Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 423: Mồi nhử

Ám kim đồng nhân thấy tình hình này, lập tức xoay người về phía một bộ khôi lỗi, rồi đột ngột xông tới.
Hàn Lập và Lãnh Diễm lão tổ liếc nhau, nhân cơ hội này, thân hình lóe lên xông vào đại điện.
Một người mượn mặt nạ Vô Thường Minh, một người mượn một chiếc áo bào đỏ sẫm, cố gắng hạ thấp khí tức của mình xuống mức thấp nhất, di chuyển về phía một bức bình phong khổng lồ ở phía sau đại điện.
Nhưng hai người vừa bước ra một bước, liền nghe trong điện truyền đến hàng loạt tiếng nổ đùng đoàng, bảy tám bộ cự viên khôi lỗi mà Hàn Lập thả ra, vậy mà trong khoảnh khắc đã bị đánh giết gần hết.
Ngay sau đó, một bóng người lướt qua trước mặt hai người, đồng nhân khôi lỗi đã đến bên cạnh bọn họ, vung một quyền vào mỗi người.
Hàn Lập vốn đã để ý đề phòng tình huống bất ngờ này, nên khi đồng nhân xuất hiện trước mặt, cũng không mấy hoảng loạn, chỉ giơ hai tay lên che trước mặt, nghênh đón cú đấm nặng nề của đồng nhân.
Chỉ nghe một tiếng "phanh", hai cánh tay hắn tê dại, cả người trượt dài sát đất, đập mạnh vào cánh cửa đại điện.
Lãnh Diễm lão tổ ở bên cạnh còn chật vật hơn, dường như không ngờ đến tình huống này, bị một quyền bất thình lình nện cho lăn lóc về phía bức tường đại điện, lưng va mạnh vào tường, há miệng phun ra một ngụm m.áu tươi.
Sau khi lồm cồm bò dậy, hắn không kịp lau vết m.áu ở khóe miệng, kinh ngạc nhìn Hàn Lập lắc đầu.
Tình huống lần này có vẻ không giống lần trước?
Hàn Lập lúc này không để ý đến việc trách cứ hắn, lớn tiếng quát: "Ngươi đi lấy nửa bộ công pháp, ta sẽ ngăn hắn lại."
Nói xong, hắn liền lóe người, chủ động nghênh đón đồng nhân khôi lỗi kia.
Theo kế hoạch ban đầu của Hàn Lập, trong lúc cự viên khôi lỗi dẫn dụ đồng nhân khôi lỗi, Lãnh Diễm lão tổ sẽ mai phục ở cửa sau đại điện gần bức bình phong, chờ Hàn Lập lấy đi nửa bộ công pháp khiến đồng nhân kinh động, rồi sau đó Lãnh Diễm lão tổ tìm cách cản đồng nhân một lần tấn công.
Sau khi Hàn Lập thuận lợi mang công pháp ra, Lãnh Diễm lão tổ không cần phải dây dưa, lập tức rời khỏi đại điện là được.
Nhưng sự cố bất ngờ đã làm xáo trộn hoàn toàn kế hoạch của hắn, bây giờ chỉ có thể tự mình ngăn cản Kim Tiên khôi lỗi này, để Lãnh Diễm lão tổ có thời gian trộm công pháp.
Lãnh Diễm lão tổ vừa phun ra một ngụm m.áu, không còn che giấu khí tức, thân hình khẽ động, trực tiếp lướt về phía hậu điện.
Trong lòng hắn vừa đắng chát vừa rối bời, không sao hiểu nổi vì sao Kim Tiên khôi lỗi này đột nhiên tăng cao linh trí?
Đồng thời, hắn cũng lo Hàn Lập hiểu lầm thông tin trước đó của mình là cố ý lừa gạt hắn, như vậy dù lấy được Đại Chu Thiên Tinh Nguyên Công, hắn cũng khó thoát khỏi sự trách móc của đối phương.
Qua nhiều lần tiếp xúc, hắn hiểu rõ phần nào tâm tính của Hàn Lập, biết rằng người này đối với kẻ phản bội và gây tổn thương cho mình thì luôn ra tay không hề nương tình.
"To gan!"
Đồng nhân khôi lỗi kia phát hiện hành động của hắn, liền mở miệng gầm thét một tiếng, bỏ Hàn Lập lại đuổi theo hắn.
Lãnh Diễm lão tổ vừa đến trước bình phong thì sau lưng liền có tiếng sấm sét vang dội, đồng nhân khôi lỗi đã giáng một cú đấm khổng lồ, trên nắm đấm có một tầng ánh sáng trắng bao bọc, thẳng vào sau lưng hắn.
"Cứ đi lấy công pháp đi, bộ khôi lỗi này giao cho ta..."
Hắn đang định quay lại đón đỡ thì bên tai bỗng vang lên tiếng của Hàn Lập, liền dứt khoát lướt ngang người, không còn để ý đến cú đấm sau lưng nữa, kiên quyết nhảy về phía sau bức bình phong.
Khi nắm đấm của đồng nhân khôi lỗi sắp giáng xuống sau lưng hắn, điện quang trên người Hàn Lập đột nhiên xoay chuyển, Phong Lôi Sí phía sau mạnh mẽ vỗ, lập tức chắn phía sau hắn.
Chỉ thấy lông mày hắn nhíu chặt, vẻ mặt nghiêm nghị, hai tay chụm lại rồi đồng thời đẩy về phía trước.
Một đạo ánh sáng xanh mờ từ lòng bàn tay hắn tuôn ra, hóa thành hai chưởng xanh ngưng tụ như thật, chặn cú đấm của đồng nhân khôi lỗi.
"Oanh" một tiếng thật lớn!
Một luồng cương phong dữ dằn bùng phát từ giữa quyền chưởng của nó, luồng khí hỗn loạn cuốn áo Hàn Lập bay phấp phới, thân hình hắn thì vẫn bất động, chỉ hai cánh tay bị một lực lớn ép cong xuống, hai chân cũng lún sâu xuống đất.
"Muốn chết!" Đồng nhân khôi lỗi giống như Nộ Mục Kim Cương, quát to một tiếng, trên nắm đấm còn lại ngưng kết một quầng ánh sáng trắng xóa hình tinh vân, một lần nữa giáng thẳng vào đầu Hàn Lập.
Trong lòng Hàn Lập cũng nổi giận, miệng gầm lên một tiếng, cơ bắp trên người lập tức phồng lên, toàn thân đột nhiên mọc ra một lớp lông nhung thô cứng màu vàng óng, hai mắt lam quang lóe lên, hai chiếc răng nanh từ khóe miệng lộ ra một nửa, hóa thành một con Sơn Nhạc Cự Viên cao chừng một trượng.
Nó đè hai tay xuống, đẩy lùi cú đấm trước đó của đồng nhân khôi lỗi, rồi lại giơ một nắm đấm lên, vung về phía đồng nhân.
Hai quả đấm to lớn va vào nhau ầm ầm trong không trung, một mảng bạch quang chói mắt lóe lên giữa hai quyền, phát ra một tiếng nổ như sấm sét, một luồng khí lãng có thể thấy bằng mắt thường lan ra, làm cả tòa đại điện rung chuyển.
Cánh tay Hàn Lập hơi cong lại, thân người lại lún xuống thêm một chút, đồng nhân khôi lỗi thì không có gì khác lạ.
So về sức mạnh, Hàn Lập đã dùng huyết mạch Sơn Nhạc Cự Viên, nhưng vẫn yếu thế hơn trước mặt bộ khôi lỗi này.
Hắn chau mày, rút hai chân ra khỏi mặt đất, thân hình nhảy lên một cái, chủ động vung quyền đánh đồng nhân khôi lỗi, đối phương cũng chạy tới, đối đầu gay gắt, vung quyền đánh lại.
Hàn Lập thấy toàn thân trên dưới được bao phủ bởi một lớp màng ánh sáng xanh ngưng tụ như thật, ngực và bụng sáng lên những đốm sao chói mắt, khí thế tăng vọt gấp đôi, trên nắm đấm bộc phát ánh sáng hoa cả mắt.
Nhưng ngược lại, quanh người đồng nhân khôi lỗi cũng có những đốm sáng xanh lam xuất hiện, tương ứng với huyệt luyện huyền của Đại Chu Thiên Tinh Nguyên Công, số lượng lại nhiều hơn Hàn Lập, tinh thần lực quanh quẩn trên nắm đấm cũng mạnh hơn Hàn Lập gấp mấy lần.
Lần đối quyền này, hai người chưa va chạm, thắng bại đã có thể đoán trước.
Nhưng, ngay lúc hai nắm tay đã dung hòa ánh sao, phát ra tiếng ma sát, thì Hàn Lập lại đột nhiên nhòe đi, trong nháy mắt xuất hiện ở phía sau đồng nhân, vung một quyền vào giữa sống lưng.
Chỉ nghe một tiếng "phanh" mang theo âm thanh nặng nề vang lên, huyệt đạo trên lưng đồng nhân khôi lỗi tuôn ra một lượng lớn ánh sao, va chạm dữ dội với tinh thần lực trên nắm tay của Hàn Lập, như bùng cháy, tách ra một mảng lớn ngọn lửa lam chói mắt.
Do lực trùng kích này, cộng thêm lực đánh của chính đồng nhân khôi lỗi, thân thể nó không tự chủ được lảo đảo về phía trước, nhào xuống đất.
Cú đấm lớn cũng trượt đi, nện vào mặt đất, phát ra tiếng nổ vang trời.
Bạch quang từ mặt đất tuôn ra, toàn bộ đại điện rung lên kịch liệt, bụi trên mái nhà đổ xuống ào ào, trên sàn nhà còn xuất hiện một vết nứt sâu không đáy, dài hơn mười trượng.
Thấy vậy, Hàn Lập cảm thấy hơi sợ hãi.
Nếu vừa rồi không phải trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, hắn nghịch chuyển chân luân trong cơ thể, tăng tốc độ chảy thời gian của mình, tránh cú đấm của đồng nhân khôi lỗi trước một bước, thì giờ phút này có lẽ hắn đã bị trọng thương, một cánh tay cũng không còn.
Nhưng, điều khiến hắn chú ý hơn là, đồng nhân khôi lỗi này có thể sử dụng tinh thần chi lực, xung quanh cũng mở ra huyệt đạo, sử dụng ra uy lực còn hơn mình.
Chẳng lẽ hắn cũng tu luyện Đại Chu Thiên Tinh Nguyên Công?
"Hàn đạo hữu, ta lấy được công pháp rồi, mau rời khỏi đây..." Hàn Lập đang kinh ngạc thì nghe thấy tiếng hô từ hậu điện.
Ngay sau đó, Lãnh Diễm lão tổ hiện ra từ phía sau tấm bình phong, trên tay cầm một phiến đá màu nâu xanh, trên đó lờ mờ có thể thấy những chữ triện cổ dày đặc, chắc chắn là nửa bộ công pháp sau.
Hàn Lập trong lòng khẽ động, gật nhẹ đầu rồi cùng nhau lắc mình đi đến cửa đại điện.
Hắn giơ tay, đang muốn mở cánh cửa tử kim kia, thì cả đại điện đột nhiên rung lên dữ dội, các phù văn được khắc trên cửa sổ đột nhiên như sống lại, từng cái như con giun giãy giụa nối liền nhau.
Cùng lúc đó, một tầng màng quang tử kim bắt đầu lan ra từ cửa sổ, mái nhà và mặt đất, bao phủ toàn bộ bên trong đại điện.
"Nguy rồi..." Lãnh Diễm lão tổ kinh hô một tiếng.
Hàn Lập lúc này đã khôi phục hình người, mặt trầm xuống, giơ một chưởng đánh vào chỗ giao nhau của hai cánh cửa.
Trong lòng bàn tay hắn, năm quả cầu lôi màu bạc quấn quanh điện quang, đồng thời rơi vào tầng màng quang tử kim kia.
Chỉ nghe một tràng tiếng "đốp đốp"!
Tầng màng quang tử kim bao phủ toàn bộ đại điện đồng thời sáng lên, trên bề mặt hiện ra vô số chữ triện cổ, từng đạo điện quang giống như lôi xà bắn ra, trực tiếp đánh tan cầu lôi do Hàn Lập thả ra.
Luồng điện tử kim trào ra, thôn phệ toàn bộ các tia điện bạc tán loạn, Hàn Lập cảm thấy toàn thân tê dại, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
"Trộm công pháp, tội ác tày trời!" Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.
Đồng nhân khôi lỗi không biết từ lúc nào đã đứng lên, đứng ở một góc trong điện, lạnh lùng nhìn hai người.
Đôi mắt hắn đột nhiên lóe lên, như phủ một tầng sương trắng, trở nên đục ngầu, ánh sáng ám kim quanh người cũng dần mờ đi, "Huyền khiếu" tuôn ra từng mảnh tinh quang, toàn bộ thân hình trở nên trong suốt.
Theo sự biến đổi này, khí tức trên người hắn cũng tăng lên, đạt đến đỉnh phong Kim Tiên sơ kỳ, chỉ còn một bước là đến trung kỳ.
"Hàn đạo hữu, không phải ta có ý giấu diếm, lần trước trộm công pháp không có tình huống như này." Lãnh Diễm lão tổ nhìn sắc mặt Hàn Lập, bỗng nhiên lên tiếng.
"Ta tin ngươi." Hàn Lập ngắn gọn nói.
"Ngươi..." Lãnh Diễm lão tổ nghe vậy, ngược lại cảm thấy bất ngờ, nhất thời có chút nghẹn lời.
"Cấm chế bên ngoài đại điện, so với tầng này quả thực là một trời một vực, ngươi không thấy kỳ lạ sao?" Hàn Lập vừa nhìn đồng nhân khôi lỗi biến đổi, vừa nói.
Lãnh Diễm lão tổ nghe vậy, ánh mắt đột nhiên sáng lên, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Kiến trúc tòa đại điện này căn bản không phải để phòng người ngoài tiến vào, mà để đảm bảo người tiến vào tuyệt đối không ra được. Nơi này giống với cung điện phía trước, cũng là một cái bẫy, có lẽ... bộ Đại Chu Thiên Tinh Vân Công này chính là mồi nhử."
Bạn cần đăng nhập để bình luận