Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 361: Đan kiếp

Chương 361: Đan kiếp Converter: DarkHero
Ngay giờ phút này, cách động phủ của Hàn Lập không biết bao nhiêu vạn dặm, trong một không gian dưới đất tăm tối, một bóng người mặc áo bào tro đang ngồi xếp bằng, trên mặt mang một chiếc mặt nạ đầu rồng màu đỏ rực, trên đó có khắc một chữ ‘Tam’. Người này không ai khác, chính là Giao Tam, kẻ vừa rồi giao dịch với Hàn Lập trong Vô Thường Minh.
Sau khi ngẩn người tại chỗ một lát, nó đột nhiên đứng lên, quay người đi về một trong những thông đạo liên thông với không gian này.
Sau khi đi một hồi lâu dọc theo một đường hầm dưới đất tối đen không ánh sáng, trước mắt nó bừng sáng, một vài không gian hang động rộng khoảng mười trượng xuất hiện trước mặt, cuối không gian là một cánh cửa đá xám được che chắn bởi một màn ánh sáng bạc nhạt.
Giao Tam không chút chậm trễ, hai tay bấm niệm pháp quyết, lẩm nhẩm trong miệng rồi màn ánh sáng bạc tách ra một phần. Lúc này hắn mới đẩy cửa bước vào.
Sau cửa là một mật thất hình tròn rộng chừng hai mươi trượng, ngoài một chiếc bàn đá và một chiếc ghế đá ra thì không có gì khác.
Trên ghế đá, một lão già mặc áo đen khoác áo choàng đen đang nhấp một chén trà linh. Nước trà có màu đỏ tươi, trong mùi thơm ngát tỏa ra mùi tanh nồng nặc. Lão già có mày trắng như cước, mũi hơi khoằm, thoạt nhìn giống như mỏ chim ưng, một đôi mắt màu vàng nhạt lóe lên vẻ lạnh lùng.
Giao Tam liếc nhìn chén trà trong tay lão già mày trắng, trong mắt thoáng hiện một tia ghê tởm nhưng nhanh chóng giấu đi.
"Thế nào?" Thấy Giao Tam xuất hiện, lão già mày trắng đặt chén trà xuống, mở miệng hỏi. Giọng người này hơi khàn, nghe như tiếng hai miếng kim loại ma sát, khiến người ta không khỏi rùng mình.
"Lấy được ở gần Hồng Nguyệt đảo." Giao Tam ngồi xuống cạnh lão già mày trắng, lên tiếng.
"Hồng Nguyệt đảo? Năm xưa ngươi chẳng phải đã từng đến đó tìm kiếm một lần rồi sao?" Lông mày của lão già mày trắng khẽ nhướn lên, dường như hơi ngạc nhiên hỏi.
"Hành động của ta ngày đó tuy mượn danh nghĩa Vô Thường Minh để che giấu, nhưng cũng khó đảm bảo không bị phát hiện từ trước, sau đó cố ý làm ra để mê hoặc chúng ta." Giao Tam lạnh lùng nói.
Lão già mày trắng nghe vậy không nói gì, một ngón trỏ khẽ gõ lên mặt bàn, không biết đang suy nghĩ điều gì. Lão không lên tiếng, Giao Tam cũng im lặng theo.
"Chuyện lần này, ngươi nghĩ thế nào? Phải chăng lại là Mê Hồn trận của Hắc Phong đảo?" Một hồi lâu sau, lão già mày trắng mở miệng hỏi.
"Chắc không phải, nếu việc này là do Hắc Phong đảo sắp đặt, bọn chúng hẳn sẽ không để địa điểm lại là Hồng Nguyệt đảo." Giao Tam trầm ngâm một lát rồi nói.
"Cũng đúng, nếu vậy chúng ta hãy rà soát lại một lần khu vực trăm vạn dặm xung quanh Hồng Nguyệt đảo, sau đó theo kế hoạch mà làm." Lão già mày trắng nói.
Giao Tam gật đầu nhẹ.
Lão già mày trắng đứng lên, nhanh chóng bước ra ngoài.
Giao Tam nhìn theo bóng người đó biến mất, chậm rãi đứng lên, tháo mặt nạ trên mặt xuống rồi đi ra ngoài.
Bóng lưng hắn thoáng biến ảo, xuất hiện ánh sáng mông lung, rồi rất nhanh trở nên rõ ràng, hóa thành một thân hình mềm mại uyển chuyển, chiếc áo bào tro trên người cũng biến thành một chiếc váy dài đỏ thẫm. Lúc đi lại, trông như một ngọn lửa đỏ bay theo gió. Thân ảnh Giao Tam dần bước ra, rồi nhanh chóng hòa vào bóng tối bên ngoài.
...
Thời gian trôi qua, chớp mắt lại hơn mười năm.
Trong dược viên, Hàn Lập đang phát ra một luồng thanh quang, cẩn thận nhấc một gốc Ngưng Lộ Thảo cao hơn một thước, rồi cất vào trong một chiếc hộp ngọc. Đây là gốc Ngưng Lộ Thảo thứ ba hắn thúc ra được.
Hàn Lập phất tay thu hồi hộp ngọc, quay người đi ra khỏi dược viên nhưng không về mật thất mà nhanh chóng rời khỏi động phủ.
Thanh quang lóe lên, thân ảnh của hắn xuất hiện trên không trung hòn đảo.
Hàn Lập lật tay lấy ra mấy cái trận bàn khác màu, miệng lẩm nhẩm, trong tay bấm niệm pháp quyết.
Mấy cái trận bàn lập tức hiện lên các loại ánh sáng rồi hóa thành mấy đạo quang mang bay xuống dưới.
Ầm ầm!
Xung quanh động phủ đột nhiên linh quang lóe lên, hiện ra một tầng màn ánh sáng màu vàng dày đặc, bên trên vô số vụ hoàng sắc cuồn cuộn, bao phủ động phủ vào trong. Bên ngoài hòn đảo còn vang lên một tiếng trầm đục lớn, vô số lam quang hiện ra từ trong biển, tạo thành một đạo màn sáng hình bán cầu màu lam, trên bề mặt có từng phù văn lớn nhỏ khác nhau nhấp nháy, bao phủ toàn bộ hòn đảo nhỏ.
Hàn Lập miệng lẩm nhẩm, bấm niệm pháp quyết một chút, mấy đạo lam quang vụt xuống, chui vào trong màn sáng.
Trên màn ánh sáng màu xanh lam lập tức hiện lên một tầng hào quang như gợn nước, rung động. Màn sáng cùng hòn đảo nhỏ bên dưới chợt biến mất không còn dấu vết, trước mắt chỉ còn lại mặt biển mênh mông xanh biếc. Hàn Lập thấy cảnh này, hài lòng gật đầu nhẹ.
Mấy đạo cấm chế này trong những năm qua đã được hắn tự mình cải biến, bây giờ cho dù là tu sĩ Chân Tiên cảnh hậu kỳ đến đây thì trong thời gian ngắn cũng chưa chắc có thể phá được. Lớp ngoài cùng là cấm chế ẩn nấp, là hắn học được từ một quyển điển tịch trong pháp khí chứa đồ của Đào Vũ, càng thêm huyền diệu, cho dù là tu sĩ Kim Tiên sơ kỳ dùng thần thức dò xét cũng chưa chắc phát hiện ra hòn đảo nhỏ ẩn nấp này.
Sau khi làm xong, Hàn Lập lúc này mới hóa thành một đạo cầu vồng xanh, bay về phía xa.
Mấy ngày sau, thân ảnh của hắn đứng trên không trung giữa một vùng biển sóng dữ cuộn trào. Nơi này cũng là một nơi hoang vắng hiếm người qua lại, cũng không khác gì nơi hắn chọn làm động phủ tạm thời lúc trước. Chỉ là động phủ của hắn nằm ở phía Tây Bắc hải vực Hắc Phong, còn nơi này thì ở phía Tây Nam của hải vực Hắc Phong.
Thần thức hắn tỏa ra, thân hình hắn loé lên rồi bay về một hướng, mấy hơi thở sau, hắn rơi xuống trên một hòn đảo. Hòn đảo này diện tích không lớn, chỉ chưa đầy trăm dặm, trên đó có một ngọn núi màu xám, khắp nơi đều chỉ có đá núi xám xịt và bùn đất, ít cây cỏ, trông rất hoang vu.
Ánh mắt Hàn Lập đảo qua, ngón tay liên tục bắn ra. Từng đạo kiếm khí bắn ra, chém vào sườn núi xám. Từng khối đá núi rơi như mưa, chỉ trong chốc lát, một cái động phủ đơn sơ hiện ra.
Hàn Lập nhanh chóng bay vào trong động phủ, sau đó tay áo vung lên, từ đó bay ra từng đạo trận kỳ mờ ảo, chừng mấy trăm cái. Miệng hắn lẩm nhẩm, tay chỉ vào những trận kỳ này.
Lập tức một tiếng thét vang lên, những trận kỳ này hóa thành những đạo ánh sáng khác màu rồi bay ra, thoáng một cái rồi rơi xuống gần động phủ, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Mấy lớp cấm chế màn sáng lần lượt xuất hiện, bao phủ lại động phủ, bảo vệ nó cẩn mật, kết hợp với ánh sáng lóe lên liên tục bên dưới, đều dung nhập vào hư không biến mất không thấy gì nữa.
Sau khi hoàn tất, hắn mới khoanh chân ngồi xuống, tay áo vung lên, một đạo lôi quang màu vàng lóe lên, biến thành Giải Đạo Nhân.
"Giải đạo hữu, mặc dù nơi đây khó có khả năng có người ngoài xuất hiện, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, trong lúc ta bế quan, ngươi cứ giúp ta hộ pháp một hai. Nếu thật sự có ai xông vào thì cố gắng ngăn lại giúp ta." Hàn Lập trầm giọng nói.
"Yên tâm, trừ phi có tồn tại vượt xa Kim Tiên cảnh xuất hiện, nếu không ta tự sẽ ngăn được." Giải Đạo Nhân gật đầu nhẹ, trên thân hiện lên một lớp lôi quang màu vàng rồi biến mất vào trong hư không.
Hàn Lập thấy vậy, vẻ mặt không thay đổi nhưng trong lòng thì hơi kinh ngạc. Bởi vì thần thức của hắn bỗng nhiên không thể cảm ứng được vị trí của Giải Đạo Nhân.
Trong lòng hắn vừa nghĩ, âm thầm vận chuyển Luyện Thần thuật, một cỗ thần thức khổng lồ lan ra, lúc này mới mơ hồ cảm nhận được một tia ba động lôi điện như ẩn như hiện trong hư không gần đó. Tia ba động lôi điện này cực kỳ yếu ớt, nếu không có thần thức khổng lồ của hắn và sự hỗ trợ của Luyện Thần thuật, thì căn bản không thể phát hiện được.
Hàn Lập thầm kinh ngạc một lúc rồi nhanh chóng lắc đầu, gác chuyện này sang một bên.
Sở dĩ hắn cẩn thận như vậy, vừa chọn động phủ tạm thời vừa bố trí nhiều cấm chế dày đặc như vậy là vì tiếp theo hắn sẽ luyện chế đạo đan. Mà theo điển tịch ghi lại, lúc đạo đan thành hình, có thể sẽ xuất hiện đan kiếp trong truyền thuyết.
Cái gọi là đan kiếp, theo điển tịch ghi lại là do mỗi loại đạo đan đều ẩn chứa lực lượng pháp tắc thuần túy nhất tương ứng với nó, một số loại chạm tới thậm chí vượt quá pháp tắc thiên địa của một giới này, bị giới diện chi lực khiển trách, cho nên sẽ xuất hiện đan kiếp, nhằm ngăn cản đạo đan hình thành.
Một khi đan kiếp hình thành thì động tĩnh cực lớn, tương truyền còn hơn cả một số lôi kiếp.
Nơi này tuy vắng vẻ, nhưng khó tránh sẽ không thu hút sự chú ý của người khác. Động phủ trước kia của hắn thì không có vấn đề gì, nhưng việc di chuyển dược viên lại có chút phiền phức, cho nên mới quyết định luyện đan ở đây, dù sao nơi này dù có bị phát hiện thì có Giải Đạo Nhân câu giờ cũng đủ để hắn thong dong rời đi.
Hàn Lập thở nhẹ một hơi, nhắm mắt tĩnh tọa, bất động.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đúng ba ngày ba đêm sau, hắn mới mở mắt, vung tay lên, một cái đan lô màu bạc xuất hiện.
Lập tức một đạo ngân quang từ trong tay hắn bay ra, rơi xuống đáy đan lô, biến thành một ngọn lửa bạc, trong ngọn lửa ẩn hiện một người nhỏ màu bạc.
Hắn lập tức vung cánh tay liên tục, từng loại vật liệu xuất hiện, gần như chiếm hết mật thất. Cùng lúc đó, trong đầu hắn hồi tưởng lại quá trình luyện chế đạo đan mà hắn đã từng xem lại không biết bao nhiêu lần.
Sau khi xác nhận không sai sót, hắn phất tay đánh ra một pháp quyết.
Oanh!
Ngọn lửa màu bạc dưới đáy đan lô đột nhiên bùng lên dữ dội, đan lô nhanh chóng trở nên nóng rực. Hàn Lập khẽ động tay, một viên tinh hạt màu trắng xuất hiện, chính là Thời Gian Tinh Hạt, bay vào trong lò đan.
Ngọn lửa dưới đáy lò thiêu đốt, bề mặt tinh hạt màu trắng dường như ẩn ẩn cũng bắt đầu tan ra, trở nên bóng mịn. Trong tinh hạt những sợi tơ màu vàng lóe sáng, tỏa ra từng đợt ba động của Thời Gian pháp tắc.
Hắn vẫy tay lấy một hộp ngọc, bên trong là một cây linh sâm trắng nõn, chính là Thiên Tạo Sâm.
Tay hắn phát ra một luồng thanh quang bao phủ lên Thiên Tạo Sâm. Theo pháp quyết trong tay Hàn Lập khẽ biến, trong thanh quang hiện ra hai bàn tay lớn, nắm chặt cây linh sâm nhẹ nhàng ép lại. Thiên Tạo Sâm tuy là linh vật quý hiếm nhưng lại không cứng rắn, ngay lập tức bị ép, tuôn ra rất nhiều linh dịch màu trắng.
Ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, một luồng thanh quang nổi lên, đón lấy linh dịch này rồi cẩn thận cho vào trong đan lô.
Linh dịch lập tức sôi trào, bên trong hiện ra chút sương mù trắng. Hàn Lập mặt nghiêm trọng, tay bấm niệm pháp quyết, khống chế ngọn lửa dưới đáy lò. Trong chốc lát, linh dịch màu trắng đã biến thành một đám chất dính màu trắng, bao lấy Thời Gian Tinh Hạt ở bên trong.
Thấy vậy, hắn nghĩ một chút rồi lại gọi ra một loại vật liệu, là một hộp nhỏ chứa bột màu bạc, nhìn như được nghiền từ một loại xương cốt nào đó.
Hắn giơ tay lên, lòng bàn tay phát ra một luồng thanh quang, bao lấy chỗ bột xương này rồi cho vào lò đan.
Đồng thời, một tay khác của hắn không ngừng bấm niệm pháp quyết, thao túng ngọn lửa dưới đáy lò. Bột xương màu bạc rất nhanh cũng tan ra, hóa thành một đám chất lỏng màu bạc, hòa làm một thể với đám chất dính màu trắng.
Hàn Lập không dừng lại quá lâu, lại giơ tay, lấy ra thêm một loại vật liệu khác rồi cho vào trong lò đan. Cứ như vậy, thời gian từng giờ trôi qua, chớp mắt đã qua hơn nửa ngày.
Trong mật thất, phần lớn vật liệu đã được cho vào lò, giờ phút này trong lò là một viên dược hoàn màu trắng lớn bằng trái nhãn, bề mặt vẫn còn hơi gồ ghề. Ngọn lửa dưới đáy lò thiêu đốt, dược hoàn màu trắng khẽ chuyển động, tỏa ra những luồng linh khí trắng xóa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận