Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 1015: Diệt tộc

Chương 1015: Diệt tộc Lúc này, Diệp Tố Tố ngược lại càng tỏ ra không hoảng hốt, mặc cho Đông Phương Bạch nhìn mình như vậy, nàng không hề sợ hãi mà thản nhiên đối mặt.
Trong đầu nàng nhớ lại những lời Hàn Lập đã nói khi chia tay hôm đó, trong lòng không khỏi cảm thấy bội phục, chỉ cảm thấy tất cả tình huống hôm nay dường như đều nằm trong dự liệu của người kia, mình chỉ cần chiếu theo đó mà làm là được.
Đúng lúc này, theo tiếng xé gió truyền đến, trên trời cao, một đạo độn quang bay vụt tới, hướng thẳng xuống phía trong viện.
Độn quang thu lại, từ đó hiện ra một lão giả gầy gò, mũi dài, tóc xám.
"Lữ trưởng lão, thế nào?" Đông Phương Bạch dời ánh mắt về phía lão giả, bình tĩnh hỏi.
"Bẩm cung chủ, ở phía bắc đây, bên ngoài hơn mấy ngàn dặm trên một ngọn núi, phát hiện một chút khí tức lưu lại. Hàn Lập kia dường như đã dừng chân ở đó một chút, còn đổi một loại tiên khí như Thừa Linh Chu phi xa. Sau đó lại hướng bắc đi thêm mấy vạn dặm, nhanh đến địa giới biên giới Kim Nguyên sơn mạch, cũng rải rác có một ít khí tức lưu lại, nhưng đều rất mờ nhạt, hẳn là dùng thủ đoạn gì đó cố ý che giấu hành tích. Thuộc hạ vội vã trở về bẩm báo, nên chỉ đánh dấu ở đó chứ không tiếp tục truy tìm." Lão giả tóc xám tiến lên, khom người thi lễ nói.
"Ngươi làm rất tốt." Đông Phương Bạch khẽ gật đầu nói.
"Nói như vậy, bọn chúng ngược lại không nói dối... Người này thật là giảo hoạt!" Đào Cơ suy tư một lát, oán hận lẩm bẩm.
"Đi thôi." Đông Phương Bạch lại quay đầu nhìn Diệp Tố Tố một chút, mặt không cảm xúc nói một câu, thân hình liền biến mất ngay tại chỗ trong nháy mắt.
Đào Cơ cùng những người khác thấy vậy, cũng vội vã lóe thân, phi thân rời đi.
Trong tiểu viện, chỉ còn lại đám người Thanh Hồ tộc hai mặt nhìn nhau, không ai mở lời.
Diệp Tố Tố trong lòng bàn tay đã sớm đẫm mồ hôi, nhìn lướt qua mẫu thân bên cạnh, ngước đầu nhìn về phía những chiến hạm dày đặc trên bầu trời, trong lòng càng nghi hoặc, vị Hàn tiền bối này rốt cuộc là người thế nào, mà lại có thể khiến tiên cung bày trận chiến lớn như vậy để đối phó?
Trong một chiếc chiến hạm, trên boong tàu, Đào Cơ cùng những người khác nhao nhao xuất hiện, thấy Đông Phương Bạch đang đứng một bên mạn thuyền, cúi người nhìn xuống phía dưới thành Thanh Hồ.
Chờ mấy người đi tới gần, hắn đột nhiên mở miệng nói: "Diệt tộc."
"Cái gì? Bọn họ..." Đào Cơ nghe vậy, thần sắc biến đổi, vội vàng nói.
Hắn vốn định nói Thanh Hồ tộc cũng không che chở Hàn Lập, nhưng lời nói mới được một nửa, liền lập tức thức thời ngậm miệng.
Việc Thanh Hồ tộc có bao che Hàn Lập hay không, đối với Đông Phương Bạch mà nói cũng không quan trọng, quan trọng là hành tung của Hàn Lập, tuyệt đối không thể để lộ ra, nếu không gây sự chú ý của những người khác, hắn còn có thể độc chiếm việc tìm lại Chưởng Thiên Bình sao?
"Tuân mệnh!" Hắc Đao không nói hai lời, ôm quyền đáp.
"Làm cho sạch sẽ một chút, đừng lưu lại dấu vết gì, nếu không Tiên Ngục truy ra thì phiền phức." Đông Phương Bạch lại nói thêm.
"Vâng." Hắc Đao lên tiếng, quay người rời đi.
"Đào trưởng lão, Lữ trưởng lão, mang theo đại quân thì tốc độ quá chậm, mục tiêu cũng quá lớn, hai người các ngươi theo ta tiến hành truy kích." Đông Phương Bạch nghĩ một lát rồi phân phó.
"Vâng." Lữ Vân cũng không nói nhiều gì, chỉ cung kính đáp.
Đào Cơ có chút do dự, tựa hồ có chút muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn nói ra: "Được."
Về thực lực khủng bố của Hàn Lập, hắn đã từng trải nghiệm trực tiếp, nếu như có thể, hắn vẫn mong mang càng nhiều người đi theo, đương nhiên, có Đông Phương Bạch đích thân xuất thủ thì hắn chắc không nhúng tay vào được, dù không thể tự tay đâm thù, nhưng có thể tận mắt nhìn thấy cũng tốt.
Đông Phương Bạch tùy ý vung tay lên, một mảnh bạch quang bùng lên trước người, một chiếc phi toa màu trắng dài khoảng mười trượng hiện ra, bên trên dày đặc phù văn, linh quang rực rỡ, nhìn là biết ngay đây là tiên khí nhập phẩm không thể nghi ngờ, lại còn có phẩm giai không thấp.
Hắn đi đầu phi thân lên, nhẹ nhàng đáp xuống phi toa, Đào Cơ hai người không dám thất lễ, cũng theo sát phía sau phi thân lên.
Theo hướng Lữ Vân chỉ, trên phi toa lập tức bùng lên một đoàn bạch quang chói mắt, hóa thành một đạo bạch quang lao đi, chui vào giữa không trung rồi biến mất không thấy.
Mà những chiếc chiến hạm màu vàng lơ lửng trên thành Thanh Hồ, thì linh quang đại động, những lớp lớp phù văn được khắc trên đó bắt đầu nhao nhao sáng lên, chậm rãi tiến về phía thành trì bên dưới.
Từng tòa pháp trận công kích trên thân hạm toàn bộ được mở ra, một cỗ uy thế hủy thiên diệt địa bao trùm cả vùng trời đất.
Sau đó, người đời truyền rằng, ngày đó, thành Thanh Hồ bị thiên tai giáng xuống, bốc cháy trong biển lửa.
...
Thời gian thấm thoắt, đã qua hơn nửa năm.
Ở một nơi nào đó thuộc Bắc Bộ Kim Nguyên Tiên Vực, có một con sông Long Giang thuộc hệ Thủy phát triển mạnh mẽ, cùng với sông Nguyên Giang và Thủy Dạng Hà, ba con sông này hội tụ một chỗ, tạo thành một hồ Tam Giang rộng chừng mấy ngàn dặm, bên dưới núi Sơ Bề.
Tương truyền, nơi có hồ Tam Giang này, vốn có mấy trăm ngọn núi non trùng điệp, cùng với núi Sơ Bề ven hồ tính là một mạch, đều thuộc một nhánh hướng bắc của dãy Kim Nguyên sơn mạch. Nơi đó từng có một tông môn tiên gia xây dựng với quy mô không nhỏ.
Chỉ là, không biết bao nhiêu vạn năm trước, nơi này đã bùng nổ một trận đại chiến, tông môn tiên gia đã từng được xây ở đó bị diệt môn hoàn toàn. Hơn phân nửa số ngọn núi ở đây cũng bị phá hủy trong cuộc chiến, toàn bộ vùng đất chìm vào trong đất.
Sau này, trải qua tháng năm dài đăng đẳng biến đổi diễn hóa, bao gồm sông Long Giang và hai con sông kia đã thay đổi dòng chảy, tụ tập lại nơi này, vùi lấp hết những ngọn núi tàn còn lại xuống dưới nước.
Mặc dù tông môn đã mất, nhưng trên núi Sơ Bề vẫn còn lại nhiều di tích kiến trúc năm xưa. Phần lớn trong số đó đã bị một tông phái mới lập "Sơ Lưu tông", có lịch sử không quá mấy chục vạn năm chiếm cứ. Trải qua trùng tu xây dựng, cảnh quan lại trở nên khác hẳn.
Chỉ là, sau thời gian vô tận hàng vạn năm bào mòn, những gì Sơ Lưu tông có được cũng chỉ là một chút phế tích tan hoang. Về phần những bảo vật tiên gia còn sót lại thì dĩ nhiên cũng có, nhưng đều là đồ phế phẩm đã qua một đợt chọn lọc lớn.
Nghe nói, ở dưới hồ Tam Giang này, lại có một vài tiên phủ đổ nát, trong đó vẫn còn có pháp trận che chở, bên trong lại có thể còn một chút bảo bối tiên gia chưa ai tìm ra.
Sau khi Sơ Lưu tông xây dựng tông môn ở đây, liền xem hồ Tam Giang như một phần thế lực của mình. Nhưng bởi thực lực không tốt, bọn họ cũng không dám thật sự phong tỏa độc chiếm. Trải qua khai thác, bọn họ đã sửa sang lại một vài tiên phủ còn sót dưới hồ, xây nên các long cung thủy phủ để các tu sĩ có thể thuê tu luyện.
Những tu sĩ có tu vi cao cường thì dĩ nhiên sẽ không để ý tới linh khí thiên địa còn sót lại trong thủy phủ này. Tuy nhiên, nhiều tu sĩ Chân Tiên, đặc biệt là tu luyện công pháp Thủy thuộc tính, hoặc tu luyện lực lượng pháp tắc thuộc tính Thủy lại đặc biệt ưa thích ở lại đây.
Nhờ vào nguồn tiền thuê không lớn, nhưng đều đặn chảy về, Sơ Lưu tông cũng sống khá ung dung.
Ngày hôm đó, tại điện đón khách Trí Phong trên núi Sơ Bề, xuất hiện một vị tu sĩ thanh niên có thân hình cao lớn, dung mạo có chút bình thường. Vừa bước vào cửa, người này liền muốn gặp trưởng lão chấp sự, nói là muốn thuê một tòa thủy phủ để tu luyện.
Thanh niên này không ai khác, chính là Hàn Lập.
Trưởng lão chấp sự là một lão giả có thân hình hơi mập, mặt tròn, mặt mũi hiền lành. Thấy người tới tướng mạo bình thường, quần áo cũng giản dị, trên người khí tức cũng không quá mạnh mẽ, mặc dù không lạnh nhạt hờ hững, nhưng cũng âm thầm nảy sinh lòng khinh thường.
"Vị khách quý này, muốn thuê thủy phủ sao? Vậy đúng dịp rồi đấy, trong hồ Tam Giang hiện tại chỉ còn ba khu thủy phủ trống không. Ta sẽ lấy bản đồ đến để quý khách lựa chọn." Lão giả tiến tới nghênh đón, cười híp mắt nói.
"Không vội, nghe nói trong hồ Tam Giang vẫn còn hơn mười chỗ thủy phủ chưa mở, ta đang muốn chọn một tòa trong số đó." Hàn Lập đưa tay ngăn cản lão giả, vừa cười vừa nói.
Thực tế, số thủy phủ dưới hồ Tam Giang rất nhiều, nhưng sau gần vài vạn năm khai thác chỉnh lý, phần lớn đã được khai phá hoàn thiện. Chỉ có một số ít bị cấm chế tiên gia lợi hại phong ấn, Sơ Lưu tông vẫn chưa thể mở được.
Tuy vậy, Sơ Lưu tông cũng không tốn tiền lớn thuê cao nhân bên ngoài đến phá trận, mà lại đối ngoại tuyên bố, chỉ cần chi ra số tiền bằng với giá các thủy phủ khác là có thể có tư cách vào những thủy phủ chưa mở đó.
Còn có thật vào ở được hay không, thì phải xem bản lĩnh của người thuê.
Về phần những đồ vật giành được trong thủy phủ, chỉ cần không ảnh hưởng tới sự tồn tại của thủy phủ, thì đều thuộc về người thuê.
Trong một khoảng thời gian khá dài đầu tiên, thường xuyên có tu sĩ đến thuê loại thủy phủ chưa mở này, tuy nhiên tuyệt đại đa số đều thất bại, số người có thể vào trong thủy phủ thì lác đác không có mấy ai. Lại có không ít người bỏ mạng bên trong, có thể vào mà không thể ra.
Trong lịch sử, chỉ có số ít những người may mắn, có thể mở được thủy phủ, toàn thắng trở về. Nhưng phần lớn số người này đều do để lộ thông tin mà bị các tu sĩ sơn dã nghe tin liền chạy tới liên thủ vây giết, không còn mảnh xác.
Bình thường chỉ cần ra khỏi phạm vi thế lực của Sơ Lưu tông, thì bọn họ sẽ không quản nhiều về chuyện như vậy. Dù sao họ đã nói trước, việc người muốn đi vào những thủy phủ chưa mở kia đều là sinh tử tự gánh.
Đương nhiên, dù không thể vào ở thành công, số tiền thuê đó cũng sẽ không được hoàn lại một chút nào. Do đó, từ những thủy phủ chưa mở, số tiền thuê mà Sơ Lưu tông kiếm được, còn nhiều hơn số tiền từ các thủy phủ đã mở không ít.
Dù sao, trong giới tu tiên, xưa nay không thiếu người muốn thông qua mạo hiểm, lấy nhỏ thắng lớn, tìm kiếm cơ duyên tạo hóa!
Nhưng thời gian này cũng không kéo dài quá lâu.
Dần dần, đa số tu sĩ đã nhận ra sự thật, nên không còn hứng thú mạo hiểm ở đây. Những người như Hàn Lập, mới mở miệng đã muốn thuê lại thủy phủ chưa mở, vị trưởng lão chấp sự kỳ cựu này cũng đã lâu không gặp.
"Ha ha, dễ nói, dễ nói! Vị khách quý ngồi xuống chờ một lát, dù là muốn thuê lại thủy phủ chưa mở, cũng cần phải xem bản đồ để lựa chọn chứ? Để ta đi lấy tới." Lão giả mặt tròn dẫn Hàn Lập đi vào đại sảnh ngồi xuống, xoay người đi lấy bản đồ.
Khi quay người, lão đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, xin hỏi, quý khách xưng hô như thế nào?"
"Hàn Lập." Hàn Lập cũng không ngẩng đầu lên, tùy ý đáp.
"Nguyên lai là Hàn đạo hữu, thật hân hạnh." Lão giả tùy tiện gật gù, quay người rời đi.
Lát sau, lão giả mặt tròn liền quay lại đại sảnh, cũng đem một tấm bản đồ dưới nước của hồ Tam Giang trải lên bàn, để Hàn Lập xem qua vị trí phân bố của các thủy phủ cùng tình hình thuê lại hiện tại.
Hàn Lập vừa nghe lão giả nói, ánh mắt vừa di chuyển tới lui trên bản đồ, vẻ mặt băn khoăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận