còn một góc bích họa hiện ra, thế là hắn liền vung tay áo bào, quét hết đống tạp vật sang một bên.
Khi tạp vật bị cuốn đi, toàn cảnh bích họa lại hiện ra, phía trên lại miêu tả một hình ảnh cổ quái.
Trong một địa cung âm u bí ẩn, Di La lão tổ mang theo tên Thụ Nhân mặc áo bào màu vàng kia, nam tử tóc lửa tay chân to lớn kia, cùng thanh niên có làn da xanh đen như tháp sắt kia, hội kiến một người thần bí mặc đấu bồng đen, cả người bao phủ trong sương mù xám.
Trong bức hình, Di La lão tổ và ba tên đệ tử của ông ta đều được miêu tả tỉ mỉ, Hàn Lập thậm chí có thể thấy những thay đổi nhỏ như kinh ngạc, sợ hãi, hoài nghi và nghi ngờ trên nét mặt họ.
Thế nhưng, về dung mạo người mặc áo choàng thì không nhìn rõ một chút nào.
Đồng thời, ở cuối bức bích họa, Di La lão tổ lại một mình đi tới một không gian cổ quái khác, từ tay một người của Ma tộc có đầu mọc sừng cong và quanh thân quấn ma khí màu đen nhận một chiếc la bàn màu bạc to như cái thớt.
Hình ảnh đến đây thì kết thúc, tường điện phía sau đã đổ nát không còn hình vẽ nào khác nữa.
“Nhiệt Hỏa đạo hữu, ngươi có biết người này là ai không?” Hàn Lập nhìn chằm chằm vào bức họa nửa ngày, chỉ vào người mặc áo choàng nghi hoặc hỏi.
“À, ta biết chuyện lão tổ và sư phụ rời tiệc giữa chừng, nhưng không biết họ đi làm gì, tự nhiên lại càng không biết khách đến thăm thần bí kia là ai.” Nhiệt Hỏa Tiên Tôn lắc đầu nói.
“Sư phụ? Trong hình này ai là tôn sư của Nhiệt Hỏa đạo hữu?” Hàn Lập có chút ngoài ý muốn hỏi.
“Vị nam tử tóc lửa kia là gia sư Kỳ Ma Tử, vị Thụ Nhân mặc áo bào vàng kia là đại sư bá Mộc Diên, còn vị nam tử to như tháp sắt đứng sau là tam sư thúc Võ Dương. Hai đứa bé có bộ dạng khác trong yến tiệc lần lượt là tứ sư thúc Kim Nguyên Tử và ngũ sư thúc Hòa Trạch.” Nhiệt Hỏa Tiên Tôn cung kính làm lễ rồi chỉ từng người giải thích.
Khi nghe đến ba chữ “Kỳ Ma Tử”, Hàn Lập không khỏi giật mình, nhớ đến đứa bé đầu to mà hắn thấy trước đó tại Thủy Diễn Cung, đó chính là Hòa Trạch, ngũ sư thúc trong miệng Nhiệt Hỏa Tiên Tôn, kẻ đã nhờ hắn giết kẻ thù, người rõ ràng được gọi là Kỳ Ma Tử.
Lẽ nào Hòa Trạch này đang nói đến sư phụ của Nhiệt Hỏa Tiên Tôn? Nếu là đồng môn sư huynh đệ thì tại sao lại trở thành kẻ thù không đội trời chung?
Hàn Lập nhất thời trong lòng có chút phân loạn, thần sắc cũng có chút thay đổi.
“Sao vậy... Lệ đạo hữu? Có phải cảm thấy có vấn đề chỗ nào?” Nhiệt Hỏa Tiên Tôn khẽ nhíu mày, nghi hoặc hỏi.
Hàn Lập có chút do dự, vẫn không nói chuyện lúc trước ra miệng, chỉ im lặng lắc đầu rồi nói: “Không có gì, chỉ là có chút hiếu kỳ về những gì họ đã nói? Chắc hẳn thân phận vị khách thần bí này không đơn giản.” “Đối với việc khách đến thăm thần bí kia là ai và họ đã nói những gì, chúng ta tự nhiên không biết được, nhưng rõ ràng chuyện đó là một đại sự khó lường, nếu không lão tổ không thể để hai vị sư thúc tiếp đãi sứ thần Thiên Đình, mà tự mình dẫn sư phụ và hai vị sư bá đi gặp hắn.” Nhiệt Hỏa Tiên Tôn nghe vậy chậm rãi nói.
“Theo lời ngươi nói thì không bao lâu sau đó ngươi liền rời khỏi tông môn, cũng chính sau đó Chân Ngôn môn đã gặp đại nạn. Vậy nói cách khác, việc khách thần bí này xuất hiện có lẽ có liên quan gì đó đến Thiên Đình, thậm chí… là mấu chốt hủy diệt toàn bộ Chân Ngôn môn.” Hàn Lập xoa nhẹ các ngón tay, chậm rãi trầm ngâm nói.
Nhiệt Hỏa Tiên Tôn nghe vậy không nói gì, lông mày có chút nhíu lại, ánh mắt nhìn vào những cảnh trong bích họa rồi lâm vào trầm tư.
Hàn Lập thấy vậy không nói thêm gì, cũng đưa mắt nhìn lại bích họa, ánh mắt có chút lóe lên, không biết đang nghĩ gì.
“Đúng rồi, mật thất trong hình vẽ này ở đâu ngươi có biết không?” Sau một hồi, Hàn Lập bỗng nhiên mở miệng hỏi.
“Nơi này, ta cũng không quá chắc chắn, chỉ có thể đại khái suy đoán vài địa điểm có khả năng, có đúng hay không thì cũng chỉ có thể tìm đường đến đó rồi biết.” Nhiệt Hỏa Tiên Tôn nói.
“« Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết » quan trọng như vậy, chắc hẳn Di La lão tổ cũng sẽ vô cùng coi trọng, có khả năng lớn nó được giấu ở những nơi như thế, chúng ta chỉ còn cách tìm kiếm thử xem sao.” Hàn Lập nói.
Nhiệt Hỏa Tiên Tôn gật đầu nhẹ, không nói gì thêm.
Hai người lại cẩn thận tìm kiếm xung quanh một lần rồi mới rời khỏi đây, tiếp tục lên đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận