Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 541: Kiếm bảo

Chương 541: Kiếm bảo Bích ngọc phi xa bay ra không lâu, thân xe linh văn lấp lánh, từng đám sương mù trắng bốc lên, rất nhanh tạo thành một đám mây trắng bao phủ phi xa.
Những đám mây trắng này không phải mây bình thường, sau khi bao phủ phi xa, nó che giấu mọi dao động linh lực của phi xa.
Từ bên ngoài nhìn vào, phi xa giống như một đám mây trắng bình thường, xé gió xuyên qua rừng rậm nguyên thủy, không một tiếng động, hoàn toàn không để lộ linh lực.
Hàn Lập thấy vậy hài lòng gật đầu.
Bích ngọc phi xa này đúng là vật của Thâu Cửu - một Thái Ất Ngọc Tiên, quả nhiên diệu dụng vô tận, mấy ngày qua hắn không ngừng nghiên cứu, nhưng vẫn chưa hiểu hết được.
Trong thời gian kế tiếp, hắn vừa điều khiển phi xa tiến lên, vừa tỏa thần thức ra dò xét tình hình xung quanh, mong sớm xác định được vị trí của mình.
Bay gần nửa ngày, Hàn Lập lộ vẻ vui mừng, điều khiển phi xa bay về phía bên trái phía trước.
Chốc lát sau, một đầm lầy rộng lớn xuất hiện.
Đầm lầy mang một màu đen quỷ dị, những cây cỏ thủy sinh ở trong đó cũng đều đen kịt, tỏa ra từng luồng mùi hư thối quái dị.
Đầm lầy này chắc là Hắc Nê chiểu trạch được ghi trên bản đồ, vẫn còn cách lộ tuyến trong địa đồ Giao Tam đưa cho khá xa.
Nhưng không sao, nếu đã tìm được vị trí chính xác, cứ một đường bay qua là được.
Hàn Lập nghĩ vậy, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, bích ngọc phi xa sáng rực, nhanh chóng bay về phía trước.
"Đại thúc, đầm lầy này nhìn rất đặc biệt, bên trong chắc có không ít đồ tốt, không đi xem sao?" Kim Đồng đột nhiên hỏi.
"Hắc Nê chiểu trạch đã được đánh dấu trên bản đồ từ lâu, e rằng không ít tu sĩ Liệp Hoang đã đến đây, không cần lãng phí thời gian ở đây, về sau còn nhiều chỗ đáng giá để chúng ta tầm bảo hơn." Hàn Lập lắc đầu nói.
"Cũng đúng, vậy chúng ta mau đi thôi!" Kim Đồng gật đầu, xoa xoa tay nói.
"Tỳ Hưu, ngươi đã nói ngươi giỏi tìm kiếm thiên tài địa bảo, ở Man Hoang này hãy thể hiện bản lĩnh đi, tìm được bảo vật chia cho ngươi ba phần." Hàn Lập nhìn Tỳ Hưu đang nằm sấp, mở miệng nói.
"Thật chứ?" Tỳ Hưu run rẩy cả người, bật dậy hỏi.
"Đương nhiên." Hàn Lập mỉm cười đáp.
"Tốt, một lời đã định." Tỳ Hưu nhe răng trợn mắt, hai mắt sáng rực, lộ rõ vẻ hưng phấn.
"Không được, đại thúc, ta cũng muốn!" Kim Đồng bất mãn kêu lên.
"Tìm được bảo vật cũng có phần của ngươi, nhưng ngươi không được lười biếng, cũng phải góp sức tìm bảo." Hàn Lập cười nói.
Kim Đồng lúc này mới vui vẻ ra mặt.
Năm ngày sau, một dãy núi vô biên xuất hiện trước mắt Hàn Lập.
Dãy núi ở đây không cao lắm, cũng không có gì đặc biệt, chỉ là giữa các ngọn núi tràn ngập sương mù trắng dày đặc, như một vùng biển sương mù vô tận, khó nhìn rõ hình dáng, tạo cảm giác thần bí.
"Cuối cùng cũng đến." Hàn Lập nhìn dãy Vụ Hải sơn mạch phía dưới, thở nhẹ ra một hơi.
Dãy núi phía dưới này chính là một trong các địa điểm được đánh dấu trong lộ tuyến mà Giao Tam đã đưa cho hắn.
Tuy rằng lộ tuyến Giao Tam cho chưa chắc là con đường an toàn, nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể dựa theo lộ tuyến này mà đi.
.
"Chủ nhân, linh khí thủy hệ trong dãy núi này rất đậm đặc, ta cảm ứng được không ít linh tài, chúng ta bắt đầu tìm bảo được chứ?" Tỳ Hưu ra sức hít hà bằng mũi, nói.
"Được, vậy bắt đầu từ chỗ này." Hàn Lập gật đầu, tay bấm pháp quyết vung lên.
Mây trắng xung quanh bích ngọc phi xa khẽ xoáy tròn, bay vào trong dãy núi.
Nhờ đám mây cấm chế bao phủ phi xa, mấy ngày nay trên đường đi bọn họ không bị hung thú tập kích, giờ phút này bọn họ đã tiến khá sâu vào Man Hoang.
Ban đầu Hàn Lập còn có thể bắt gặp một hai tu sĩ Liệp Hoang, nhưng hai ngày nay càng vào sâu Man Hoang, hắn không còn gặp bóng người nào nữa.
Đến đây rồi thì không cần phải vội vàng đi đường nữa.
Bích ngọc phi xa bay vào trong dãy núi, hòa vào biển sương mù vô tận, càng trở nên ẩn nấp.
"Ở phía trước khoảng ba ngàn dặm, có một cây linh thảo, tuổi thọ chắc trên 100.000 năm." Tỳ Hưu mắt nhìn xuống dưới, mũi không ngừng hít hít, miệng nói.
Hàn Lập thúc giục phi xa bay theo hướng Tỳ Hưu chỉ, nhanh chóng đáp xuống một thung lũng.
Chỉ thấy ở nơi khuất nẻo trong thung lũng mọc một cây linh thảo toàn thân đỏ sẫm, như ngọc hồng điêu khắc, hình dáng khá kỳ lạ, giống như một chiếc sừng hươu.
Linh khí hết sức tinh thuần tỏa ra từ cây linh thảo, Kim Đồng hít hà bằng cái mũi nhỏ, mắt ánh kim quang rực rỡ.
"Lộc Nhung Thảo." Hàn Lập nhíu mày.
Loại cỏ này có công hiệu chữa thương, có thể dùng để luyện chế đan dược chữa thương cấp Chân Tiên trở lên, vì vậy nhu cầu rất lớn, cây có tuổi thọ 100.000 năm càng quý hiếm.
"Gầm!"
Một tiếng gầm khẽ từ trong khe núi gần đó vang lên, một cơn gió mạnh thổi tới, một con cự mãng xanh biếc dài chừng mười trượng lao ra, mắt hung quang lóe lên, lao thẳng về phía Hàn Lập.
Cự mãng này khí tức hùng hậu, rõ ràng là một hung vật cấp Chân Tiên.
Hàn Lập không nhúc nhích, tay phất lên, một thanh phi kiếm xanh biếc bắn ra nhanh như điện, vạch ngang qua thân cự mãng.
"Phốc phốc" một tiếng, đầu và thân cự mãng lìa nhau, rơi xuống đất, thân mình giãy giụa kịch liệt, máu tươi như thác từ chỗ đứt phun ra.
Hàn Lập không để ý đến mãng xà này, cẩn thận nhổ cây Lộc Nhung Thảo lên, cất đi rồi tiếp tục lên đường.
Tỳ Hưu cảm ứng các linh vật xung quanh, hơn nửa canh giờ sau lại mở miệng: "Phía trước bên trái hai ngàn năm trăm dặm dưới lòng đất có khí tức linh tài quý hiếm."
Hàn Lập nhanh chóng đến chỗ Tỳ Hưu chỉ, thi pháp chui xuống lòng đất.
Không lâu sau, hắn từ dưới đất chui lên, trong tay có thêm một khối khoáng thạch lam lớn bằng nắm tay, bên trong lam quang lấp lánh, ẩn ẩn phát ra vô số tiếng nước chảy, như trong khối quặng này có một dòng sông lớn.
Trong mắt Hàn Lập thoáng hiện vẻ vui mừng, vật này tên là Thiên Trọng Huyền Thủy Tinh, là vật liệu thượng phẩm luyện chế Tiên khí Thủy thuộc tính, có giá trị không nhỏ...
Chớp mắt, Hàn Lập đã tiến vào dãy núi này hơn nửa tháng.
Tỳ Hưu quả thực không nói khoác về khả năng tìm kiếm bảo vật, qua mấy ngày nay họ thu hoạch rất khá, tìm được gần trăm cây linh thảo.
Dãy núi này diện tích rộng lớn, hơn nữa Hàn Lập muốn tìm bảo nên tốc độ tiến lên chậm đi rất nhiều, lúc này mới tới trung bộ của dãy núi.
"Chủ nhân, ở phía trước ba ngàn năm trăm dặm có khí tức linh thảo… A, số lượng không ít, có tới hai ba mươi gốc!" Trên phi xa, Tỳ Hưu dựng thẳng người lên, ngạc nhiên nói.
Hàn Lập nghe vậy, mắt sáng lên, vội thúc phi xa.
Vài hơi thở sau, hắn đáp xuống một vùng trũng trong một ngọn núi.
Ở giữa vùng trũng là một mảnh đất bằng phẳng, thổ nhưỡng có màu tím nhạt, hai ba mươi cây linh thảo màu tím mọc ở đây, mỗi cây linh khí đều bức người, phía trên nở những bông hoa nhỏ màu tím đậm, tỏa ra mùi hương nồng nàn.
"Tử U Thảo!" Hàn Lập nhìn những linh thảo màu tím này, mừng rỡ.
Tử U Thảo là một trong những vị liệu chính của đan phương Thiên Hoa Đan, không ngờ lại gặp được ở đây, lại còn nhiều đến hai ba mươi cây.
Hắn vung tay phát ra một đạo thanh quang, định thu những cây Tử U Thảo này.
Nhưng ngay lúc này, một loạt tiếng gió xé rít vang lên, vô số đạo lam quang từ xung quanh vùng trũng bắn ra, như mưa rơi đánh về phía Hàn Lập.
Những lam quang này uy thế rất lớn, không gian xung quanh rung chuyển, không thua kém gì thủ đoạn của tu sĩ Kim Tiên bình thường.
Trong lòng Hàn Lập giật mình, vừa rồi khi đáp xuống hắn đã dùng thần thức dò xét xung quanh, không phát hiện ai ẩn nấp ở đây.
Tuy kinh ngạc trong lòng, động tác của hắn không hề chậm, định thi pháp ngăn cản.
"Đại thúc, để ta!" Kim Đồng từ trên phi xa lao ra, mười ngón tay vung lên.
Vô số đạo tinh quang màu vàng bắn ra, đan xen vào nhau, ngưng tụ thành một đóa sen vàng khổng lồ, xoay tròn không ngừng, chặn lại những lam quang kia.
Những lam quang kia đâm vào hoa sen vàng, phát ra tiếng nổ lách tách.
Hoa sen vàng cứng rắn vô cùng, chỉ hơi rung động nhẹ, đã chặn tất cả các lam quang.
Hàn Lập liếc nhìn, rồi thu mắt lại, pháp quyết trong tay biến đổi.
Thanh quang trong tay hắn hóa thành một bàn tay lớn màu xanh, bao phủ lấy những cây linh thảo màu tím, rồi nhẹ nhàng đào lên, cả phần đất tím phía dưới cũng bị hắn đào lên, cất vào trong túi.
Hắn thúc phi xa, bay đến cạnh Kim Đồng nhìn về phía trước, khẽ “ồ” một tiếng.
Kẻ đánh lén hắn đã xuất hiện, là bốn năm tên quái nhân cao bảy tám trượng, toàn thân mọc đầy lông dài màu lam, như vượn người.
Trên thân những quái nhân này lam quang lấp lánh, tỏa ra khí tức cực lớn tương đương cấp Chân Tiên, kẻ dẫn đầu quái nhân lông xanh cao lớn nhất, lại có thực lực cảnh Kim Tiên.
Những quái nhân này trong miệng ục ục quái khiếu, như đang tụng niệm chú ngữ, trên thân lam quang lập lòe, trước mặt hình thành một chùm sáng lam, từng sợi tơ màu lam bắn ra.
Mấy quái nhân lông xanh thấy Hàn Lập thu Tử U Thảo thì tức giận, chùm sáng lam trước mặt bỗng bùng lên, những lam quang bắn ra đột ngột tăng gấp bội.
Đồng thời, kẻ cầm đầu há miệng rộng, phun ra một đạo lam quang chói mắt, hóa thành một đạo lưỡi đao lớn màu lam dài trăm trượng, chém về phía Hàn Lập và Kim Đồng.
Kim Đồng hừ một tiếng, pháp quyết trong tay biến đổi.
Hoa sen vàng xoay tròn, phát ra tiếng rít “xuy xuy”, vô số tinh quang vàng bắn ra từ nhụy hoa, như vô số kim châm, va chạm với những mảnh lam quang do lông tạo thành, giữa không trung chạm vào nhau tạo thành vô số vầng sáng lớn nhỏ.
Tinh quang vàng dày đặc lại cực kỳ sắc bén, tùy tiện chống đỡ vô số mảnh lam quang, đồng thời phản công ngược lại.
Tinh quang vàng va chạm với cự đao màu lam, cự đao lam rung lên kịch liệt, bị xuyên thủng vô số lỗ nhỏ, rồi vỡ tan tành.
Vô số tinh quang vàng trong nháy mắt phản công, bao phủ lấy đám quái nhân lông xanh kia.
Đám quái nhân lông xanh kêu thét thảm thiết, sau đó lam quang trên người bỗng bừng sáng.
"Phanh phanh" vài tiếng vang lên, những quái nhân này vỡ tan thành mấy đạo lam quang, lóe lên chui xuống đất.
Vừa xuống lòng đất, khí tức của chúng liền hòa làm một với mạch nước ngầm, gần như hoàn toàn biến mất, khiến không ai có thể cảm nhận được nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận