Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 62: Khác thường

Cùng lúc đó, tại phía xa ngoài mấy trăm dặm trên một đỉnh núi, ba bóng người đứng cạnh nhau, chính là Hạp Sơn đạo nhân, Đồng Nhân và Đoàn Nhân Ly.
Giờ phút này, bọn họ đều không ngoại lệ, tất cả đều nhìn về phía một vệt bạch quang chói mắt trong màn đêm mênh mông.
Nơi đó chính là hướng Cửu Cung phong.
Ba người đều im lặng không nói, ngoại trừ gió núi thỉnh thoảng nhẹ nhàng thổi qua, làm tung bay vạt áo, xung quanh tĩnh mịch, bầu không khí có vẻ hơi ngưng trọng.
Một lúc sau, sự yên tĩnh này bị một người trong đó phá vỡ.
"Hạp Sơn đạo hữu, chẳng lẽ đây chính là cái gọi là sách lược vẹn toàn của ngươi? Để người này bình yên tu luyện, thực lực tăng lên một cách toàn diện sao?" Đoàn Nhân Ly chậm rãi nói.
"Là ta cân nhắc chưa chu toàn. Xem ra người này đúng là tìm được một phương pháp nào đó để khôi phục vết thương." Hạp Sơn đạo nhân thở dài, có chút bất đắc dĩ nói.
"Việc này không nên trì hoãn thêm nữa." Đồng Nhân lạnh lùng nói.
"Đồng đạo hữu nói rất đúng. Lúc đầu đã chuẩn bị gần xong, có một vài chỗ nhỏ muốn cân nhắc kỹ càng, bây giờ thì không thể chờ thêm được nữa." Giọng của Hạp Sơn đạo nhân trầm xuống.
"Đáng lẽ nên động thủ sớm hơn." Đoàn Nhân Ly thì thào, hai tay trong tay áo nắm chặt, trong mắt ánh lên vẻ kích động.
...
Sáng sớm hôm sau.
Phía sau núi Thánh Hỏa phong của Lãnh Diễm tông, trong tiểu viện mái ngói xanh ẩn mình trong rừng trúc tím.
Tư Mã Kính Minh chắp tay đứng trước một bàn trà gỗ đàn hương đang nghi ngút khói, nhìn vào bức chân dung ba thước trên vách tường, cung kính bẩm báo.
Lúc này, trên bức họa, ánh sáng lấp lánh, một bóng người nổi lên, lơ lửng, mặt mày ngay ngắn, hai mắt long lanh, chính là Lãnh Diễm lão tổ.
"Ngươi nói là, Hàn Lập kia hiện giờ đã bắt đầu tu luyện tầng thứ bảy của công pháp?" Lãnh Diễm lão tổ ho nhẹ một tiếng rồi chậm rãi hỏi.
"Từ những miêu tả về thiên địa dị tượng đêm qua, phần lớn sẽ không sai. Lão tổ, người này rốt cuộc có thân phận gì, tốc độ tu luyện như vậy, thật có chút không thể tưởng tượng nổi..." Tư Mã Kính Minh đầu tiên là khẳng định, rồi lại có chút muốn nói lại thôi.
"Hắc hắc, thân phận gì ta không rõ, nhưng gần đây ta mới biết được, vị Hàn đạo hữu này đang bị một tổ chức lớn ở Tiên giới treo thưởng truy nã, phần thưởng hậu hĩnh đến mức ngay cả ta cũng có chút động lòng. Tịnh Minh lão đạo quanh năm bế quan, gần đây lại đến Hắc Thủy thành chỗ Diêm lão quỷ. Theo ta thấy, Thiên Quỷ tông và Cảnh Nguyên quan e rằng sẽ không an phận." Lãnh Diễm lão tổ hắc hắc một tiếng, không nhanh không chậm nói ra.
"Vậy chúng ta có nên..." Tư Mã Kính Minh nghe vậy giật mình, lập tức lộ ra một chút thần sắc kỳ quái mà hỏi.
"Có nên tham gia vào sự tính toán của hai tông kia, kiếm một chút lợi lộc không?" Lãnh Diễm lão tổ trực tiếp cắt lời hắn.
Tư Mã Kính Minh biết mình lỡ lời, vội vàng ngậm miệng không nói.
"Vị Hàn đạo hữu này, Tịnh Minh lão đạo và Diêm lão quỷ đều chưa từng gặp mặt, nhưng ta lại từng giao thủ với hắn. Người này tuyệt không đơn giản! Mới nghe ngươi nói hắn đã tu thành Tiểu Bắc Đẩu Tinh Nguyên công tầng thứ sáu, lại càng khẳng định thêm điều đó. Chỗ tốt tuy khiến người động lòng, nhưng cũng phải có mệnh hưởng thụ mới được." Lãnh Diễm lão tổ thâm sâu nói.
"Kính Minh xin ghi nhớ." Tư Mã Kính Minh nghe vậy, vội vàng đáp.
...
Đêm khuya, đỉnh Tụ Tinh Đài.
Hàn Lập hai đầu gối ngồi xếp bằng, toàn thân tắm mình trong vòng xoáy ngân quang hình thành từ bảy đạo cột sáng màu bạc.
Tinh thần lực mênh mông không ngừng từ bốn phương tám hướng chen chúc vào cơ thể hắn, rèn luyện nhục thể.
Thân hình hắn bất động, nhưng tâm trí lại đang suy nghĩ về nhiều chuyện.
Việc tu luyện Tiểu Bắc Đẩu Tinh Nguyên công gây ra thiên triệu dị tượng có chút kinh người, tinh thần lực cuồng bạo quét qua, phá nát cấm chế bảo vệ Tụ Tinh Đài. Bốn vị trưởng lão Cảnh Nguyên quan bị đánh bay sau đó cũng không thấy xuất hiện lại, mà Hạp Sơn đạo nhân lại càng thờ ơ, dường như quá tin tưởng vào hắn.
Vốn dĩ không có gì, nhưng gần đây hắn cảm nhận được rõ ràng, tu sĩ Cảnh Nguyên quan trong vòng một, hai trăm dặm xung quanh Tụ Tinh Đài, dường như lần lượt rời khỏi động phủ rồi không quay trở lại.
Lúc đầu hắn không để ý, dù sao chuyện tông môn có người đi du lịch hoặc chấp hành nhiệm vụ lâu không về cũng thường xảy ra, nhưng khi tình huống này kéo dài khoảng nửa tháng, cuối cùng cũng dần thu hút sự chú ý của hắn, sự cảnh giác không khỏi tăng thêm một phần.
Mà ngay vừa rồi, không hiểu sao hắn lại cảm thấy bất an, có một loại cảm giác không ổn trong lòng.
Hàn Lập nghĩ ngợi một lát, thu lại phần thần thức đang tiếp dẫn tinh thần lực, nhanh chóng tìm kiếm tất cả trong phạm vi mấy trăm dặm.
Ngay lúc này, hư không phía trên đột nhiên mờ đi, tiếp đó một vệt trắng dài xuất hiện không một tiếng động, tựa như xé rách cả bầu trời thành hai nửa, vô cùng quỷ dị.
Xuy xuy xuy!
Vô số phù văn màu bạc từ trong vệt trắng tuôn ra, cuồn cuộn không dứt, tất cả phù văn vừa xuất hiện, liền xoay một vòng rồi hóa thành từng đoàn vầng sáng màu bạc nổ tung ra, gần như nhuộm cả hư không thành màu bạc trắng.
Những vầng sáng màu bạc này hòa lẫn vào nhau, một vầng trăng khổng lồ màu bạc ngưng hiện, vô cùng mạnh mẽ, tản mát ra ánh sáng chói mắt, khiến tất cả tinh tú xung quanh ảm đạm.
Tất cả những điều này nghe có vẻ dài dòng, nhưng thực tế chỉ diễn ra trong nháy mắt, ngay khi vầng trăng bạc hình thành, tất cả ánh sáng tinh tú từ trên trời giáng xuống cũng theo đó biến mất hoàn toàn.
Hàn Lập thấy vậy, không nói hai lời, thân hình thoắt một cái đã rời khỏi phạm vi Cửu Cung phong, trong mấy lần chớp động đã bay ra ngoài hai ba mươi dặm.
Ngay lúc này, dị biến lại nổi lên!
Cách Cửu Cung phong vài chục dặm, một ngọn núi "Ầm" một tiếng, đá lăn xuống, trên bề mặt xuất hiện một phù văn hình tròn màu trắng lớn chừng trăm trượng, rồi dâng lên một cột sáng trắng cực lớn, xông thẳng lên trời cao.
Gần như cùng lúc, một ngọn núi ở hướng khác cũng rung mạnh, dâng lên một luồng lục quang lớn.
"Ầm ầm" liên tiếp tám tiếng nổ!
Tám ngọn núi vốn có vẻ không có gì nổi bật trong vòng trăm dặm quanh Cửu Cung phong đồng thời phát ra tiếng động, đồng thời từ những phù văn lớn dâng lên các cột sáng lớn với màu sắc khác nhau.
Vô số phù văn đủ loại màu sắc nổi lên xung quanh cột sáng, sau đó rất nhanh nối liền lại với nhau, trong chớp mắt ngưng tụ thành một màn ánh sáng khổng lồ, bao phủ toàn bộ phạm vi trăm dặm tính từ Cửu Cung phong.
Trên màn sáng, vô số phù văn đủ màu sắc lưu động, phát ra tiếng kêu "xuy xuy" quái dị, từ rất xa cũng cảm nhận được dao động linh lực cực kỳ mạnh mẽ.
Ở một chỗ nào đó trong màn sáng, Hàn Lập dừng thân mình, trong lòng trầm xuống.
Dù không biết Cảnh Nguyên quan đang mưu đồ gì, nhưng xem ra có ý xấu với mình.
Ánh mắt hắn quét nhìn xung quanh, con ngươi hiện lên một lớp lam quang, rồi khẽ chau mày.
Cấm chế hình tròn này vô cùng huyền diệu, không thể so với Thiên Trụ Trận của Quỷ Vương Thiên Quỷ tông hôm trước, với kiến thức của hắn, trong thời gian ngắn cũng không thể tìm ra nhược điểm.
Thân hình hắn không chậm trễ chút nào, trong chớp mắt đã đến trước màn ánh sáng ngũ sắc, sáu điểm lam quang ở ngực bụng lóe lên, ngay lập tức tung một quyền vào một chỗ trên màn sáng.
Một tiếng nổ lớn vang trời!
Màn sáng run lên, ánh sáng cuồn cuộn, hiện ra một vết lõm hình nắm đấm lớn, xung quanh vết lõm, vô số phù văn ngũ sắc tụ lại, khiến vết lõm khôi phục từng chút một với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Chưa kịp nó hồi phục hoàn toàn, "Oanh", một quyền nữa giáng vào đúng vị trí chỗ lõm, màn sáng run bần bật, dường như muốn sụp đổ đến nơi.
Ngay lúc Hàn Lập giơ lên nắm đấm thứ ba, chuẩn bị tung ra thì vầng trăng bạc giữa không trung bỗng nhiên sáng rực, từ đó giáng xuống vô số ngân quang, lẫn lộn vô số phù văn màu bạc, cuồn cuộn tụ lại thành một cột sáng khổng lồ bao phủ phạm vi trăm dặm.
Hàn Lập chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên ánh bạc, sau đó khôi phục như cũ, nhưng mình đã không hiểu sao xuất hiện ở một thế giới xa lạ.
Đây là một sa mạc rộng lớn hoang vu, dù nhìn từ hướng nào cũng chỉ thấy sự hoang tàn, mặt đất đầy những tảng đá xám lớn nhỏ, thỉnh thoảng có một vài hố sâu lớn, dường như do thiên thạch va phải.
Trên trời lơ lửng mây xám dày đặc, ép xuống rất thấp, dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, khiến người ta cảm thấy cực kỳ ngột ngạt.
"Lại là pháp bảo Động thiên sao?" Hàn Lập lẩm bẩm, rồi thả thần thức ra.
Kết quả thần thức hắn chỉ cảm thấy được mặt đất hoang vu, hố sâu, tảng đá lớn, ngoài ra không có gì.
Hắn suy nghĩ một chút, thần thức ngưng tụ rồi hướng lên trên, thăm dò vào đám mây xám.
Nhưng khi thần thức vừa mới tiến vào thì gặp phải sự cản trở, bốn phía một mảng hỗn loạn, dù thôi động Luyện Thần thuật cũng chỉ có thể miễn cưỡng cảm ứng thêm được mười trượng, vẫn là tình hình như vậy.
Đám mây xám này không biết có gì cổ quái, với thần thức mạnh mẽ của hắn mà cũng không thể xuyên thấu qua được.
Hàn Lập ánh mắt lóe lên, thu lại thần thức, định sử dụng cách khác để thăm dò thì mây xám trên đầu đột nhiên quay cuồng dữ dội, cũng ù ù rung chuyển.
Sau đó, từng luồng hoàng mang như mưa rơi xuống từ trên trời, rơi xuống mặt đất.
Mỗi một luồng hoàng mang sau khi hạ xuống, liền nhanh chóng phình to lên, rồi mơ hồ biến hình, hóa thành hình dáng một gã đại hán màu vàng.
Những đại hán này không khác gì người thường, làn da màu vàng, trên người ẩn hiện vầng sáng vàng, eo quấn khăn vàng, cầm trong tay các loại vũ khí, rất giống Hoàng Cân lực sĩ trong truyền thuyết.
Bọn họ tuy nhìn giống người thường, nhưng trên người không hề có chút hơi thở của sinh vật sống, vẻ mặt khô khan, giống như những con rối.
Trong chốc lát, xung quanh đã xuất hiện gần ngàn người, bao vây Hàn Lập kín mít.
Một màn bất thình lình khiến Hàn Lập sững người.
(hai ngày tới mỗi ngày một chương nhé!)
Bạn cần đăng nhập để bình luận