Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 1097: Chia ra ba đường

Chương 1097: Chia làm ba ngả
Khu vực phụ cận quảng trường, những cây cối màu trắng kia khi bị huyết quang từ Thiên Hồ Hóa Huyết đao chiếu vào, liền nhanh chóng khô héo, mặt đất trong chớp mắt trở nên đen cháy một mảng, không còn chút sinh cơ nào.
Linh khí trong những ngọc thạch trắng trên quảng trường cũng bị hút cạn trong khoảnh khắc, rồi liên tiếp nổ tung "phanh phanh", biến thành vô số mảnh vụn đá.
Chỉ trong một thoáng, lấy quảng trường bạch ngọc làm trung tâm, toàn bộ sinh khí trong phạm vi mấy trăm dặm đã bị rút sạch!
Ngay sau đó, một tiếng vang động kinh thiên động địa truyền ra!
Thông Thiên kiếm trận ầm ầm sụp đổ, hơn mười thanh phi kiếm bay tán loạn, còn mười mấy thanh khác thì trực tiếp bị đánh thành hai đoạn.
Mà thân thể Lôi Ngọc Sách chấn động mạnh, bạch bạch bạch lùi lại mấy bước mới đứng vững được, trên mặt hiện lên một tầng ửng hồng không bình thường.
Lúc này huyết quang đầy trời chợt lóe rồi biến mất, không thấy bóng dáng đâu, còn Hồ Tam và Giao Tam thì đã vượt qua Lôi Ngọc Sách, lao về phía trước.
Khóe mắt Lôi Ngọc Sách giật giật, cố gắng nén một hơi, đang định làm gì đó thì.
"Lôi đạo hữu, ngươi cản không nổi chúng ta đâu, giờ tình hình phía trước còn chưa rõ, chúng ta không muốn đánh nhau với ngươi, xin ngươi đừng ép." Tiếng của Hồ Tam từ xa vọng lại.
Lôi Ngọc Sách cứng đờ người, ngây ra tại chỗ.
Hai bóng hình Hồ Tam nhanh như chớp, trong nháy mắt đã biến mất ở phía con đường nhỏ phía trước.
Đúng lúc này, Lam Nguyên Tử và Lam Nhan cũng biến thành hai đạo độn quang màu lam, lao về hướng Mộc Thần mộ.
"Dừng lại!" Tô An Thiến đứng trên con đường hét lớn một tiếng, bàn tay ngọc bắt lấy hư không.
Lập tức thủy quang màu lam xung quanh cuồng trào, vô số thủy cầu màu lam đường kính hơn một trượng trống rỗng hiện ra, trên mỗi viên thủy cầu đều quấn quanh những đạo điện quang màu lam như cự mãng. Theo tiếng kêu của Tô An Thiến, vô số thủy cầu mang theo tiếng sấm ầm ầm, lao về phía hai người Lam Nguyên Tử.
Lam Nhan thấy vậy, vẫn không hề rối loạn, tay ngọc bấm pháp quyết vung lên, chiếc túi nhỏ màu lam lại lần nữa trỗi dậy, miệng túi xoáy một vòng, từ trong bắn ra vạn đạo lam quang.
Những thủy cầu đang bay tới liền khựng lại một chút, rồi hóa thành những đạo lam quang, tựa như vạn xuyên quy hải, chui vào trong túi nhỏ màu lam.
Vô số thủy cầu vốn đang hung hăng càn quấy đầy trời, trong nháy mắt biến mất không tăm tích, cứ như một giấc mộng.
"Cái gì!" Trên mặt Tô An Thiến lộ vẻ không thể tin nổi.
Sắc mặt Lam Nhan trắng bệch, lần này nàng chỉ hơi thôi thúc túi nhỏ màu lam, mà tiên linh lực cũng đã hao tổn hơn một nửa.
Lam Nguyên Tử vung tay bắt lấy Lam Nhan, độn quang hai người hòa làm một thể, tốc độ bỗng nhiên tăng lên, lóe qua người Tô An Thiến rồi biến mất ở phía trước.
Hàn Lập ở một bên thấy vậy, mắt sáng lên, thân hình hóa thành một đạo kim quang bắn ra, lao về phía Hỏa Nguyên cung.
Văn Trọng vẫn luôn chú ý đến hành động của Hàn Lập, thấy tình hình này liền vội ra tay cản đường, bấm pháp quyết một cái, hơn mười đạo kiếm quang dài trăm trượng từ trên người hắn bắn ra, chém về phía Hàn Lập.
Nhưng kim quang mà Hàn Lập hóa thành bỗng nhiên sáng lên, tốc độ tăng lên gấp mấy lần, với một tốc độ kinh người vượt qua Văn Trọng, trong nháy mắt biến mất ở phía trước.
Văn Trọng thấy vậy, chau mày, nhưng lại không thể làm gì.
Ngay lúc này, "vút" một tiếng, lại một đạo cầu vồng màu vàng bay tới, chính là Hùng Sơn.
Văn Trọng chợt hoàn hồn, đang định thi pháp ngăn cản, nhưng kiếm hồng màu vàng mà Hùng Sơn biến thành tốc độ tuy không nhanh bằng Hàn Lập, nhưng cũng nhanh như điện, cộng thêm tâm thần Văn Trọng bị chấn động, ra tay không khỏi chậm chạp, lại chậm mất một bước.
Cầu vồng màu vàng lóe lên từ một bên của Văn Trọng rồi vụt đi, trong chớp mắt cũng biến mất ở phía trước.
Trong nháy mắt, trên quảng trường chỉ còn lại Lôi Ngọc Sách, Văn Trọng và Tô An Thiến ba người.
"Đám ngu xuẩn thiển cận này, chỉ lo cái lợi trước mắt, không hề màng hậu quả, đợi đến khi Hắc Thiên Ma Thần phá phong ra ngoài, chúng sẽ biết hối hận!" Văn Trọng tức giận mắng.
"Bọn họ đều không phải là người của Kim Nguyên Tiên Vực, không biết Hắc Thiên Ma Thần đáng sợ, với lại trận nhãn phong ấn những tiên khí kia uy lực rất lớn, cũng khó trách bọn họ liều mình muốn đoạt được. Có thể kiên trì tới đây, đủ thấy mấy người kia đều không đơn giản, ngăn cản e rằng không nổi, bây giờ nên làm gì?" Tô An Thiến lại không mấy tức giận, nhìn về phía Lôi Ngọc Sách.
"Chuyện tới nước này, cũng không có biện pháp nào khác, ba người chúng ta cũng chia nhau tiến lên đi, cố gắng thuyết phục bọn họ từ bỏ bảo vật trong trận nhãn, nếu thực sự không được thì cũng phải cố chữa trị tốt trận pháp ở trận nhãn." Lôi Ngọc Sách bấm pháp quyết thu hồi bộ phi kiếm màu vàng óng, thản nhiên nói.
"Chuyện đến nước này, cũng chỉ còn cách này thôi. Mà trước kia ta còn không nhận ra, Lôi đạo hữu ở trong tình thế nguy cấp như vậy, còn có thể bình tĩnh tự nhiên như thế." Tô An Thiến gật đầu nhẹ, lời nói chuyển hướng nói.
"Cái gọi là 'Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên', tình hình đã rất tệ rồi, mà mình lại rối loạn thì chẳng phải càng hỏng bét thêm sao." Lôi Ngọc Sách lắc đầu, nói.
"Đến lúc này, ngươi còn có tâm tình nói đùa. Vậy chúng ta nên làm cụ thể như thế nào, ngươi nói đi." Tô An Thiến bật cười, lại hỏi.
Văn Trọng cũng dời ánh mắt nhìn về phía Lôi Ngọc Sách.
"Chờ một lát."
Lôi Ngọc Sách nói, lật tay lấy ra hai bộ khí cụ bày trận, một bộ màu đỏ lửa, một bộ màu vàng đất, cùng hai khối ngọc giản, phân biệt đưa cho Văn Trọng và Tô An Thiến.
"Trận pháp ở trận nhãn tuy phức tạp tinh diệu, nhưng muốn chữa trị cũng không dễ, nhưng trong ngọc giản có ghi chép chi tiết pháp bày trận, các ngươi chỉ cần làm theo phương pháp ghi trong ngọc giản, nhất định có thể chữa trị. Nếu thực sự không được, hãy thông báo cho ta là được." Lôi Ngọc Sách lấy ra một trận bàn truyền tin, đưa cho Tô An Thiến.
Hắn và Văn Trọng, hiển nhiên có cách khác để liên lạc.
Văn Trọng và Tô An Thiến thần thức dò xét trong ngọc giản, rất nhanh sau đó gật đầu.
"Vậy ta đi trước một bước." Văn Trọng nhìn lướt qua hai người, rồi ôm quyền, quay người hóa thành một đạo độn quang màu vàng, lao về phía Hỏa Nguyên cung.
"Vậy ta cũng đi trước." Tô An Thiến quay người cũng định rời đi.
"Tô tiên tử, huynh muội Lam thị thực lực cường đại, nay lại có thêm túi nhỏ màu lam kia, càng thêm như hổ thêm cánh, ngươi chớ có xung đột với họ, nếu không được thì cứ để bọn họ cướp bảo vật đi là tốt nhất, vạn sự nên lấy an toàn của mình làm trọng." Lôi Ngọc Sách đột nhiên gọi Tô An Thiến lại, dặn dò.
"Đa tạ Lôi đạo hữu nhắc nhở, ta đã biết." Tô An Thiến trầm mặc một chút rồi đáp lại, sau đó hướng Mộc Thần mộ bay đi.
Lôi Ngọc Sách ngây ngốc nhìn theo bóng dáng Tô An Thiến biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt, lúc này mới lắc lắc đầu, trên thân độn quang nổi lên, lao về phía Càn Thổ điện.
Ba người vừa rời đi không lâu, ba đạo độn quang từ phía sau bay tới, đáp xuống quảng trường, hiện ra Kỳ Ma Tử, bạch cốt yêu ma, và đồng sư yêu ma.
"Những người kia đến đây, có vẻ đã xảy ra một trận tranh đấu, bây giờ bọn chúng có lẽ đã chia làm ba ngả, đi về ba khu vực trận nhãn." Bạch Cốt Yêu Ma trong mắt bắn ra hai đạo bạch quang, nhìn quanh một lượt, nói.
"Xem ra hết thảy đều không thể thoát khỏi mắt của Bạch Cốt đạo hữu." Kỳ Ma Tử cười nói.
"Chút tài mọn thôi, bây giờ những người kia chia làm ba ngả, muốn tiêu diệt người của một ngả trong số đó dễ như trở bàn tay, chúng ta có động thủ không?" Bạch cốt yêu ma cười lớn, rồi nói tiếp.
"Không vội, những người đó giờ chắc đang chú tâm đoạt bảo, có thể giúp ta phá cấm chế trận nhãn, thả ba huynh đệ các ngươi ra, chúng ta cứ đứng nhìn đợi biến, có phải tốt hơn không?" Kỳ Ma Tử lắc đầu nói.
"Cũng có lý." Bạch cốt yêu ma khẽ gật đầu.
"Nếu chúng chia thành ba đường, thì chúng ta cũng nên tách nhau ra hành động thôi, trên ba khu trận nhãn này cũng có trọng bảo, tuyệt đối không thể để cho người kia có được." Kỳ Ma Tử lập tức nói thêm.
Bạch Cốt Yêu Ma và Đồng Sư Yêu Ma nhớ lại uy lực của Đại Hoang Cổ kiếm và túi nhỏ màu lam, trong lòng giật mình, lập tức gật đầu, phân biệt bay về phía Càn Thổ điện và Mộc Thần Mộ.
Kỳ Ma Tử nhìn theo bóng lưng hai người, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh, sau đó thân hình lóe lên một cái rồi biến mất tại chỗ...
Hàn Lập theo chiếc thang kia bay vụt lên, bay hồi lâu, phát hiện Lôi Ngọc Sách đám người cũng không đuổi theo, sắc mặt khẽ giãn ra.
Hắn tuy không sợ Lôi Ngọc Sách, nhưng đúng như Hồ Tam đã nói trước đó, tình hình phía trước không rõ, mà Lôi Ngọc Sách mấy người cũng không có ý xấu với hắn, nếu không cần thiết thì hắn cũng không muốn cùng Lôi Ngọc Sách giao chiến vào lúc này.
Hàn Lập ngước mắt nhìn về phía trước, trong mắt hiện lên một tia nôn nóng, độn tốc lần nữa tăng thêm chút nữa.
Tuy hắn không muốn đánh nhau với Lôi Ngọc Sách, nhưng hắn lại không muốn bỏ qua chí bảo trong trận nhãn, còn về chuyện Hắc Thiên Ma Thần mà Lôi Ngọc Sách nhắc tới thì hắn cũng không mấy để tâm.
Với thần thông hiện tại của hắn, chỉ cần không phải đối diện trực tiếp với Đạo Tổ thì hắn tự thấy đều có chút sức tự vệ.
Suy cho cùng, lần này tiến vào tòa tháp này thu hoạch đã không nhỏ, đến lúc đó nếu thật có biến cố gì thì cùng lắm hắn sẽ phủi mông rời đi, dù có tạm thời không tìm được cách rời đi thì hắn cũng có thể trốn xuống dưới.
Đối với chiếc Tuế Nguyệt Thần Đăng trấn áp tòa tháp này, hắn tuy có chút ý nghĩ nhưng không phải nhất thiết phải có cho bằng được, dù sao an toàn vẫn là trên hết.
Cầu thang này dài bất ngờ, bay suốt một khắc đồng hồ mà vẫn không có dấu hiệu đến cuối.
Mà không trung phụ cận lại bắt đầu xuất hiện từng đợt sương mù màu trắng, theo gió phiêu đãng bay múa.
Sương trắng này không phải loại sương mù bình thường, bên trong chứa đựng từng tia linh lực, tuy không có gì nguy hại nhưng cũng cản trở người khác.
Hàn Lập chau mày, chậm lại độn tốc, đồng thời thả thần thức ra, dò xét động tĩnh xung quanh.
Lại đi tiếp một lúc, mắt hắn sáng lên, kim quang trên thân trở nên nồng đậm, bắn mạnh về phía trước.
Cảnh sắc phía trước bỗng nhiên rộng mở, trên vách đá lại xuất hiện một cái quảng trường, sương mù xung quanh cũng biến mất không thấy tăm tích.
Ánh mắt Hàn Lập quét qua liền thấy toàn bộ quảng trường được lát bằng nham thạch màu đen, bên trên chi chít những lỗ thoát khí nhỏ xíu, trong đó đang có những làn khói nhỏ không ngừng bốc lên.
Phía sau quảng trường, sừng sững một tòa đại điện mái ngói nặng nề đỏ rực, cửa đỏ trụ đỏ, mái hiên uốn lượn, trên nóc nhà lát bằng ngói lưu ly đỏ rực, trên đó như bao phủ một tầng nhiệt khí, khiến không gian có chút mơ hồ.
Dù cách quảng trường rộng lớn vài trăm trượng, Hàn Lập vẫn có thể cảm nhận được một luồng sóng nhiệt thiêu đốt da thịt, tựa như sóng nước, từng đợt từng đợt bốc lên rồi lan tỏa ra khắp nơi.
Lần này, hắn không vội vàng bước vào phạm vi quảng trường mà là nhắm mắt lại, tử quang trong mắt lóe lên, dùng Cửu U Ma Đồng quét mắt lên quảng trường.
Nhìn một lát, hắn cũng không phát hiện điều gì dị thường, cũng không cảm thấy có điểm tương tự với tòa đại điện màu xanh lam trước đó.
Trong lòng hắn yên tâm hơn, rồi hướng phía quảng trường màu đen hạ xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận