Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 422: Lập lại chiêu cũ

"Chương 422: Lập lại chiêu cũ"
"Đi dọc theo con đường này về phía trước sáu dặm, trong ngõ đầu tiên có một căn nhà cổ, căn nhà đầu tiên phía trong sân có một cái giếng cổ, đáy giếng chính là một trận pháp. . ." Hàn Lập dẫn Lãnh Diễm lão tổ cùng Lục Vũ Tình, bắt đầu tìm kiếm trận pháp khắp nơi.
Lãnh Diễm lão tổ vẻ mặt chuyên chú lắng nghe Hàn Lập giảng giải, thỉnh thoảng gật đầu hoặc lắc đầu, căn cứ vào ký ức năm xưa để phán định vị trí các trận pháp thật giả, ba người cùng nhau đi lại trong tòa thành phố ồn ào này.
Trong thực tế, vị trí quảng trường đá trắng của ba người không lớn, nhưng khi ở trong huyễn trận địa vực thì không thể đo đếm được, ba người lấy giếng cổ nhà cổ làm điểm xuất phát, lần lượt đi qua một quán rượu nhỏ bé và một lầu son phấn hồng, rẽ bảy lần quẹo tám lượt, đi đến một hậu viện của phủ nha.
Sau đó, bọn họ lại giẫm lên một phiến đá cối xay trong hậu viện phủ nha, bay qua một bức tường viện không cao đến bảy thước, đi vào một con hẻm vắng vẻ dân thường ở.
Ra khỏi con hẻm nhỏ, ba người lại liên tiếp đi qua bảy tám con phố, cuối cùng đến một trường tư thục.
Trong trường tư tựa hồ đang có thầy giáo giảng bài, bên trong truyền ra tiếng học trò đọc sách, thanh thúy êm tai, rất có nhịp điệu.
Ngoài cửa chính trường tư có một cây du hơn trăm năm tuổi, dáng dấp không cao lắm, nhưng lại rất khỏe khoắn, nhìn chừng bốn người ôm mới hết.
Lúc này, Hàn Lập và những người khác đang đứng dưới bóng cây du.
"Lần trước cửa vào huyễn trận là một bộ hài cốt yêu thú Man Hoang, khác hoàn toàn lần này, cho nên ta không có niềm tin tuyệt đối. . ." Lãnh Diễm lão tổ nhìn cây du kia, có chút không chắc chắn nói.
"Quỹ tích linh lực nơi này lưu động rất khác so với những nơi trước kia đã gặp, ta cảm thấy chắc là chỗ này. . ." Hàn Lập dùng Chân Thực Chi Nhãn đánh giá cây du, chậm rãi nói.
Nói rồi, hắn liền giơ tay lên, bóp một cái pháp quyết, đánh về phía cây du già.
Ngay lúc này, con mắt vàng óng treo trên đỉnh đầu khẽ rung lên, từ đó nhộn nhạo lên một trận sóng vàng, khi đến gần cây du thì lập tức sáng lên.
Chỉ thấy trong một mảnh kim quang, bỗng nổi lên một cái xoáy nước màu xanh cao gần một người, bên trong mơ hồ thấy một con đường hẹp dài kéo sâu về phía sau.
Lãnh Diễm lão tổ đi lên phía trước, quan sát kỹ lưỡng một phen, rồi gật đầu với Hàn Lập và hai người, nói: "Chắc sẽ không sai, tình huống bên trong đường hầm gần như giống hệt lần trước."
"Vậy thì đi thôi, chúng ta đã trì hoãn khá lâu rồi." Hàn Lập mở miệng nói.
Nói xong, phía trên đỉnh đầu hắn lóe lên ánh sáng, Chân Thực Chi Nhãn kim quang tản ra, được hắn thu vào cơ thể.
Lãnh Diễm lão tổ dừng lại một chút, hơi khom người bước vào xoáy nước màu xanh, đi về phía sâu trong đường hầm.
Lục Vũ Tình theo sát phía sau, Hàn Lập là người cuối cùng đi vào.
Ước chừng nửa khắc đồng hồ sau, phía trên hư không ở một chỗ khác của quảng trường đá trắng bỗng có một trận dao động kỳ dị nhộn nhạo lên, thân ảnh ba người Hàn Lập liền từ hư không rơi xuống.
Đứng vững người, Lãnh Diễm lão tổ nhìn quanh một lượt, nhưng không thấy bóng dáng Hùng Sơn.
"Không cần tìm, hắn vốn là đại sư trận pháp, rất am hiểu đạo này, lại từng có kinh nghiệm phá trận một lần trước đó, chắc chắn đã đi ra trước ta, giờ phút này hẳn là đã đi đến đại điện rồi." Hàn Lập nhìn lướt qua hướng cung điện, chậm rãi nói.
Nói rồi, trong hai mắt hắn ánh lam lóe lên, lần nữa nhìn vào giữa quảng trường.
Nơi đó sương mù bốc lên rất kịch liệt, bên trong còn có những đợt sóng linh lực hỗn loạn truyền ra, hiển nhiên là tên Huyết Hàn kia đã xâm nhập vào huyễn trận.
"Đi thôi, nhân lúc thằng Huyết Hàn kia còn bị kẹt trong trận, dẫn ta đi đến chỗ cất giữ Đại Chu Thiên Tinh Nguyên công trước đã." Hàn Lập thu hồi tầm mắt, nói với Lãnh Diễm lão tổ.
Lãnh Diễm lão tổ nhẹ gật đầu, dẫn đầu đi về hướng ba tòa đại điện.
Tòa đại điện ở giữa, cách Hàn Lập và hai người gần nhất, là tòa điện có mái ngói nặng nề, cao hơn nhiều so với hai tòa phía sau.
Trước điện có mười tám cây cột lớn sơn son thếp vàng, trên đó khắc chi chít những chữ triện cổ, nhìn rất cổ xưa.
Cửa chính của đại điện cao hơn 10 trượng, toàn bộ được đúc bằng tử kim, phía trên cũng đầy những phù văn, chỉ là cánh cửa bên trái có chút hé ra, mặt ngoài một mảnh đen nhánh, có vết tích rõ ràng bị lửa đốt.
"Tòa đại điện này chỉ là một cái bẫy mà thôi, bên trong ngoại trừ hai con rối, không có gì khác cả." Lãnh Diễm lão tổ liếc nhìn cánh cửa điện, vừa nói vừa đi vòng qua đại điện, tiến về phía cung điện phía bên phải.
"Cấm chế của cung điện đó là do các ngươi lần trước đi vào phá hỏng?" Lục Vũ Tình đột nhiên hỏi.
"Ngươi còn nhớ ta từng nói chúng ta có bốn người đi ra khỏi huyễn trận chứ? Hai người kia chết ở trong cung điện đó." Lãnh Diễm lão tổ không quay đầu lại, nói một câu.
Lục Vũ Tình nghe vậy, mặt hơi tái đi.
Ba người không nói gì nữa, rất nhanh đã đến cung điện phía bên phải.
Tòa đại điện này trông nhỏ hơn tòa vừa rồi một chút, nhưng không khác gì về vật liệu kiến trúc, kiểu dáng phòng ốc cũng gần giống nhau, khác biệt duy nhất là cánh cửa điện đóng kín hoàn toàn, những phù văn được khắc trên đó đều còn nguyên vẹn.
"Hàn đạo hữu, phiến đá ghi chép một nửa Đại Chu Thiên Tinh Nguyên công mà ta có, chính là lấy được từ hậu điện của tòa đại điện này, còn một nửa còn lại, cũng ở trong đó." Lãnh Diễm lão tổ nhìn Hàn Lập nói.
"Năm đó ngươi không thể mang hết công pháp ra một lần, chắc là trong điện này còn có gì đó kỳ quái?" Hàn Lập gật đầu nhẹ, rồi hỏi.
"Không sai, trong điện có một con rối đồng có thực lực Kim Tiên sơ kỳ trấn thủ." Lãnh Diễm lão tổ gật đầu đáp.
Hàn Lập nghe vậy, đầu tiên là giật mình, rồi lộ vẻ hồ nghi.
"Thẳng thắn mà nói, nếu có khôi lỗi Kim Tiên trấn thủ ở trong đó, với thực lực của ngươi khi chưa tu luyện Đại Chu Thiên Tinh Nguyên công, căn bản không thể nào ăn cắp được nửa bộ công pháp đó đi." Ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào Lãnh Diễm lão tổ nói.
"Hàn đạo hữu nói đúng, với thực lực của ta lúc đó, hoàn toàn không thể nào đỡ được một chiêu của nó, cho nên khi ấy ta không giao chiến với nó, mà là thả ra mấy con rối mang theo người để thu hút sự chú ý của nó, sau đó lấy một món bí bảo ẩn nấp, che phủ khí tức của mình, lén lút lẻn vào hậu điện, lúc đó mới may mắn có được." Lãnh Diễm lão tổ khẽ thở dài, nói.
Hàn Lập nghe vậy, trên mặt hiện ra một vẻ bừng tỉnh.
Khôi lỗi, trừ một vài loại đặc chế, hoặc như Giải Đạo Nhân có linh trí cao thì đều không giỏi trong việc cảm nhận và dò xét, nếu che giấu khí tức thỏa đáng, thêm việc nắm bắt cơ hội, sẽ có tỉ lệ nhất định lẻn vào trộm đồ.
"Bất quá, sau khi ta lấy đi phiến đá có khắc nửa phần trên Đại Chu Thiên Tinh Nguyên công, tên khôi lỗi Kim Tiên kia lập tức nhận ra, ta chỉ đỡ một quyền của nó mà đã bị thương nặng. May mắn là, không hiểu sao nó lại không đuổi theo ra khỏi tòa đại điện, ta mới may mắn chạy thoát, nghĩ lại thì đúng là thập tử nhất sinh." Lãnh Diễm lão tổ hồi tưởng lại cảnh lúc trước, vẫn có chút kinh hãi nói.
"Nhìn theo kinh nghiệm lần trước của ngươi, ngươi cảm thấy linh trí của tên khôi lỗi kia như thế nào?" Hàn Lập lại hỏi.
"Mặc dù lần trước chỉ giao thủ trong thời gian ngắn, nhưng có thể nhận ra được, mặc dù nó có lực sát thương rất lớn, nhưng linh trí không cao, nếu không nó không thể không phát hiện ra kế dẫn dụ của ta." Lãnh Diễm lão tổ suy nghĩ một lát nói.
"Nếu là vậy, thì việc nó không đuổi theo ra khỏi đại điện, phần lớn là do chủ nhân ban đầu đã hạn chế phạm vi hành động của nó, khiến nó không thể rời khỏi đại điện, phải ở lại bảo vệ công pháp. Nếu như thế, chúng ta muốn có được nửa bộ công pháp còn lại, sẽ dễ dàng hơn rất nhiều." Hàn Lập mắt chớp động nói.
"Ý của Hàn đạo hữu là dùng biện pháp lúc trước của ta, lại đi trộm công pháp một lần nữa?" Lãnh Diễm lão tổ có chút chần chừ hỏi.
"Không sai, ta có ý đó. Chỉ là trong hành động cụ thể, còn cần Lãnh Diễm đạo hữu phối hợp một hai." Hàn Lập liếc nhìn hắn một cái, nói.
"Đạo hữu cứ nói, đừng ngại." Lãnh Diễm lão tổ làm một động tác mời, nói.
Hàn Lập nghe vậy, lập tức nói hết ý tưởng của mình, Lãnh Diễm lão tổ một mực im lặng lắng nghe, cuối cùng mới nói một câu "Kế này có thể thực hiện được."
"Hàn đại ca, trong kế hoạch của ngươi sao lại không có ta? Chẳng lẽ cảm thấy đạo hạnh của ta thấp kém, không giúp được gì sao?" Lục Vũ Tình đứng một bên, nghe hết kế hoạch của Hàn Lập, do dự một lát, hỏi.
"Không phải vậy. Kế hoạch của chúng ta là trộm, chứ không phải cướp, cho nên số người càng ít càng tốt. Hơn nữa, trong này cất giữ bảo vật, chỉ có công pháp mà hai chúng ta cần tu luyện, ngươi không dùng được, lại không cần phải mạo hiểm?" Hàn Lập lắc đầu, giải thích.
"Đã như vậy, ta sẽ không thêm phiền phức." Lục Vũ Tình nghe vậy, cũng không ép buộc nữa, gật đầu nói.
Hàn Lập và Lãnh Diễm lão tổ mỗi người nuốt vào một viên đan dược, điều tức một lát, rồi bắt đầu tiến lên thềm đá của đại điện.
Trên cửa điện, những phù văn còn nguyên vẹn, thỉnh thoảng có những dao động linh lực truyền ra, cho thấy trận pháp phong tỏa nó vẫn đang vận hành, Hàn Lập dò xét một lát, liền phát hiện nó không phải loại cấm chế khó phá giải gì.
Thế là hắn vừa nhấc bàn tay, trên năm ngón tay đồng thời xuất hiện năm quả cầu lôi ngân quang lập lòe, đột nhiên hướng về phía cửa điện vỗ xuống.
"Phanh!" một tiếng vang lên!
Hai cánh cửa bằng tử kim của đại điện bỗng mở ra vào phía trong, chỗ bàn tay Hàn Lập vừa vỗ lõm xuống một cái hố sâu, bên trên có năm đám vết cháy màu đen, phù văn bị thiêu đốt đến rối tinh rối mù.
Trong đại điện, một con rối đồng cao hơn một trượng đang ngồi xếp bằng, hai mắt bỗng mở ra, bên trong sáng lên ánh bạc, trên khuôn mặt góc cạnh như được đục bằng rìu lập tức lộ ra vẻ giận dữ, há miệng phát ra tiếng hét chói tai tựa như kim loại va chạm:
"Kẻ tự tiện xông vào phải chết..."
Theo tiếng hét này vang lên, hai tay của con rối đồng đang ôm trước ngực bỗng buông xuống, đứng dậy, bước những bước chân nặng nề lao về phía cửa đại điện, phát ra những tiếng "Thương thương thương".
Hàn Lập liếc mắt nhìn, năm ngón tay vung ra phía trong đại điện như bắn tên lửa mấy lần.
Chỉ thấy từng đạo ánh sáng xanh vàng từ trong tay hắn bay ra, trong điện bỗng nhiên phóng to lên, trong những tiếng "Keng két" liên tiếp hóa thành bảy tám con rối cự viên.
Tuy nhiên, những con rối cự viên này sau khi xuất hiện lại không liên thủ tấn công con rối đồng ám kim kia, mà là vung cánh tay chạy tán loạn về phía các ngõ ngách của đại điện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận