Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 684: Mất liên lạc

"Nơi này vậy mà không bị chiến tranh ảnh hưởng đến, quá tốt rồi!" Nhiệt Hỏa Tiên Tôn thấy cảnh này, mặt lộ vẻ vui mừng, thở phào nhẹ nhõm.
"Khu vực xung quanh đại điện này đã bị động tay động chân, muốn vào trong, e là không dễ." Hàn Lập nhìn khoảng không trống trải quanh cung điện, trong mắt ánh tím lóe lên, nói.
"Không sai, nơi này xung quanh bày Lưỡng Nghi Vi Trần Trận của bản môn, trận này là một trong những pháp trận ẩn sát lợi hại nhất của bản môn, cho dù là tồn tại cảnh Thái Ất cũng rất khó phát hiện, Lệ đạo hữu vậy mà có thể cảm ứng được sự tồn tại của trận pháp này!" Nhiệt Hỏa Tiên Tôn lộ vẻ kinh ngạc, lại nhìn hai con ngươi màu tím của Hàn Lập vài lần.
"Nhiệt Hỏa đạo hữu đã tính trước như vậy, hẳn là đã có cách vào trong?" Hàn Lập thu hồi đồng thuật, hỏi.
"Người ngoài muốn vào tự nhiên là vô vàn khó khăn, nhưng có ta ở đây, Lệ đạo hữu cứ thoải mái tinh thần." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn cười ha ha.
Tiếp đó, hắn lật tay một cái, một ngọc bàn màu bạc nổi lên, ném lên trên, đồng thời tay kia đánh ra một đạo pháp quyết, lóe lên rồi biến mất chui vào ngọc bàn màu bạc.
Ngay lập tức mặt ngoài ngọc bàn ánh bạc tỏa ra rực rỡ, nhoáng một cái, hóa thành một đoàn quang cầu màu bạc bao phủ xuống, bao phủ lấy cả hắn và Hàn Lập.
Nhiệt Hỏa Tiên Tôn lẩm bẩm trong miệng, lát sau sắc mặt mới ngưng trọng, chỉ vào đại điện phía trước.
Quang cầu màu bạc lập tức bay về phía đó, tốc độ không nhanh.
Bay được một đoạn ngắn, không gian xung quanh chợt vang lên ong ong, hiện ra từng đạo ánh sáng trắng giăng khắp nơi.
Những bạch quang này có dài có ngắn, có lớn có nhỏ, trải rộng xung quanh Chân Ngôn cung trong phạm vi hơn mười dặm, xoay tròn không ngừng, diễn hóa ra các loại biến hóa.
"Lưỡng Nghi Vi Trần Trận..." Hàn Lập nhìn ánh sáng trắng bên ngoài, mắt tím lóe lên, miệng tự lẩm bẩm.
Những ánh sáng trắng này chỉ là bề mặt ngoài cùng của pháp trận, biến hóa ở sâu bên trong vô cùng phức tạp, dưới sự dò xét của Cửu U Ma Đồng, trong không gian xung quanh còn hiện ra vô số điểm sáng trắng lớn nhỏ, chớp động không ngừng, có thể nói là rực rỡ lộng lẫy.
Nhưng nếu nhìn kỹ lại, trong từng điểm sáng kia đều ẩn chứa một thế giới độc lập nho nhỏ, bên trong ẩn hiện núi non sông ngòi, chim bay thú chạy, biển xanh trời biếc, dị thường chân thực huyền diệu.
Hàn Lập thấy vậy, sắc mặt khẽ biến.
Lưỡng Nghi Vi Trần Trận này, so với hắn tưởng tượng còn huyền diệu, lợi hại hơn nhiều.
Những điểm sáng này tuy nhìn thì lộng lẫy huyền ảo, nhưng thực chất lại có liên quan đến nhau, nếu tùy tiện chạm vào, ngay lập tức sẽ dẫn động toàn bộ Lưỡng Nghi Vi Trần Trận, chịu sự giảo sát toàn lực của đại trận.
Nhiệt Hỏa Tiên Tôn tuy ngoài miệng nói đầy tự tin, nhưng sắc mặt vẫn vô cùng ngưng trọng, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, thao túng quang cầu màu bạc cẩn thận từng li từng tí tiến lên, một bước cũng không dám đi sai.
Mất trọn hơn nửa canh giờ, hai người mới khó khăn đi qua một nửa lộ trình.
Tình hình pháp trận phía trước đột nhiên biến đổi, hiện ra từng quang cầu màu đen như giọt nước, quay tròn chuyển động, khuếch tán ra từng vòng từng vòng gợn sóng màu đen.
Theo những rung động kia dần mở rộng, cảnh vật phía trước dần trở nên mơ hồ, lộ ra một cỗ sát ý nồng đậm.
"Nửa đoạn sau pháp trận cấm chế này càng thêm phiền phức, ta cần tập trung hết tinh thần, Lệ đạo hữu tuyệt đối không được quấy rầy ta." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn nhìn cảnh tượng phía trước, nói với Hàn Lập.
"Ngươi yên tâm đi." Hàn Lập biết nặng nhẹ, gật đầu nói.
Nhiệt Hỏa Tiên Tôn cũng biết Hàn Lập là người cẩn trọng, hắn nói câu này cũng chỉ là để phòng ngừa bất trắc.
Hắn hít sâu một hơi, định thúc giục quang cầu màu bạc tiếp tục tiến tới.
Ngay lúc này, gợn sóng màu đen phía trước đột nhiên hỗn loạn kịch liệt, vậy mà nhanh chóng tiêu tán.
Những quang cầu như giọt nước màu đen kia cũng nhanh chóng thu nhỏ lại mấy lần, đồng thời khuấy động dữ dội, không gian phía trước trong nháy mắt trở nên sáng tỏ, ẩn ẩn có thể nhìn thấy đại môn Chân Ngôn cung.
Pháp trận phía sau hai người cũng như vậy, tất cả bạch quang nhanh chóng ảm đạm, cấm chế cũng nhanh chóng tiêu tán, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hàn Lập thấy cảnh này, lập tức khẽ giật mình.
Nhiệt Hỏa Tiên Tôn cũng ngẩn người, bất quá hắn lập tức bấm niệm pháp quyết thúc giục chùm sáng màu bạc, nhanh chóng tiến về phía trước, mấy hơi thở đã xuyên qua khu vực còn lại của pháp trận, rơi vào trước cổng chính của Chân Ngôn cung.
"Chuyện gì xảy ra? Trận pháp này sao đột nhiên lại rung chuyển như vậy?" Nhiệt Hỏa Tiên Tôn quay đầu nhìn đại trận phía sau vẫn đang khuấy động kịch liệt, tự lẩm bẩm.
"Trận nhãn của trận này hẳn là ở bên trong Chân Ngôn cung, đoán chừng bên trong xảy ra biến cố gì." Hàn Lập nhìn vào trong đại môn Chân Ngôn cung, nói.
"Cái gì! Chẳng lẽ đã có người đi trước chúng ta một bước, đến được nơi này rồi?" Nhiệt Hỏa Tiên Tôn nghe vậy, mặt biến sắc, cũng quay người nhìn vào trong cung điện.
Đại môn Chân Ngôn cung nhìn từ xa cũng không có vẻ gì là cao lớn, nhưng lúc này hai người đứng tại cửa mới thực sự cảm nhận được sự to lớn của tòa cung điện này.
Hai người đứng ở cửa cung điện, giống như hai con kiến nhỏ, càng làm nổi bật sự hùng vĩ bao la của Chân Ngôn cung trước mắt.
Nhìn về phía trước, cửa cung điện là một hành lang dài hun hút, chỉ là ánh sáng trong hành lang chẳng hiểu sao lại rất âm u.
Với thị lực của Hàn Lập, đứng ở cửa ra vào cũng chỉ có thể nhìn ra vài chục trượng, chỗ sâu hơn bao phủ trong một mảnh mờ ảo, cho người ta cảm giác quỷ dị sâu không thấy đáy.
Trong lòng hắn khẽ động, thần thức hướng vào trong thăm dò, trong hành lang phía trước, một cỗ vô hình chi lực bao trùm, không khách khí bắn thần thức của hắn ngược trở lại.
Hàn Lập nhíu mày, nhìn về phía Nhiệt Hỏa Tiên Tôn, lộ vẻ hỏi dò.
"Lệ đạo hữu đừng hỏi ta, nơi này ta cũng là lần đầu tiên tới, về phần Lưỡng Nghi Vi Trần Trận bên ngoài, ta chỉ là trước đây ngẫu nhiên thấy qua trận đồ của trận này, cho nên mới biết cách thông qua thôi." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn hai tay mở ra, nói.
"Đến cả rồi, bây giờ cũng không thể lùi lại, đi thôi." Hàn Lập suy nghĩ một chút, mở miệng nói, rồi bước vào cửa cung.
Nhiệt Hỏa Tiên Tôn thấy vậy, vội theo sát phía sau bước vào.
Trong hành lang một mảnh âm u, nơi đây dường như bị người ta đặt cấm chế đặc thù nào đó, dù Hàn Lập hai người dùng vật gì để chiếu sáng, ánh sáng cũng chỉ có thể tỏa ra trong phạm vi vài chục trượng.
Vượt qua phạm vi này, tất cả đều bị một vùng tăm tối bao phủ.
Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch, chỉ có tiếng bước chân của hai người vang vọng.
Trong nháy mắt, hai người Hàn Lập đã đi vào trong một khắc đồng hồ, hành lang này dài quá sức tưởng tượng, không hề có dấu hiệu đến điểm cuối.
Hung cát phía trước không biết thế nào, hai người cũng không dám tăng thêm tốc độ, từng bước một, thành thành thật thật đi về phía trước.
Chỉ là không gian yên tĩnh, hai bên đều là vách đá không thay đổi, khiến cho người đi trong đó, tâm thần cực kỳ ức chế, vô cùng khó chịu.
Chẳng bao lâu, tiếng thở dốc của Nhiệt Hỏa Tiên Tôn đã dần dần trở nên có chút nặng nề.
Cho dù là Hàn Lập, lúc này trong lòng cũng dần dần sinh ra vài phần cảm giác phiền muộn, dường như không giữ được bình tĩnh.
Đúng lúc này, một trận âm thanh rất nhỏ từ phía trước truyền đến, như có như không, dường như là tiếng nức nở của người.
Ánh mắt Hàn Lập ngưng lại, lập tức dừng bước, tiên linh lực trong cơ thể trong nháy mắt tăng lên.
Nhưng âm thanh phía trước đột nhiên biến mất, vừa nãy tựa như là ảo giác.
"Nhiệt Hỏa đạo hữu, ngươi có nghe thấy..." Hàn Lập nhìn về bên cạnh, sắc mặt chợt cứng đờ, giọng nói bỗng ngừng lại.
Nhiệt Hỏa Tiên Tôn đang đi bên cạnh hắn, giờ phút này lại không thấy bóng dáng đâu, chẳng biết từ lúc nào đột nhiên biến mất.
"Nhiệt Hỏa đạo hữu!" Hàn Lập cất giọng quát, dùng tới một phần chân lực, giọng nói cuồn cuộn vang vọng, chấn động khiến mặt đất và vách tường xung quanh cũng đột nhiên rung lên.
Nhưng xung quanh không có bất kỳ hồi âm nào, Nhiệt Hỏa Tiên Tôn dường như thật sự biến mất không thấy.
"Chẳng lẽ ta trúng ảo thuật?" Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, lập tức vận chuyển lực lượng thần thức khổng lồ trong đầu, nhưng không cảm thấy chút dị dạng nào, không giống như trúng ảo thuật.
"Ma Quang đạo hữu, ngươi..." Ánh mắt của hắn nhìn về không gian Hoa Chi, thần niệm liên hệ với Ma Quang.
Lời vừa nói đến một nửa, giọng Hàn Lập lần nữa bỗng nhiên ngừng lại.
Liên hệ của hắn với Ma Quang cũng biến mất, thần thức trong đầu dường như bị một lực lượng thần bí nào đó giam cầm, không cách nào rời khỏi não hải một chút nào.
Không chỉ không gian Hoa Chi, mà hắn cùng pháp khí chứa đồ trên người cũng hoàn toàn mất liên hệ.
Sắc mặt Hàn Lập rốt cục trầm xuống.
Xuất hiện loại tình huống này, dù không hẳn là rơi vào ảo thuật, nhưng rõ ràng là đã trúng cấm chế nào đó trong hành lang này.
Ánh mắt hắn chớp động không ngừng, nhìn khắp xung quanh, sau một hồi trầm ngâm, đột nhiên bước nhanh về phía trước.
Vào hành lang này đã lâu, lúc này lui lại cũng tốn công vô ích, mà lại dù hắn có muốn lùi, bây giờ cũng chưa chắc đã có thể lui ra được.
Hàn Lập tiếp tục đi về phía trước, chưa đi được bao xa, phía trước đột nhiên lóe lên hắc quang, một tiếng rít thê lương vang lên, một mũi tên ánh sáng đen phóng tới, nhắm thẳng vào lồng ngực hắn, tốc độ nhanh kinh người.
Giờ phút này tầm nhìn của hắn tuy chỉ có vài chục trượng, nhưng phản ứng của hắn nhanh nhạy cỡ nào, chân bước sang bên cạnh một cái, liền dễ dàng tránh được một mũi tên này.
Vút!
Mũi tên đen lóe lên rồi biến mất vào bóng tối phía sau, không thấy bóng dáng.
"Kẻ nào lén lén lút lút?" Hàn Lập dừng bước, nhìn về phía bóng tối phía trước, lớn tiếng quát hỏi.
Ầm ầm!
Toàn bộ hành lang rung chuyển dữ dội, một lúc lâu mới chậm rãi bình ổn lại, phía trước một chút động tĩnh cũng không có.
"Giả thần giả quỷ!" Hắn hừ lạnh một tiếng, tiếp tục bước lên.
Kết quả hắn vừa đi ra vài bước, phía trước lại vang lên tiếng xé gió, không gian đen tối phía trước rung lên, lại bắn ra một mũi tên ánh sáng đen, đánh về phía thân thể của hắn, tốc độ y hệt như vừa rồi.
Trong mắt Hàn Lập lóe lên một tia nghi hoặc, loại mũi tên ánh sáng này, cho dù đến nhiều hơn nữa hắn cũng có thể tránh được, có ý nghĩa gì chứ.
Trong lòng vừa nghĩ, thân hình hắn khẽ động, đang định lách sang một bên để né tránh.
Đúng lúc này, một màn còn quỷ dị hơn xuất hiện!
Khu vực ánh sáng còn sót lại quanh hắn chợt lóe lên rồi biến mất, khiến cho hắn rơi vào bóng tối hoàn toàn.
Một tiếng xé gió vang lên, Hàn Lập rên khẽ một tiếng, nhanh chóng lùi lại hai bước về phía bên cạnh.
Vừa rồi bóng tối đột nhiên ập đến, hắn phản ứng chậm một tích tắc, không thể né tránh hoàn toàn, lúc tránh mũi tên thứ hai, trên vai bị mũi tên ánh sáng sượt qua một chút.
Mũi tên ánh sáng màu đen kia không biết là thần thông gì, dù chỉ sượt qua da, nhưng Hàn Lập lại có cảm giác như bị người dùng dao nung đỏ, hung hăng đâm vào thần hồn một chút, đau nhức kịch liệt vô cùng.
"Đáng ghét!"
Hàn Lập kiềm chế sự phiền muộn trong lòng, vội vàng vận chuyển tiên linh lực, phất tay muốn phóng thanh quang, ý đồ chiếu sáng xung quanh.
Nhưng mặc cho hắn vận công tỏa sáng thế nào, dù có tế ra bảo vật chiếu sáng, xung quanh vẫn một vùng tăm tối, không nhìn thấy gì, không cảm nhận được gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận