Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 1154: Bát Vương huyết mạch

Chương 1154: Bát Vương huyết mạch
Đối mặt với những lưỡi phong huyết hồng đầy trời, Hàn Lập không những không hề lùi bước mà ngược lại, thân thể lóe lên thanh quang, tăng tốc lao tới trước, trực tiếp đâm vào trong những lưỡi phong ấy.
Chỉ là cảnh tượng đám người tan xác thành trăm mảnh như trong tưởng tượng không hề xảy ra, Hàn Lập bằng vào nhục thân của mình, trực tiếp nghiền nát tất cả lưỡi phong, rồi một cước đạp xuống ngân giác cự tê phía dưới.
Trong lòng tên cự tê đầu tiên là giật mình, có chút bất ngờ về thể phách cường đại của tên Nhân tộc này, nhưng khi cảm thấy khí tức trên người hắn không mạnh mẽ lắm thì nó cũng hoàn toàn không sợ, lại vung rìu lên nghênh đón.
Hàn Lập một chân giẫm lên lưỡi phong của chiếc chiến phủ khổng lồ, tinh thần chi lực trong cơ thể bỗng nhiên bộc phát, dưới chân phát ra một tiếng nổ lớn.
"Két" một tiếng giòn tan!
Trên chiếc chiến phủ to lớn kia liền vỡ ra vô số vết nứt như mạng nhện, "Rầm rầm" vỡ vụn thành từng mảnh.
Cầm búa ngân giác cự tê, chỉ cảm thấy hai tay rung động, một cỗ cảm giác tê dại trong nháy mắt lan khắp toàn thân, hai chân khẽ khuỵu, đúng là trực tiếp quỳ xuống dưới áp lực của cự lực này.
Hàn Lập thì thừa thế xông lên, thân hình trong nháy mắt lóe lên, tránh khỏi đòn đánh lén âm hiểm của vân văn hổ báo, lướt qua người nó, một tay túm lấy gáy nó, chỉ khẽ bóp, một cỗ lực lượng thẩm thấu vào, khiến nó đã mất đi năng lực phản kháng.
Tay hắn kéo theo vân văn hổ báo toàn thân mềm nhũn, thân hình lại lần nữa rơi xuống, một cước giẫm lên vai ngân giác cự tê vừa định đứng lên, trực tiếp ép nó lần nữa quỳ xuống.
Toàn bộ quá trình này nhìn có vẻ dài dòng, nhưng thực tế chỉ diễn ra trong khoảnh khắc Hàn Lập vừa hạ xuống, thậm chí phần lớn tộc nhân của hai bộ lạc còn chưa kịp thấy rõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy thủ lĩnh của mình đã bị Hàn Lập hàng phục.
Những người trước đó xông đến sườn núi phía bên kia hai tộc, lại nhao nhao xông trở lại, bao vây Hàn Lập ở giữa, gào thét đòi hắn thả thủ lĩnh bộ lạc của mình.
Hàn Lập không phản ứng những người này, chỉ một tay nhấc vân văn hổ báo lên, giơ ra trước mặt, hỏi: "Các ngươi là bộ tộc nào? Vì sao tranh đấu ở đây?"
Vân văn hổ báo toàn thân vô lực kia, chỉ mở mắt nhìn Hàn Lập một cái, trong mắt tràn đầy vẻ hận thù phẫn nộ, nhưng không hề mở miệng trả lời.
"Ta nghĩ ngươi hẳn là hiểu rõ Sưu Hồn chi thuật là gì chứ? Đừng ép ta dùng đến thuật này, tư vị đó chắc chắn không dễ chịu đâu." Sắc mặt Hàn Lập lạnh đi, lạnh lùng nói.
Nghe thấy lời này, thân thể vân văn hổ báo rõ ràng khẽ run lên, nhưng vẫn không lập tức mở miệng.
"Chưa thấy quan tài chưa rơi lệ..."
Hàn Lập cười lạnh một tiếng, giơ lên một ngón tay, liền hướng về trán của hắn đâm tới, trên đầu ngón tay hắn tinh quang lóe lên, một đạo tinh ti như linh xà từ đó chui ra, uốn lượn giãy dụa hướng mi tâm vân văn hổ báo mà đi.
"Chúng ta là Vân Văn Hổ bộ, bọn chúng là Ngân Giác Tê bộ, sở dĩ tranh đấu ở đây là bởi vì bộ tộc có thù truyền kiếp." Không ngờ vân văn hổ báo kia không hề mở miệng, ngược lại ngân giác cự tê đang bị hắn đè dưới thân không thể động đậy lại lên tiếng nói.
Nghe vậy, thần sắc Hàn Lập khẽ động, nhưng trong lòng thầm nghĩ, việc này dường như còn có ẩn tình khác.
"Vậy mà chủ động nói giúp kẻ thù truyền kiếp của mình, xem ra ngươi cũng không hy vọng ta đối với hắn sưu hồn, chuyện này chỉ có thể giải thích một điều, đó là ngươi cố ý muốn giấu giếm ta điều gì..." Hàn Lập nhìn về phía ngân giác cự tê dưới thân, cười lạnh nói.
Người sau thấy vậy, trong lòng vừa sợ hãi, lại vừa bực tức, chỉ có thể ở trong lòng mắng chửi không ngừng.
Nhân tộc, quả nhiên đều là lũ âm hiểm xảo trá!
Hàn Lập vừa dứt lời, đã không còn chút do dự nào, trực tiếp ngón tay đâm một cái vào mi tâm vân văn hổ báo.
Một chút tinh mang từ đầu ngón tay hắn sáng lên, một đạo tinh ti trong nháy mắt tiến vào đầu người kia.
"Rống..."
Chỉ nghe ngân giác cự tê trong miệng phát ra một tiếng hét lớn, hai bộ lạc người lúc nãy còn chém giết không ngừng, giờ phút này không hề để ý chút nào đến an nguy của hai vị thủ lĩnh, giống như thủy triều ồ ạt xông về phía Hàn Lập.
Tâm niệm Hàn Lập vừa động, bên ngoài quanh thân liền có một mảng thanh quang bắn ra, 36 chuôi Thanh Trúc Phong Vân kiếm kim quang chợt lóe lên, hóa thành ba mươi sáu cột lôi điện màu vàng, xoay quanh hắn trong phạm vi mấy trăm trượng.
Trên các cột lôi điện màu vàng điện quang cuồng bạo, từng đoàn lôi cầu màu vàng to lớn từ đó tuôn ra, ở giữa 36 chuôi Thanh Trúc Phong Vân kiếm qua lại nhảy nhót, tiếng điện xẹt "ầm ầm" không ngớt bên tai.
Những Man Hoang dị chủng này vốn đã e ngại thiên lôi địa hỏa, bị tường vây kim lôi này của Hàn Lập cản trở lại, trong nhất thời đều do dự không dám tiến lên.
Hàn Lập thừa dịp này, nhanh chóng bắt đầu sưu hồn vân văn hổ báo.
Một lát sau, ánh mắt hắn có chút lóe lên, chậm rãi thu tay về, thần sắc lại trở nên có chút cổ quái.
Từ trong trí nhớ của vân văn hổ báo, Hàn Lập biết được nguyên nhân thực sự dẫn đến xung đột và cuộc chiến sống còn giữa hai bộ lạc này.
Ngân giác cự tê kia không hề nói dối, hai bộ lạc bọn họ đúng là có thù truyền kiếp, đời đời kiếp kiếp tại khu vực Man Hoang này đã chém giết lẫn nhau hàng triệu năm.
Nhưng mà, nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cuộc tranh đấu lần này lại không phải điều đó.
Thì ra 30 năm trước, Chân Linh Vương - người từ trước đến nay được các tộc Man Hoang tôn làm cộng chủ, đột nhiên truyền xuống chiếu lệnh, muốn tổ chức Huyết Tự đại hội tại Man Hoang Thánh Điện ở Bát Hoang Sơn, triệu tập tất cả các bộ lạc còn tồn tại huyết mạch của Viễn Cổ Bát Vương, tề tựu đầy đủ ở Bát Hoang Sơn.
Viễn Cổ Bát Vương này chính là tám vị Chân Linh Chi Vương từng thống trị Man Hoang giới vực vào thời kỳ Viễn Cổ. Chỉ là không rõ trong lịch sử Man Hoang giới vực đã xảy ra biến cố gì, mà tám vị Chân Linh Chi Vương trước kia, giờ đã quần hùng tranh bá, chỉ còn lại duy nhất một vị Chân Linh Vương.
Mà những hậu duệ có huyết mạch của các Chân Linh Vương còn lại cũng gặp phải những tình cảnh khác nhau, hiện tại rải rác khắp Man Hoang giới vực, trong đó những người có huyết mạch tinh thuần hơn thì vẫn giữ vai trò thống trị một phương, những người có huyết mạch hỗn tạp hơn thì tuy không còn vị trí Vương giả, nhưng hậu duệ trải rộng, thế lực cũng không thể xem thường.
Về phần những người thảm hại hơn thì thậm chí có khả năng huyết mạch đã đứt đoạn, khó có thể tìm kiếm.
Huyết Tự đại hội này vốn là hội nghị long trọng nhất của Man Hoang giới vực từ xưa đến nay, nhưng vì số lượng huyết mạch Bát Vương không đủ, nên đến nay đã hàng chục triệu năm không được tổ chức.
Lần này, tin tức Chân Linh Vương muốn tổ chức lại hội nghị này vừa được tung ra, như một hòn đá ném vào mặt nước, lập tức dấy lên ngàn cơn sóng trong toàn bộ Man Hoang giới vực, khiến tất cả bộ lạc trong Man Hoang giới vực đều coi việc được tham dự hội nghị này là một vinh dự.
Ngân Giác Tê và Vân Văn Hổ hai tộc đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Chỉ là hai tộc bọn họ không hề có chút liên quan nào đến huyết mạch Man Hoang Bát Vương, đừng nói đến 16 đại Hoang tộc đang có thực lực mạnh nhất hiện nay, mà ngay cả những bộ tộc có thực lực đứng ở gần trên của Man Hoang Bách Tộc cũng không có chỗ đứng, bọn họ căn bản chỉ là những tiểu tộc hạng bét, đương nhiên không có tư cách tham gia Huyết Tự đại hội lần này.
Đương nhiên, hai tiểu tộc xa xôi này vốn cũng không hề ôm hy vọng xa vời có thể tham dự hội nghị này, dù sao những bộ lạc còn lưu lại huyết mạch của tám vị Chân Linh Vương, về cơ bản đều thuộc một trong 16 đại Hoang tộc.
Chỉ là vì một lần ngoài ý muốn, Ngân Giác Tê tộc phát hiện một con ấu thú ở bên ngoài tộc địa của mình, không ngờ bên trong nó lại ẩn chứa huyết mạch còn sót lại của một trong những Man Hoang Bát Vương.
Ấu thú này dường như từng bị trọng thương, hiện giờ vẫn đang ngủ say, được Ngân Giác Tê tộc bảo vệ.
Thế nhưng, ngay khi Ngân Giác Tê tộc đang chuẩn bị bí mật hộ tống ấu thú tới Bát Hoang Sơn thì không biết tin tức đã bị rò rỉ bằng cách nào, bị cừu gia Vân Văn Hổ bộ tộc biết được.
Người sau đương nhiên không cam lòng nhìn Ngân Giác Tê bộ tộc lập đại công này, dù sao một khi Ngân Giác Tê tộc vì vậy mà đắc thế, ngày sau Vân Văn Hổ bộ lạc của bọn họ sẽ gặp họa diệt tộc, vì thế bọn chúng liền thừa cơ tấn công Ngân Giác Tê bộ lạc, quyết tâm cướp đoạt ấu thú kia về tay.
Bàn tay Hàn Lập buông lỏng, vân văn hổ báo bị hắn túm trong tay liền mềm nhũn người, ngã xuống đất, ngất đi.
"Con ấu thú mà ngươi cứu về, giờ ở đâu?" Hàn Lập cúi đầu nhìn thoáng qua ngân giác cự tê đang bị hắn gắt gao đè dưới thân, hỏi.
Người sau im lặng không nói, trong đôi mắt bỗng có một đạo dị dạng quang mang lóe lên.
Hàn Lập thấy thế giật mình, vội vàng một chưởng vỗ xuống đặt trên đầu hắn, quát mắng: "Sợ ta đối với ngươi sưu hồn, vậy mà muốn tự bạo Nguyên Thần, ngươi thật điên rồi à?"
"Ngươi đừng mơ có thể dò được nửa điểm tin tức gì từ miệng ta." Trong miệng ngân giác cự tê đã có vết máu trào ra, tức giận hét vào mặt Hàn Lập.
Trong lòng bàn tay Hàn Lập một mảnh tinh quang sáng lên, dùng Luyện Thần bí thuật bảo vệ thức hải và Nguyên Thần của hắn, ngăn cản nó tự bạo.
"Các ngươi có đến mấy vạn tộc nhân, một mình ngươi tự bạo Nguyên Thần thì có làm được gì, nếu ta muốn tìm ra con ấu thú kia, thì ai cũng không ngăn cản được, hiểu không? Ta niệm tình ngươi ý chí kiên cường, không sợ chết mà bảo vệ cái gọi là Chân Linh Vương huyết mạch kia, không muốn giết ngươi, mà ngươi lại cứ tự tìm đường chết." Hàn Lập nhíu mày, nói.
Nghe được Hàn Lập nói vậy, ngân giác cự tê mới hơi tỉnh táo lại một chút, nhưng ngay sau đó, hắn liền lại nói ra:
"Các ngươi Nhân tộc quỷ kế đa đoan, tuyệt đối không thể tin, ngươi cứ thống khoái giết ta đi."
"Có tin hay không là tùy ngươi, ta không hề có ác ý gì với ấu thú trong miệng ngươi, chỉ là có chút chuyện muốn hỏi ngươi, chỉ cần ngươi thành thật trả lời, hỏi xong ta sẽ thả các ngươi." Hàn Lập nói.
Thấy Hàn Lập không giết vân văn hổ báo, lại ngăn được hắn tự bạo, ngân giác cự tê đã tin vài phần.
"Lời này có thật không?" Hắn nửa tin nửa ngờ nói.
"Khu vực bộ lạc của các ngươi nằm ở đâu trong Man Hoang giới vực?" Hàn Lập hỏi.
Nghe Hàn Lập tra hỏi, ngân giác cự tê có chút do dự, hiển nhiên là không ngờ Hàn Lập lại hỏi cái này.
"Chúng ta thuộc địa phận của Địa Long bộ tộc, nằm ở biên giới phía tây nam tộc địa." Ngân giác cự tê dừng một chút rồi đáp.
Nghe được câu trả lời này, Hàn Lập cũng ngây người ra, đây là cái kiểu đáp án gì vậy?
"Địa vực Man Hoang giới vực các ngươi phân chia như thế nào? Quan hệ vị trí giữa nó và các đại Tiên Vực lại như thế nào?" Hắn nhíu mày hỏi tiếp.
"Man Hoang giới vực của chúng ta vô biên vô hạn, địa vực phân chia luôn lấy quyền sở hữu của các bộ lạc làm căn cứ, tỉ như tộc địa Cửu Vĩ Thiên Hồ bộ tộc, tộc địa Đại Minh Khổng Tước bộ tộc,... Nếu so với Tiên Vực mà nói thì tộc địa Địa Long bộ tộc, đại khái nằm giữa Kim Nguyên Tiên Vực và Linh Đài Tiên Vực." Ngân giác cự tê đáp.
"Tiếp giáp với Linh Đài Tiên Vực ở Kim Nguyên Tiên Vực, đây chẳng phải là Đại Kim Nguyên Tiên Vực ở Cửu Nguyên Quan sao..." Hàn Lập âm thầm trầm ngâm một lát rồi thì thào nói.
Hắn không ngờ, chỉ một lần nhục thân xuyên không, mà mình lại lạc đến gần Đại Kim Nguyên Tiên Vực.
Nghĩ đến đây, ý nghĩ kia trong lòng Hàn Lập lại nhen nhóm.
Nhưng rất nhanh, hắn liền dập tắt ý nghĩ này, lần trước bị nữ tử một băng một hỏa kia truy sát đã cho hắn hiểu rõ chênh lệch thực lực hiện tại của mình với những tu sĩ Đại La trung kỳ, mạo hiểm tiến vào Đại Kim Nguyên Tiên Vực dò xét tin tức về Kim Đồng, chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận