Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 873: Tai hoạ ngầm

Chương 873: Tai họa ngầm Chỉ nghe một tiếng "Xùy" nhỏ vang lên.
Một đạo xiềng xích mờ ảo óng ánh từ lòng bàn tay Hàn Lập bắn ra, chính là thần niệm chi liên, quấn lấy đùi phải của Độc Long, bỗng nhiên hất mạnh sang bên.
Đỉnh xiềng xích lóe lên, từ thực hóa hư, xẹt qua Chân Cực Chi Mô, chui vào một chỗ trên đùi nó.
Đùi phải của Độc Long chợt cứng đờ, sau đó bị thần niệm xiềng xích kéo lệch hướng, sượt qua người Hàn Lập bay đi.
Lập tức "Ầm ầm" một tiếng, cả người hắn đập xuống đất, phát ra một tiếng động lớn.
Mà Hàn Lập thì thân hình thoắt cái, lùi về phía bên cạnh thêm vài chục trượng, trong mắt lóe lên một tia kỳ dị.
Mắt thấy biến cố liên tiếp này, mọi người ở đây đều giật mình, hiện trường lập tức yên tĩnh trở lại.
"Chuyện gì xảy ra?" Đồ Cương trừng lớn mắt, khó tin thốt lên.
Vẻ mặt lạnh lùng của Tôn Băng Hà cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Nữ tử mặc tử bào mắt chăm chú nhìn, miệng nhỏ hơi hé, suýt nữa thốt lên kinh hô.
Trần Lâm lúc này đứng sau lưng Cốt Thiên Tầm, nhìn cảnh trên đài, chợt nhớ lại lời Cốt Thiên Tầm nói trước đó, ánh mắt hơi động, dường như đã nghĩ ra điều gì.
Chỉ có Cốt Thiên Tầm khóe miệng nở nụ cười, khẽ gật đầu, dường như đã sớm dự liệu tình huống này.
Trên đài thi đấu, Độc Long đập người xuống đất, cũng không bị thương, hắn chống tay xuống mặt đất, trong tiếng nổ ầm ầm, mượn lực bật lên.
Hắn quay đầu nhìn chằm chằm Hàn Lập, trong mắt mơ hồ có chút khác lạ, giận dữ gầm lên, thân hình khẽ động.
Oanh!
Mặt đất dưới chân Độc Long nổ ra một cái hố lớn, thân hình lần nữa biến mất, sau một khắc xuất hiện bên cạnh Hàn Lập, đùi phải như một lưỡi đao khổng lồ, mang theo đạo đạo tàn ảnh, tốc độ nhanh hơn vừa rồi rất nhiều, hung hăng chém về phía hông Hàn Lập.
Những nơi tàn ảnh đi qua, hư không phát ra tiếng rít chói tai.
Hai mắt Hàn Lập tập trung, thân ảnh nhoáng một cái trốn sang bên cạnh, đồng thời thần niệm chi liên từ lòng bàn tay hắn bắn ra, như tia chớp quấn lấy đùi phải Độc Long, đầu nhọn của xiềng xích lần nữa đâm vào đúng chỗ trên đùi phải của Độc Long.
Nơi đó chính là một huyệt đạo.
Bị thần niệm chi liên đâm trúng, tinh quang phát ra từ huyệt đạo đột nhiên kịch liệt hỗn loạn, Chân Cực Chi Mô xung quanh cũng trở nên mỏng manh hơn nhiều.
Mà động tác của đùi phải Độc Long lần nữa trì trệ, cả người loạng choạng ngã xuống đất.
Khóe miệng Hàn Lập nở nụ cười, cánh tay vừa mới động, thần niệm chi liên trong nháy mắt biến mất.
Trên khán đài bắt đầu truyền ra tiếng kinh ngạc, người xem đều tỏ vẻ khó tin.
Độc Long có thực lực chiếm ưu thế, trước một khắc còn chiếm thế thượng phong, trong nháy mắt tình thế đã đảo ngược.
Động tác của hai người Hàn Lập đều nhanh như chớp, thần niệm chi liên lại mờ ảo, ngoài trừ số ít mấy người, những người khác đều không nhìn rõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Hàn Lập vung tay lên, một bóng trắng mờ hiện ra, Độc Long lại ngã nhào xuống đất.
Bên ngoài đại sảnh hối đoái.
"Ngươi đã sớm nhìn ra?" Vẻ mặt Đồ Cương hơi trầm xuống, quay đầu nhìn về phía Cốt Thiên Tầm, hỏi.
"Ngươi thấy thế nào?" Cốt Thiên Tầm khẽ cười một tiếng.
"Cốt đạo hữu mắt cao minh, Đồ mỗ kém xa, cam bái hạ phong, mai rùa Hắc Văn Lân Quy kia ta sẽ phái người đưa đến chỗ đó, xin cáo từ." Đồ Cương hừ lạnh một tiếng, bộ dáng như có kế hoạch lớn, quay người rời đi.
Mắt Tôn Băng Hà sáng lên, cũng quay người rời đi.
"Bọn họ sao lại đi hết vậy, Lệ Phi Vũ tuy trông như đang chiếm thế thượng phong, nhưng Độc Long căn bản không bị thương gì nghiêm trọng, thắng bại còn chưa rõ mà." Nữ tử mặc tử bào kinh ngạc nói.
"Thắng bại đã sớm rõ rồi." Cốt Thiên Tầm từ tốn nói.
Nữ tử mặc tử bào nghe vậy thì khẽ giật mình.
"Diêu Ly, những năm này thực lực của ngươi dù đã tiến bộ không ít, nhưng tầm nhìn vẫn còn hơi thiếu, sau này có cơ hội hãy xin Lệ Phi Vũ kia chỉ điểm nhiều hơn, rất có lợi cho ngươi, đừng có làm ra những hành động ngây thơ nữa." Cốt Thiên Tầm nói một tiếng, rồi quay người hướng vào trong sảnh.
"Vâng." Diêu Ly trong mắt lóe lên tia tức giận, dường như bị sỉ nhục, trong miệng lại cung kính đáp lời.
Trần Lâm khẽ gật đầu với Diêu Ly, bước theo sau Cốt Thiên Tầm.
Hai người rất nhanh biến mất trong sảnh, Diêu Ly quay sang nhìn xuống dưới đài thi đấu, trong mắt lãnh mang chớp động.
Một bóng người đứng ở đằng xa, chính là mặt sẹo.
Hắn nhìn về phía Cốt Thiên Tầm ở xa, sắc mặt trắng bệch, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ.
Mặt sẹo giậm chân, bước nhanh vào trong sảnh.
Trên đài thi đấu, Độc Long đứng lên, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi nhìn Hàn Lập, nhưng không tiếp tục công kích.
"Độc Long đạo hữu, còn muốn tiếp tục đánh không?" Hàn Lập nhếch miệng cười, truyền âm nói.
"Sao ngươi phát hiện ra?" Độc Long thấy Hàn Lập truyền âm giao lưu, không nói ra bên ngoài, vẻ kinh nộ giảm đi, cũng lạnh giọng truyền âm hỏi.
"Ta tự nhiên có cách của ta, chỗ huyệt đạo trên đùi ngươi có tai họa ngầm khá lớn, chỉ cần dùng ngoại lực kích thích thêm chút, có thể khiến khí huyết toàn thân ngươi tán loạn. Thực lực ngươi cao cường, dựa vào nó dù không thể gây tổn thương đến căn bản của ngươi, nhưng chúng ta giao thủ thêm vài hiệp, những người ở đây mắt cao, chỉ sợ đều có thể đoán được tình hình của ngươi." Hàn Lập cười nhạt truyền âm.
Sắc mặt Độc Long tái nhợt khi nghe vậy.
Hắn tu luyện thuật luyện thể chuyên chú rèn luyện đùi phải, là một công pháp vô cùng lợi hại, chỉ là công pháp này có chút không hoàn thiện, trước kia hắn lại nôn nóng, khiến một chỗ huyệt đạo trên đùi bị luyện thương, lưu lại một tai họa ngầm không nhỏ.
Về sau hắn ra sức tìm kiếm, gắng sức đền bù, tuy hơi có chút thành tựu, bên ngoài rất khó nhìn ra huyệt đạo có gì khác thường, thế nhưng không thể khôi phục như lúc ban đầu.
Điểm yếu này luôn được hắn cẩn thận bảo hộ, hơn nữa bình thường khi giao đấu với người khác, hắn lại nổi danh dữ dằn, lúc giao phong lại thường hay hù dọa, số người có thể chạm vào thân thể của hắn lại càng ít, cho nên những năm qua bí mật này chưa từng bị ai phát hiện, không ngờ giờ phút này lại bị Hàn Lập nhìn thấu.
Không những thế, vừa rồi Hàn Lập tấn công hai lần vào tai họa ngầm của hắn, người thường có lẽ không thấy, nhưng Cốt Thiên Tầm, Đồ Cương, Tôn Băng Hà ba người chắc chắn đã phát hiện.
Thực lực đạt đến cảnh giới của bọn họ, một chút sai lầm nhỏ cũng đủ để quyết định sinh tử, đừng nói chi là một nhược điểm lớn như vậy.
Vừa nghĩ đến đây, Độc Long nhất thời tâm loạn như ma.
Hàn Lập nhìn thần sắc Độc Long thay đổi, ánh mắt có chút dao động.
Hắn có thể phát hiện ra tai họa ngầm huyệt đạo của Độc Long, đúng là cực kỳ may mắn, chỗ huyệt đạo có tai họa ngầm này, lại cùng với một chỗ huyệt đạo trên "Vũ Hóa Phi Thăng công" giống nhau.
Hắn vừa mới khai thông huyệt đạo này, đang trong lúc mẫn cảm nhất với những biến hóa của huyệt đạo, cộng thêm lực lượng thần thức vô cùng mạnh mẽ, nên mới phát hiện ra nhược điểm của Độc Long.
Bất quá chỉ dựa vào nhược điểm không trí mạng này, muốn thắng đối phương thì không dễ, nếu đối phương không e ngại việc bị người khác nhìn thấu, toàn lực tấn công, bản thân mình chưa chắc đã là đối thủ.
"Độc Long đạo hữu, ngươi cũng đừng lo lắng, ta biết một cách có thể giúp ngươi chữa trị huyệt đạo này." Ý niệm trong lòng Hàn Lập chuyển một cái, truyền âm nói.
Nghe lời này, Độc Long như nghe tiên âm, kích động nói: "Ngươi nói thật chứ?"
Dưới sự kích động, hắn quên truyền âm, trực tiếp mở miệng, giọng còn có chút run rẩy.
"Ta có khả năng đặc biệt tu luyện huyệt đạo đó, nếu không cũng không phát hiện ra vấn đề của ngươi." Hàn Lập nói như vậy.
Hắn không phải là nói khoác, dựa vào phương pháp chính xác khai mở huyệt đạo trên "Vũ Hóa Phi Thăng Công", thêm vào sức mạnh thần thức cường đại hỗ trợ, hắn có bảy phần chắc chắn có thể chữa trị chỗ huyệt đạo này của Độc Long.
"Nếu như ngươi có thể giúp ta giải quyết vấn đề này, ân oán trước kia của chúng ta coi như xóa bỏ, hơn nữa ngươi có yêu cầu gì, cứ việc nói." Độc Long nhìn Hàn Lập, chợt hít sâu một hơi, khom người thi lễ.
Mọi người xung quanh thấy cảnh này đều kinh ngạc, không hiểu chuyện gì xảy ra.
"Độc Long đạo hữu không cần khách khí, chúng ta tìm chỗ nói chuyện việc này." Hàn Lập mỉm cười.
Độc Long gật đầu, không nói hai lời quay đầu, tuyên bố nhận thua với đại hán độc giác ở gần đó.
Lúc này đại hán độc giác cũng một mặt kinh ngạc, bất quá Độc Long đã tự mình bỏ cuộc, hắn cũng chỉ đành tuyên bố vậy.
Độc Long không để ý tới sự ồn ào của khán đài xung quanh, cùng Hàn Lập rời khỏi đài thi đấu, nhanh chóng trở về khu thứ chín.
Hai người không nói gì đi vào phòng Độc Long.
Độc Long giơ tay, nhấn vào chỗ nào đó trên cửa, một ánh sáng trắng lóe lên từ khe hở dưới cánh cửa, cửa đá mới chậm rãi mở ra trong tiếng ù ù.
Vào trong phòng, Hàn Lập thấy phòng Độc Long rộng hơn hắn và Trần Lâm khá nhiều, còn có thêm vài vật bài trí bằng da thú trên bệ đá.
"Lệ đạo hữu, mời ngồi." Độc Long xòe tay ra, làm tư thế mời.
Hàn Lập liền ngồi xuống bàn đá bên cạnh, chờ Độc Long mở miệng.
"Nỗi lo âm thầm này đã làm ta đau đầu nhiều năm, Lệ đạo hữu ngươi thực sự có biện pháp giải quyết sao?" Quả nhiên, Độc Long vừa mới ngồi xuống, đã không nhịn được hỏi.
"Độc Long đạo hữu, thực ra việc ngươi mắc phải tai họa ngầm này, không chỉ vì nôn nóng khi luyện công gây ra, theo ta suy đoán, có thể liên quan đến công pháp ngươi tu luyện." Hàn Lập suy nghĩ một chút rồi nói.
"Cái này... e rằng Lệ đạo hữu quá lo lắng, công pháp ta tu luyện dù không phải là bí điển cao thâm, nhưng cũng là điển tịch chính thống do tộc ta truyền lại, tuyệt đối sẽ không có vấn đề." Độc Long nhíu mày, xua tay nói.
"Không sao, ta cũng không cần ngươi cho ta biết toàn bộ nội dung công pháp tu luyện, ngươi chỉ cần thuật lại chi tiết nội dung liên quan đến việc khai huyệt đạo của công pháp là đủ." Hàn Lập tùy ý nói.
Độc Long do dự một chút, vẫn là mở miệng kể rõ việc khai huyệt đạo của công pháp cho Hàn Lập, thậm chí ngay cả chỗ tinh diệu ẩn giấu, cũng không giấu giếm.
"Quả đúng là vậy. Độc Long đạo hữu, bộ « Huyền Nguyên Thần Hành Quyết » công pháp mà gia tộc các ngươi truyền lại, dù cho việc tu luyện nhanh, thế bá đạo, tốc độ khai mở huyệt đạo ở hai chân nhanh chóng, nhưng việc vững chắc căn cơ lại không tốt. Tin rằng sau đó ngươi đã chú ý đến vấn đề này, cố gắng hãm bớt tốc độ, nên mới tập trung tai họa ngầm ở một chỗ này, nếu không hiện tại vấn đề còn lớn hơn nữa." Hàn Lập gật đầu nói.
"Lệ đạo hữu nói trúng tim đen, tại hạ bội phục. Xin Lệ đạo hữu giúp ta giải quyết tai họa này, sau này ta tất có hậu báo." Vẻ mặt Độc Long hơi đổi, lại cúi đầu cung kính với Hàn Lập, nói.
"Nếu muốn cứu ngươi, đối với ta mà nói, cũng không dễ dàng gì, điều này..." Hàn Lập ra vẻ do dự nói.
"Lệ đạo hữu cứ ra điều kiện, nếu ta làm được, tuyệt không từ chối." Đôi mắt Độc Long nhìn chằm chằm, mở miệng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận