Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 242: Dung Kim Luyện Kiếm

Chương 242: Dung Kim Luyện Kiếm
Converter: DarkHero
"Giao Thập Ngũ đạo hữu, không cần kinh ngạc, hôm nay chủ động liên hệ ngươi, là có một nhiệm vụ đặc thù, muốn mời đạo hữu cùng tham gia." Bóng người thanh quang lạnh nhạt nói.
"Tại hạ nếu không nhớ lầm thì trước đây cũng không có gặp gỡ Lân Cửu đạo hữu nhiều lần, đạo hữu vì sao lại đặc biệt đến mời ta?" Hàn Lập nhíu mày, hỏi.
"Giao Thập Ngũ đạo hữu tên tuổi, những năm gần đây trong thành viên minh đã truyền đi rất vang dội. Trước đây chỉ có một lần hợp tác, đạo hữu đã cho ta ấn tượng sâu sắc, ta biết ngươi không phải hạng người hư danh, cho nên mới đến mời ngươi tham gia nhiệm vụ lần này." Lân Cửu tuy miệng khen Hàn Lập nhưng ngữ khí bình thản, như tự thuật sự thật, không có ý lấy lòng nào.
"Muốn nói tên tuổi vang dội, tại hạ đâu bì kịp Lân Cửu đạo hữu? Nếu được Lân Cửu đạo hữu coi trọng, e rằng cũng không phải chuyện dễ dàng đạt được." Hàn Lập cười thăm dò.
"Thật xin lỗi, nhiệm vụ lần này rất đặc thù, thành viên sơ cấp căn bản không có quyền tham gia, người tham dự cũng phải tinh thông pháp trận độn thuật. Nếu đạo hữu chưa quyết định nhận nhiệm vụ, thì thứ lỗi ta không thể nói rõ nội dung cụ thể." Lân Cửu chậm rãi nói.
"Nội dung nhiệm vụ không nói được, vậy địa điểm nhiệm vụ có thể tiết lộ không?" Hàn Lập nghe vậy, nghĩ ngợi rồi nói.
"Minh Hàn đại lục." Lân Cửu đáp ngay.
"Nếu nhiệm vụ ở Minh Hàn đại lục, thứ lỗi tại hạ không thể nhận lời. Dạo gần đây có chút việc vặt, không tiện đi xa, mong các hạ thứ lỗi." Hàn Lập hơi nhíu mày, nhã nhặn từ chối.
Phía bắc Cổ Vân đại lục là một vùng Phong Đống Chi Hải bao la, bờ bên kia đại dương có một vùng đất lạnh quanh năm đóng băng, phủ đầy tuyết, chính là Minh Hàn đại lục. Vượt qua Phong Đống Chi Hải dù không khó như Lôi Bạo hải dương, nghe nói còn có truyền tống trận, nhưng đi về một chuyến cũng mất ít nhất năm năm.
"Đạo hữu không cần vội từ chối, có thể nghe trước phần thưởng của nhiệm vụ lần này rồi quyết định có nhận hay không." Lân Cửu dường như không ngạc nhiên khi Hàn Lập từ chối, nói thêm.
"Xin lắng nghe." Hàn Lập nghe vậy, gật đầu.
"Ngoài 300 Tiên Nguyên thạch, lại có thêm một khối Lang Tiển Vân Thạch." Lân Cửu chậm rãi nói, tựa hồ rất tự tin về giá mình đưa ra.
"Xem ra đạo hữu bỏ ra không ít công sức để mời ta, biết ta đang cần Lang Tiển Vân Thạch nên mới tung lợi nhử mồi." Trong lòng Hàn Lập khẽ động, trên mặt nạ không có vẻ gì vui mừng, lạnh nhạt nói.
"Nhiệm vụ tìm Lang Tiển Vân Thạch của đạo hữu đã được đăng bảy tám năm rồi. Đến nay vẫn treo ở minh không ai nhận, chắc đạo hữu không bỏ qua cơ hội lần này chứ?" Lân Cửu thâm ý nói.
Hàn Lập nghe xong, cúi đầu trầm tư.
Bảy tám năm trước, trong một lần đi chấp hành nhiệm vụ của Vô Thường Minh, hắn vô tình mở quyển sách da thú lấy được từ tay lão giả gầy gò từng tập kích Bạch Tố Viện ở Huyền Băng sơn mạch. Từ đó, hắn biết một loại Dung Kim Luyện Kiếm thuật cổ quái.
Thuật này có thể thông qua việc nung chảy các Tinh Kim và vật liệu đặc thù để nâng cao uy lực phi kiếm trên diện rộng. Nếu dung luyện nhiều thanh phi kiếm, chúng còn có thể hợp nhất lại trong khi chiến đấu, từ đó phát huy ra uy lực cực lớn vượt xa uy lực ban đầu.
Quan trọng nhất là, sau khi dung luyện, phi kiếm không chỉ có hình dạng khác trước, mà cả khí tức phóng ra cũng thay đổi do có thêm một số phụ liệu.
Hàn Lập gần như ngay lập tức quyết định sẽ dùng pháp này luyện lại 72 thanh Thanh Trúc Phong Vân Kiếm của mình.
Tuy nhiên, linh tài cần để dung luyện phi kiếm bằng phương pháp này rất khó kiếm, trong đó chủ tài quan trọng nhất là Hộc Văn Tinh Kim và phụ tài quan trọng nhất là Lang Tiển Vân Thạch.
Trùng hợp thay, Hàn Lập có sẵn Hộc Văn Tinh Kim. Đó là loại kim loại màu ám kim hắn đoạt được trong cung điện của Thận Nguyên Thú, sau chiến dịch Huyền Băng Sơn mạch, hắn lại có thêm không ít từ chỗ lão già gầy gò.
Về phần tài liệu khác, Hàn Lập đã tốn một ít Tiên Nguyên thạch trong Chúc Long đạo để gom đủ, giờ chỉ còn thiếu Lang Tiển Vân Thạch vẫn chưa tìm được. Dù là ở Vô Thường minh hay trong phường thị ngoài tông môn đều không có tin tức.
"Không biết khối Lang Tiển Vân Thạch này lớn bao nhiêu?" Hàn Lập trầm mặc một lúc rồi hỏi.
"Vật này trân quý, chắc đạo hữu cũng biết, phần thưởng chỉ là một khối lớn bằng nắm tay. Nhưng như vậy, đủ để luyện chế một thanh phi kiếm, vẫn còn thừa." Lân Cửu nói.
"Nhiệm vụ này ta nhận." Hàn Lập không do dự nhiều, gật đầu đồng ý.
Tuy Lang Tiển Vân Thạch chỉ lớn bằng nắm đấm nhưng với vai trò là phụ liệu thì cũng đủ để luyện 72 thanh phi kiếm.
"Tốt! Có Giao Thập Ngũ đạo hữu tham gia, nhiệm vụ lần này nhất định thành công." Đến lúc này, giọng Lân Cửu mới lộ ra chút ý cười.
"Nếu ta đã nhận nhiệm vụ, bây giờ có thể nói về nội dung cụ thể chưa?" Hàn Lập hỏi.
"Không vội. Hiện tại nhân viên chấp hành nhiệm vụ chưa đủ. Đạo hữu cứ chuẩn bị sẵn sàng, ba năm sau, chúng ta tập trung ở Trường Hồ đảo phía bắc Cổ Vân đại lục, đến lúc đó sẽ nói rõ chi tiết nhiệm vụ." Lân Cửu khoát tay nói.
"Đã vậy thì đến lúc đó gặp lại." Hàn Lập gật đầu, nói.
Sau đó, Lân Cửu cũng cáo từ, thân ảnh mờ đi rồi biến mất.
Hàn Lập cất mặt nạ đầu trâu, quay người ra khỏi mật thất...
...
Thời gian thoáng chốc đã ba năm.
Cực bắc Cổ Vân đại lục có một bán đảo nhô ra biển, hẹp và dài, uốn lượn hướng ra một vùng biển trắng xóa vô tận. Hòn đảo này toàn thân đen kịt, phủ lớp băng tinh dày, trơ trụi không có chút cây cối.
Trên một tảng đá đen lớn ở đầu đảo, có một thân ảnh cao lớn đang khoanh chân ngồi. Người đó mặc áo bào đen rộng thùng thình như áo choàng, trên đầu đội mặt nạ đầu hươu màu xanh, chính là Lân Cửu.
Dưới tảng đá đen, có một nam tử cao gầy mặc áo bào màu vàng thêu hoa mai. Hai gò má hắn đeo mặt nạ đầu chuột cũng màu xanh. Xuyên qua hốc mắt trên mặt nạ, thấy đôi mắt rất nhỏ của hắn, trắng nhiều hơn đen, trông như mắt chuột, lóe lên vẻ tinh ranh.
"Đã chờ bảy ngày rồi mà người kia vẫn chưa đến, giá lớn thật." Nam tử đeo mặt nạ đầu chuột cất giọng lanh lảnh, liếc về hướng Cổ Vân đại lục, có chút bất mãn nói.
"Lân Thập Thất đạo hữu, là do chúng ta đến sớm thôi, nếu ngày hẹn chưa tới, cứ chờ là được." Lân Cửu điềm tĩnh nói.
Nam tử đeo mặt nạ đầu chuột nghe vậy, quen thói vặn cổ, cười khẩy vài tiếng, không nói thêm gì.
Khoảng một khắc sau, từ xa trên bầu trời có một đạo thanh quang bay tới, đáp xuống trước tảng đá đen.
Nơi thanh quang đáp xuống, xuất hiện một nam tử đầu đội mặt nạ đầu trâu màu xanh, mặc thanh bào, chính là Hàn Lập.
"Lân Cửu đạo hữu." Hàn Lập liếc qua hai người Lân Cửu rồi chắp tay chào.
"Giao Thập Ngũ đạo hữu, đây là Lân Thập Thất đạo hữu." Lân Cửu thấy vậy, đứng dậy từ trên tảng đá, gật đầu với Hàn Lập, giới thiệu.
"Ngưỡng mộ đã lâu." Hàn Lập gật đầu nói.
"Chờ lâu..." Lân Thập Thất thì trừng đôi mắt nhỏ nhìn từ trên xuống Hàn Lập, nói không khách khí chút nào.
Hàn Lập nghe thấy lời bất mãn, chỉ cười rồi không nói gì thêm.
"Nếu người đã đông đủ, ta nói luôn về nội dung cụ thể của nhiệm vụ." Lân Cửu nhảy xuống tảng đá, đi đến cạnh hai người, mở lời.
Hàn Lập lập tức nhìn sang, Lân Thập Thất cũng thu lại ánh mắt, dồn chú ý vào hắn.
"Theo tin tức nhiệm vụ thì trong Bạo Tuyết sâm lâm ở Nam Minh Hàn đại lục có một Hợp Thủ cốc, ngoài cốc bố trí pháp trận cấm chế cấp cao. Nhiệm vụ của chúng ta là, không được làm kích động trận pháp mà phải lẻn vào trong cốc rồi g·iết một tu sĩ Chân Tiên cảnh trung kỳ đang tu luyện bên trong." Lân Cửu nhìn hai người rồi nói tiếp.
"Có biết cấm chế trận pháp đó tên gì, có đặc điểm gì không?" Hàn Lập suy nghĩ rồi hỏi.
"Tình báo nhiệm vụ chỉ có những gì ta vừa nói, tình huống cụ thể thì phải đến nơi rồi mới biết." Lân Cửu đáp.
"Nghe thì có vẻ không khó, mà sao nhiệm vụ đặc thù trong minh đều như thế? Cứ che che giấu giấu không có tin tức chính xác..." Lân Thập Thất nhếch miệng, than phiền.
"Được rồi, việc này không nên chậm trễ, chúng ta lên đường thôi." Lân Cửu bỏ qua Lân Thập Thất, tuyên bố.
Nói rồi, hắn vung tay lên, kim quang rực rỡ như sao rơi, xuất hiện một bảo thuyền ba tầng lầu dát vàng rực rỡ.
Thuyền này dài khoảng 30 trượng, cao chừng 5 trượng, hai bên mạn thuyền khắc dày đặc phù văn để gia tốc và ổn định, ba tầng lầu khắc họa tinh xảo, khảm châu nạm ngọc, vô cùng xa hoa.
"Muốn đi Minh Hàn đại lục thì phải đến Yên Lăng đảo bằng truyền tống trận. Trước khi đến Yên Lăng đảo thì chúng ta cứ dùng Kim Văn Linh Chu của ta đã." Lân Cửu nói một câu, đi trước bay lên boong thuyền.
Hàn Lập và hai người kia cũng bay lên theo, rơi xuống mạn thuyền.
Khi bước lên linh chu, Hàn Lập quan sát thì thấy các cột trụ hành lang và cửa sổ của ba tầng lầu đều được chạm khắc phù văn phức tạp, tỏa ra dao động linh lực. Bên ngoài mỗi tầng lầu đều có mấy cô gái trẻ tuổi eo thon, xinh đẹp như tiên nữ, mặc vũ y tơ chất thất thải hoặc thuần kim, trông khí chất xuất trần như thần tiên phi tử.
Tuy nhiên, Hàn Lập nhanh chóng nhận ra, những cô gái xinh đẹp động lòng này thực chất chỉ là những khôi lỗi tinh xảo.
"Hai vị đạo hữu cứ chọn một tầng lầu ở tạm, nếu có việc gì vặt cứ sai những khôi lỗi này làm." Lân Cửu nói rồi bay lên tầng cao nhất, đi vào.
Lân Thập Thất nhìn Hàn Lập rồi không nói gì, bay lên, rơi trước cửa tầng hai. Hắn đưa tay chạm vào mặt khôi lỗi nữ ở cửa, xuýt xoa: "Nha, sờ vào cũng không tệ..."
Nói rồi, hắn "hắc hắc" cười, đẩy cửa phòng rồi đi vào.
Đánh giá 9-10 cuối chương để ủng hộ converter... ↓ ↓
Bạn cần đăng nhập để bình luận