Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 397: Lo trước khỏi hoạ

Chương 397: Lo trước khỏi họa
Hàn Lập đang cân nhắc, sờ lên Thiên Thủy Đại bên hông. Trên người hắn, Trọng Thủy một tầng vẫn còn không ít, đến bây giờ mới chỉ có khoảng ba phần mười chuyển hóa thành Trọng Thủy hai tầng, bị Trọng Thủy Chân Luân hấp thu. Chỉ không biết, Trọng Thủy Chân Luân rốt cuộc có thể hấp thu bao nhiêu Trọng Thủy hai tầng... Hàn Lập lắc đầu, một tay giương lên thu chân luân vào, rồi lật tay lấy ra một vật, lại là một khối trận bàn màu đỏ thẫm, là trận bàn đưa tin trước kia Hô Ngôn đạo nhân cho hắn.
Hắn hơi chau mày, thời gian đã qua ba năm, dựa theo lời Hô Ngôn đạo nhân năm đó nói, tiên phủ mở ra chỉ có ba đến bốn năm, hiện tại cũng đã gần tới, nhưng đối phương lại không có chút dấu hiệu liên lạc nào với hắn.
“Chắc là sự tình có biến?” Hàn Lập trong lòng không khỏi âm thầm suy đoán.
Thực ra lúc đầu hắn không mấy để ý việc có đi tiên phủ hay không, dù sao chuyến này có rất nhiều thế lực lớn, bao gồm cả Bắc Hàn tiên phủ, trà trộn trong đó, tu sĩ tu vi cao hơn mình, đạt cảnh giới Kim Tiên cũng không ít, có thể nói là phong hiểm khó lường, cho dù bên trong có không ít chỗ tốt, nhưng mạng nhỏ của mình đương nhiên quan trọng hơn mấy phần.
Nhưng sau khi biết «Chân Ngôn Hóa Luân Kinh» vẫn còn công pháp tiếp theo, lại cần manh mối tin tức từ Hô Ngôn đạo nhân, hắn lại không thể không coi trọng, nhất là khi kiến thức một góc của băng sơn do Thời Gian pháp tắc thể hiện ra đủ để nghịch chuyển càn khôn với uy năng lớn lao, càng làm nó rung động và khao khát trong lòng.
Trong lòng của hắn suy nghĩ hỗn loạn, nhìn trận bàn trong tay, lo lắng không biết có nên gửi một tin đi hỏi thăm một chút không.
Bất quá, sau khi nghĩ lại, Hàn Lập vẫn lắc đầu, từ bỏ ý định này.
Mặc kệ Hô Ngôn đạo nhân cùng Vân Nghê giờ phút này tìm kiếm cửa vào tiên phủ có thuận lợi hay không, hắn đều không giúp được gì, đã vậy thì không nên quấy rầy họ, cứ lặng lẽ chờ kết quả là thích hợp.
Mặc dù bây giờ Hắc Phong hải vực không được an toàn cho lắm, nhưng với thần thông của hai người kia liên thủ, chỉ cần không gặp phải đối thủ như Tiêu Tấn Hàn thì hơn phân nửa sẽ không có vấn đề gì.
Hàn Lập cầm trận bàn màu đỏ thẫm trong tay cất đi, mắt nhìn về phía trước, vẻ mặt do dự.
Nghĩ đến Minh Hàn tiên phủ, trong đầu hắn lại không khỏi hiện ra bóng dáng Giao Tam.
Giờ phút này hồi tưởng lại, Giao Tam, còn có những hành động trước đây của Luân Hồi điện, tám phần là vì Minh Hàn Tiên Phủ.
Tay phải Hàn Lập chợt giơ lên, trên lòng bàn tay hiện ra một cái túi trữ vật, bên trong là vật liệu luyện chế vài viên Hư Nguyên Đan.
Ánh mắt hắn chớp động hai lần, sau khi thu Chưởng Thiên Bình lại, linh quang trên người lóe lên, độn quang liền hướng phía một phương xa xa bay đi, trong giây lát biến mất ở chân trời.
Hàn Lập bay thẳng theo hướng đó mấy ngày, lúc này mới dừng lại ở trên một hoang đảo cách Ô Mông đảo không biết bao nhiêu vạn dặm.
Nơi này đã gần khu vực Lạc Phách Kinh Phong, linh khí thiên địa dao động dữ dội, gió lốc gào thét, mặt biển cũng dấy lên từng đợt sóng lớn.
Hắn không để ý đến môi trường xung quanh khắc nghiệt, thần thức khuếch tán ra, cảm nhận xung quanh không có bất kỳ dị động nào mới hài lòng khẽ gật đầu, thu thần thức về.
Ngay sau đó, Hàn Lập vung tay áo, một chồng trận kỳ trận bàn dày đặc hiện ra. Miệng hắn lẩm bẩm, trận kỳ trận bàn hóa thành từng đạo quang mang, hướng phía xung quanh đảo bay đi, sau đó chui vào trong đó.
Một lát sau, một tầng cấm chế quang mang màu vàng như mây hiện lên, bao phủ cả hòn đảo hoang. Mọi thứ trong đảo lập tức hoàn toàn cách ly với bên ngoài, đừng nói là âm thanh, ngay cả linh khí thiên địa cũng bị cách ly hoàn toàn, phảng phất như hai không gian riêng biệt.
Không lâu sau, bên ngoài cấm chế màu vàng, hư không lại rung lên, một tầng cấm chế màu xanh dày đặc hiện ra. Bên ngoài cấm chế màu xanh xuất hiện vô số hào quang màu trắng, nhanh chóng ngưng tụ thành một tầng cấm chế màu trắng. Ngay khi cấm chế màu trắng vừa hình thành, hư không bên ngoài lại lần nữa dậy sóng.
Trong nháy mắt, bảy tám đạo cấm chế hiện ra, bao phủ hòn đảo nhỏ từng lớp, ngoài cùng là một tầng cấm chế màu xanh lam như màn nước, bao phủ phía sau hòn đảo, vô số sóng nước màu lam hiện lên trên cấm chế, toàn bộ hòn đảo lập tức chậm rãi biến mất, hòa làm một với vùng biển phụ cận.
Những cấm chế này chính là năm xưa Hàn Lập dùng để bảo vệ động phủ tạm thời, giờ phút này bố trí tại phụ cận hoang đảo, rất thuần thục.
Hàn Lập nhìn xung quanh hai mắt, khẽ vuốt cằm, khoanh chân ngồi xuống ở một mảnh đất bằng giữa đảo, tay vừa nhấc.
Ánh bạc lóe lên, một đạo ngân quang bay ra từ trong tay hắn, biến thành một cái đan lô màu bạc, rơi xuống trước mặt hắn. Lập tức lại một đạo ngân quang hiện lên, là Tinh Viêm tiểu nhân, rơi xuống đáy lò, hóa thành một đoàn ngọn lửa màu bạc...
Sau khi Hàn Lập nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ thỏa đáng, lúc này mới lật tay lấy ra pháp khí chứa đồ kia, vung xuống, một mảng lớn vật liệu Hư Nguyên Đan từ đó hiện ra, rơi xuống bên cạnh hắn. Hắn điều tức một chút, chờ cho tâm cảnh hoàn toàn bình phục, liền lập tức cầm lấy một loại tài liệu bên cạnh, bỏ vào trong đan lô.
Hắn dự định lợi dụng khoảng thời gian cuối cùng này, cùng với mấy phần linh tài đã để lại trước đây để luyện chế Hư Nguyên Đan, luyện thêm một lần, dù không biết rõ viên thuốc này có tác dụng cụ thể gì, nhưng từ biểu hiện của Giao Tam, tám phần là sẽ sử dụng được trong tiên phủ.
Hắn vốn chỉ tò mò về viên đan này, nhưng bây giờ đã quyết định vào tiên phủ, liền dứt khoát luyện chế một viên, phòng ngừa bất trắc, biết đâu có thể giành được chút cơ duyên. Vì thấy viên đan này biểu hiện trước đó không hề có uy của đạo đan đan kiếp, nếu luyện chế gần Ô Mông đảo có thể sẽ thu hút sự chú ý của người khác, cho nên mới không quản ngại đường xá xa xôi mà tới đây.
Nhờ Giao Tam "ban tặng", hắn đã có chút quen thuộc với việc luyện chế Hư Nguyên Đan, lập tức hai tay bấm niệm pháp quyết liên tục, nhanh chóng thúc đẩy đan lô...
Cùng lúc Hàn Lập đang chuyên chú luyện chế Hư Nguyên Đan, cách đó không biết bao nhiêu vạn dặm, trên không một hòn đảo vô danh khác, một nam tử trung niên mặc áo lam đang chắp tay đứng giữa hư không. Người này chính là cung chủ Thương Lưu cung, Lạc Thanh Hải.
Lúc này, hắn đang cau mày, trên mặt ẩn hiện vẻ bực bội, khác hẳn hình tượng bình thường trí tuệ, vững vàng và trầm ổn của mình. Phía sau Lạc Thanh Hải là một người, chính là thanh niên thanh tú Nam Kha Mộng, có vẻ đẹp như nữ tử.
Lúc này, sắc mặt hắn cũng khó coi, đôi lông mày thanh tú nhíu chặt. Hai người đều không nói gì, không khí có chút ngột ngạt.
Vào lúc này, một đạo độn quang màu lam xuất hiện ở phía xa chân trời. Hai người lập tức cảm nhận được, quay người nhìn lại. Độn quang màu lam lóe lên, xuất hiện trước mặt hai người Lạc Thanh Hải, ánh sáng thu lại hiện ra một nam tử trung niên râu quai nón.
Nam tử vừa hiện thân đã định chắp tay chào, nhưng bị Lạc Thanh Hải giơ tay chặn lại.
"Không cần khách sáo. Có phát hiện gì không?"
"Khởi bẩm cung chủ, bảy người chúng ta đã tìm kiếm nhiều lần những khu vực phụ trách, nhưng vẫn không có bất kỳ thu hoạch nào." Nam tử râu quai nón do dự một chút, lắc đầu nói.
Lạc Thanh Hải nghe vậy, thần sắc không thay đổi, nhưng Nam Kha Mộng lại rõ ràng cảm thấy nhiệt độ xung quanh bỗng nhiên giảm xuống mấy phần.
“Cung chủ, chúng ta có nên tiếp tục…?” Nam tử râu quai nón chần chừ hỏi.
"Tiếp tục. Mở rộng phạm vi tìm kiếm, không được bỏ sót một vết tích nào." Ánh mắt Lạc Thanh Hải ngưng lại, trầm giọng ra lệnh.
"Vâng." Nam tử râu quai nón đáp lời, quay người hóa thành độn quang bay đi.
"Sư tôn, liệu có phải tình hình chúng ta nắm bắt không đúng, Minh Hàn Tiên Phủ không hề hạ xuống Hắc Phong hải vực này?" Nam Kha Mộng bước tới, nói.
“Không thể, nơi này ở Hắc Phong hải vực có rất nhiều dấu hiệu ngày càng rõ rệt trong những năm gần đây, là dấu hiệu không thể nghi ngờ của tiên phủ xuất thế. Hơn nữa, Minh Hàn Sơn Hà Đồ ở đây cũng có cảm ứng, tiên phủ khẳng định giáng lâm tại đây." Lạc Thanh Hải lắc đầu nói.
"Vậy tại sao lại không tìm thấy cửa vào? Theo ghi chép, mỗi lần tiên phủ xuất thế, chỉ cần làm theo y như vậy thì hẳn là không khó tìm mới đúng." Nam Kha Mộng có chút nghi hoặc nói.
"Chỉ có một khả năng..." Ánh mắt Lạc Thanh Hải lóe lên tinh quang, nói.
“Gì vậy…?” Nam Kha Mộng khẽ giật mình.
Lạc Thanh Hải không trả lời, lật tay lấy ra một chiếc gương nhỏ màu lam, bấm niệm pháp quyết thúc đẩy. Chiếc gương lập tức lớn lên gấp mấy lần, tản ra từng vòng từng vòng lam quang chói mắt về phía xung quanh.
Trên mặt gương xuất hiện hình ảnh mờ ảo, nhanh chóng biến ảo, một hồi lâu mới ổn định, hiện ra một gương mặt đỏ tía của nam tử trung niên, đầu đội mũ miện, nhìn khí độ bất phàm.
"Phiền sư đệ, tình hình như thế nào?" Lạc Thanh Hải hỏi, ngữ khí ôn hòa hơn so với lúc nãy đối diện với nam tử râu quai nón.
“Không có gì, những người của Bắc Hàn Tiên Cung, và một số nhân vật chủ yếu của Hắc Phong đảo, thời gian trước đột nhiên biến mất khỏi Hắc Phong đảo, ba người chúng ta tìm kiếm nhiều mặt, vẫn không dò ra chút tung tích nào.” Nam tử đội mũ miện trong gương lắc đầu.
Lạc Thanh Hải nghe lời này, sắc mặt càng trầm xuống. Nam Kha Mộng nghe đến đây, cũng hiểu rõ nói: “Sư tôn, ngài cảm thấy tình cảnh bây giờ là do người của Bắc Hàn Tiên Cung giở trò?”
"Tám phần là Tiêu Tấn Hàn thi triển bí thuật gì đó phong ấn cửa vào, nếu không thì chỉ còn chưa đến một năm nữa tiên phủ sẽ mở ra, cửa vào dù thế nào cũng phải xuất hiện." Lạc Thanh Hải trầm ngâm nói.
“Mặc dù con không hiểu nhiều về Minh Hàn Tiên Phủ, nhưng cũng biết cửa vào tiên phủ thực chất là nơi giao thoa giữa hai giới không gian, muốn phong ấn không thể hoàn thành trong thời gian ngắn, mà động tĩnh hẳn phải rất lớn, không thể nào chúng ta không phát hiện ra." Nam Kha Mộng nhíu mày nói.
"Ha ha, chỉ sợ lần này hắn lại có thủ đoạn đặc thù gì, sớm đoán được lối vào, sớm thiết lập cấm chế phong ấn rồi." Lạc Thanh Hải hừ lạnh một tiếng, nói.
Nam Kha Mộng nghe vậy há to miệng, dường như có chút khó tin.
"Cung chủ, khoảng cách tiên phủ mở ra đã không còn bao lâu nữa, chuyện đến nước này, chúng ta phải làm sao?" Nam tử đội mũ miện trong gương hỏi.
"Không có đường cũng phải tìm ra cửa vào tiên phủ. Các ngươi tiếp tục tìm kiếm tung tích những người của Bắc Hàn Tiên Cung và chủ nhân Hắc Phong đảo, bọn họ nhiều người như vậy, không thể như bốc hơi biến mất, truy tìm nguồn gốc luôn có thể tìm được manh mối. Lúc cần thiết thì cũng có thể sử dụng thủ đoạn cực đoan một chút, không sao." Sau khi suy nghĩ một lát, Lạc Thanh Hải thâm ý sâu xa chậm rãi nói.
“Vâng.” Nam tử đội mũ miện đáp lời, thân ảnh nhoáng lên, biến mất khỏi mặt gương.
Lạc Thanh Hải bấm niệm pháp quyết một cái, tấm gương màu lam nhanh chóng thu nhỏ lại, bay vào trong tay áo của hắn. Hắn đứng ngẩn người ở chỗ cũ một lát, đột nhiên phất tay phát ra một luồng lam quang, bao bọc lấy mình và Nam Kha Mộng, hóa thành một đạo độn quang, hướng về phương xa bay đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận