Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 548: Tam đại công pháp

Chương 548: Tam đại công pháp
Hàn Lập áp ngọc giản ghi lại công pháp « Thủy Diễn Tứ Thời Quyết » lên trán, hai mắt nhắm nghiền, thân thể bất động, giống như một vị lão tăng nhập định. Lúc đầu, lông mày hắn hơi nhíu lại, dường như có chút không hiểu, nhưng rất nhanh liền giãn ra, có lẽ đã thông suốt được một vài chỗ quan trọng, nhưng chẳng bao lâu sau, lông mày hắn lại nhăn lại, rồi lại giãn ra, cứ thế lặp đi lặp lại.
Thời gian trôi qua, lông mày Hàn Lập càng lúc càng nhăn sâu, đồng thời không thể giãn ra, như thể bị một mối nghi hoặc nào đó ngăn cản, thái dương cũng dần dần rỉ mồ hôi. Lần này xem xét kéo dài suốt ba ngày ba đêm. Khi Hàn Lập mở mắt ra, lưng đã ướt đẫm mồ hôi, trong mắt cũng đầy tơ máu, giống như đã hao tổn rất nhiều tâm lực.
“Tại sao lại như vậy…” Hắn gỡ viên ngọc giản màu xanh lam xuống trán, lẩm bẩm. Bộ « Thủy Diễn Tứ Thời Quyết » này ghi lại tổng cộng bảy quyển. Ban đầu tu luyện nó, cũng cần phải ngưng tụ một kiện pháp bảo giống như Chân Ngôn Bảo Luân, gọi là “Quang Âm Tịnh Bình”, có thể hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt của thiên địa để ngưng tụ Quang Âm Thủy Tích.
Khi công pháp tu luyện đến quyển thứ tư, có thể bắt đầu tinh luyện các Quang Âm Thủy Tích đã thu thập, từ đó ngưng luyện ra Quang Âm Chi Ti mang theo sức mạnh pháp tắc thời gian. Đối với loại Quang Âm Chi Ti này, Hàn Lập thật ra không lạ lẫm, sớm tại Linh Giới, hắn từng nhìn thấy tại chỗ Tu La Chu, được gọi là Cửu Thiên kỳ trân. Đây chính là vật kỳ lạ sinh ra từ pháp tắc thời gian trong Quang Âm Chi Hà. Nó có thể kéo dài tuổi thọ của phàm nhân hoặc tu sĩ cấp thấp, cũng có thể trì hoãn thời gian thiên kiếp giáng xuống đối với tu sĩ cấp cao.
Theo mô tả của công pháp, Quang Âm Chi Ti luyện ra từ « Thủy Diễn Tứ Thời Quyết » có sức mạnh pháp tắc thời gian tinh thuần hơn, do đó công hiệu cũng rõ ràng hơn. Nó thậm chí có thể giúp Chân Tiên trì hoãn thời gian tam suy đến. Chỉ là việc ngưng luyện Quang Âm Tịnh Bình, cũng giống như ngưng luyện Chân Ngôn Bảo Luân, không chỉ cần vật mang pháp tắc thời gian mà còn cần không ít kỳ trân dị bảo khác. Đây là một khó khăn lớn đối với phần đông tu sĩ, có lẽ nhiều tu sĩ Thương Lưu Cung cũng vì vậy mà chùn bước trước bộ công pháp thời gian này.
Công pháp này không giống như Chân Ngôn Hóa Luân Kinh, vừa tăng tu vi vừa ngưng tụ tiên khiếu, mà chuyên chú hơn vào việc tăng tốc độ ngưng tụ Quang Âm Thủy Tích. Nghe nói khi Quang Âm Thủy Tích tích tụ thành sông, sẽ có nhiều thần thông khó nói có thể thi triển. Tuy nhiên tốc độ ngưng tụ cực kỳ chậm, ngay từ đầu tu luyện, mỗi giọt Quang Âm Thủy Tích cần đến cả trăm năm để cô đọng. Muốn tích nước thành sông thì không biết phải tốn bao nhiêu thời gian, e rằng Kim Tiên cũng không làm nổi.
So sánh như vậy, Hàn Lập thấy « Thủy Diễn Tứ Thời Quyết » so với « Chân Ngôn Hóa Luân Kinh » có phần kém hơn về công dụng uy lực, nhưng nó có chỗ độc đáo riêng. Hiện tại hắn chỉ mới xem qua chứ không như đã tu luyện « Chân Ngôn Hóa Luân Kinh » từ đầu đến cuối nên mức độ lý giải tự nhiên còn hạn chế.
Hàn Lập hít sâu một hơi, tạm thời dẹp nghi hoặc trong lòng, lại mở quyển « Huyễn Thần Bảo Điển », chậm rãi lật xem. Trong phòng hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ có tiếng lật sách sột soạt vang lên. Thoắt cái đã lại hơn một ngày trôi qua.
Hàn Lập chậm rãi khép quyển sách màu vàng, xoa xoa đôi mày có chút đau nhức, khóe miệng từ từ nhếch lên, nở nụ cười. « Huyễn Thần Bảo Điển » này so với hai bộ công pháp thời gian trước, càng thêm kỳ lạ. Dù tên là công pháp thời gian nhưng thực tế, nó lại giống một cuốn luyện khí bảo điển hơn.
Hàn Lập thấy vậy là do công pháp này khi tu luyện đến trình độ nhất định, có thể phân giải các vật ẩn chứa pháp tắc thời gian để luyện ra một thứ tên là “Huyễn Thần Sa”. Mà Huyễn Thần Sa này, nếu được luyện chế theo cách đặc thù, có thể tạo ra một không gian nhỏ phong bế như hộp cát, bình cát, gọi chung là Huyễn Thần Sa Cảnh. Và thời gian trong những không gian này sẽ trôi với tốc độ khác.
“Nếu Huyễn Thần Sa đủ nhiều, liệu có thể…” Một ý nghĩ bỗng nảy ra trong đầu Hàn Lập, lông mày không khỏi nhếch lên. Một lát sau, vẻ mặt hắn nhanh chóng trở lại bình thường, tự giễu cười: "Đừng nói có làm được không, lấy đâu ra nhiều Huyễn Thần Sa như thế? Đồ vật mang pháp tắc thời gian… Làm sao dễ kiếm như vậy?"
Nói xong, mắt hắn lại dao động, nhìn qua lại hai viên ngọc giản và quyển sách cổ, vẻ do dự lộ ra. Ba bộ công pháp này cùng tu sức mạnh pháp tắc thời gian nhưng mỗi bộ lại có điểm khác biệt. Ngoài Chân Ngôn Hóa Luân Kinh có thể tu luyện như công pháp thông thường, hai bộ kia đều liên quan đến bảo vật pháp tắc thời gian.
Ngoài ra, khi so sánh ba bộ công pháp này, Hàn Lập có cảm giác mơ hồ rằng chúng có liên quan đến nhau. Tất nhiên, cả ba đều liên quan đến pháp tắc thời gian nên có điểm tương đồng là điều dễ hiểu. Tuy nhiên, khi Hàn Lập nghiên cứu sâu hơn thì thấy sự việc không đơn giản như vậy. Chỉ là khi muốn kiểm chứng lại thấy nhiều chỗ không khớp.
... Thời gian thấm thoát trôi, đã qua hơn mười ngày. Trong động phủ, Hàn Lập đứng dậy, tay cầm một cuốn sách cổ và một viên ngọc giản, vẻ mặt cười khổ. Sau mấy ngày suy nghĩ khổ sở, cuối cùng vẫn không có cách nào. “Thôi vậy, nếu cứ quá để tâm vào chuyện nhỏ nhặt, e rằng sẽ hình thành khúc mắc, ảnh hưởng đến việc tu hành sau này”. Sau khi thở dài một tiếng, hắn lật tay thu hết sách cổ và ngọc giản vào.
Pháp tắc thời gian được tôn xưng là một trong tam đại chí tôn pháp tắc của Tiên vực, công pháp liên quan không giống với công pháp bình thường. Trước khi biết rõ mối quan hệ giữa chúng, Hàn Lập không có ý định tùy tiện tu luyện hai loại công pháp thời gian kia. Hơn nữa, hoàn cảnh hiện tại cũng không an ổn, không có nhiều thời gian.
Nghĩ vậy, hắn lại khoanh chân ngồi xuống, lật tay lấy ra một bình sứ bạch ngọc, đổ ra một viên đan dược trong suốt như ngọc, rồi nuốt vào. Đây là Tuyết Phách Đan, một trong những đan dược cấp bậc Kim Tiên hắn lấy được từ chỗ Tiêu Tấn Hàn, có công hiệu cố bản bồi nguyên, đẩy mạnh tu vi. Hiện tại hắn dùng là thích hợp.
Một lát sau, vẻ mặt Hàn Lập trở lại bình tĩnh. Sau khi khoanh chân ngồi xuống, hắn lại bắt đầu nhắm mắt điều tức. Sau khi tâm thần đã yên ổn, hắn áp viên ngọc giản trắng như tuyết có khắc đường vân vàng lên mi tâm. Trên ngọc giản ghi lại công pháp tầng thứ năm của « Chân Ngôn Hóa Luân Kinh ».
Từng đợt gợn sóng màu vàng nhấp nhô từ ngọc giản, biến thành một mảnh ánh sáng dịu bao phủ lấy Hàn Lập. So với khi mới luyện tầng thứ tư có cảm giác không lưu loát, tầng thứ năm này có vẻ không khó bắt đầu. Hàn Lập ghi nhớ tất cả khẩu quyết rồi thu lại ngọc giản.
Hắn chắp hai tay trước ngực, tạo một pháp quyết, sau lưng lập tức có kim quang nhấp nhô, Chân Ngôn Bảo Luân từ đó chậm rãi xuất hiện, lơ lửng trong không trung. Nhờ có pháp trận cấm chế che chắn, dao động của Chân Ngôn Bảo Luân không hề tiết lộ ra ngoài. Nhưng ở ngoại thất, Kim Đồng và Tiểu Bạch vẫn nhận ra một tia dị thường nhờ liên kết đặc biệt với Hàn Lập, quay lại nhìn vào bên trong.
Chỉ thấy trên Chân Ngôn Bảo Luân, từng đợt ánh sáng đạo văn lớn mạnh, như những mặt trời nhỏ màu vàng, chiếu sáng rạng rỡ. Nhập định tu hành, thời gian trôi nhanh, đã qua hơn ba tháng.
Trong khoảng thời gian này, hạp cốc Ám Tinh càng thêm náo nhiệt. Ngoài vài bộ lạc lớn nhất còn lại, gần một nửa số bộ lạc trung tiểu khác đã chuyển đến U Thần tộc. Trên dưới U Thần tộc đều vô cùng bận rộn, Nặc Y Phàm từng đến đây hai lần trong tháng đầu tiên. Biết Hàn Lập đang bế quan nên nàng cũng không còn đến nữa, dường như mọi người quên mất nơi này còn một người Nhân tộc.
Một ngày nọ, trong động phủ ở vách núi, một cô bé mặc đồ đỏ và một con Tỳ Hưu trắng, tất cả đều mở to đôi mắt hiếu kỳ, đứng ở bên ngoài lớp màn ánh sáng cấm chế ngăn cách nội thất và ngoại thất, nhìn vào bên trong. Ngay nửa canh giờ trước, Hàn Lập đã ăn một trái tròn nhỏ xíu trên bề mặt có nhiều chấm vàng, sau đó Chân Ngôn Bảo Luân của hắn liền trở nên sáng hơn.
Bên ngoài đùi hắn xuất hiện một vòng xoáy nhỏ màu vàng. Chung quanh có từng lớp kim quang dày đặc không ngừng tụ lại rồi tràn vào vòng xoáy, đó chính là tiên khiếu thứ 61 của hắn! Mà khi tiên khiếu này được hình thành, hai đạo Thời Gian đạo văn trên Chân Ngôn Bảo Luân cũng xuất hiện theo.
Một lát sau, khi mọi dao động dần lắng xuống, Hàn Lập mới chậm rãi mở mắt. Trong mắt không có nhiều vui mừng, ngược lại có chút ưu sầu. "Cần đến trái cây mang sức mạnh pháp tắc thời gian hỗ trợ mới gian nan mở ra một tiên khiếu, muốn tu luyện đến cảnh giới Thái Ất, còn không biết phải tiêu tốn bao nhiêu tài nguyên nữa…” Hắn không nhịn được cười khổ.
Nhưng vừa dứt lời, ngực hắn có ánh thanh quang sáng lên, bình nhỏ màu xanh sẫm đột nhiên tự động bay lên. Hàn Lập nhíu mày, vội nhìn Chân Ngôn Bảo Luân, kinh ngạc phát hiện trên đó có thêm mười một sợi tơ vàng quấn quanh, lấp lánh ánh sáng, chính là Thời Gian Chi Ti.
Trái cây lấy được từ chỗ Công Thâu Cửu, đến nay vẫn chưa biết là vật gì, vậy mà trong vô thức đã cho hắn thêm một sợi Thời Gian Chi Ti, đúng là niềm vui ngoài ý muốn. Chỉ là nhìn dáng vẻ hiện tại của Chưởng Thiên Bình, dường như hắn lại sắp phải xuyên qua rồi.
Quả nhiên, sau một tiếng “Ầm ầm” vang lên, bình nhỏ màu xanh sẫm đã phình lớn như cối xay, tuôn ra một đạo lục quang, trùng hợp đánh vào lớp cấm chế ngăn cách trong và ngoài, trực tiếp xé rách hư không, ngưng tụ thành một mặt tinh bích kỳ dị. Kim Đồng và Tiểu Bạch bị tinh bích cùng cấm chế che khuất, không thấy được tình cảnh bên trong, cũng không thăm dò được biến hóa, đành chán nản trở lại bên bàn đá.
Hàn Lập nhìn vòng xoáy xanh lục dần hiện trong tinh bích, hai mắt từ từ nhắm lại. Ngay sau đó, một lực hút kỳ lạ khổng lồ đột nhiên sinh ra, bao phủ toàn thân hắn, thần hồn lập tức như ngựa hoang mất cương, rời khỏi thân thể, lóe lên một cái liền tiến vào vòng xoáy tinh bích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận