Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 478: Cửa điện

"Cung chủ, vừa rồi Âu Dương Khuê Sơn chỉ vị trí, chẳng phải đúng lúc là hướng vừa mới xảy ra dị động sao? Xem ra, hơn phân nửa là thật rồi." Tuyết Oanh đứng đợi một lúc, không nhịn được lên tiếng.
"Không vội, nếu chỗ đó thật là cửa vào Thái Ất điện, sao lại không có cấm chế canh gác? Dù những người khác đuổi tới, muốn vào cũng không dễ dàng." Tiêu Tấn Hàn lắc đầu nói.
"Ý ngài là, lời Âu Dương Khuê Sơn vừa nói là giả? Chuyện này khó xảy ra lắm, nếu hắn dám lừa chúng ta, thì cũng sẽ không phản bội Bách Lý Viêm." Tuyết Oanh có chút ngạc nhiên, lập tức trong mắt lóe lên tia khinh miệt nói.
"Lời những người như Âu Dương Khuê Sơn không thể tin hoàn toàn, đề phòng một chút vẫn hơn." Tiêu Tấn Hàn chậm rãi nói.
Nói rồi, hắn bấm ngón tay vào trận bàn một cái.
Trên trận bàn hiện ra một tầng ánh sáng chói mắt, lập tức lan ra xung quanh, lần nữa tạo thành một pháp trận. Pháp trận chớp động hai lần, vị trí trung tâm lóe sáng, một bóng người hiện ra, là Lô Việt.
"Thuộc hạ bái kiến cung chủ, đột nhiên triệu kiến, có chuyện gì phân phó?" Lô Việt chắp tay, cung kính hỏi.
"Ngươi giờ ở đâu, vừa rồi có cảm giác được gì không?" Tiêu Tấn Hàn hỏi.
"Thuộc hạ hiện đang ở khu vực phía Đông Nam, chỗ chúng ta tách nhau ra, vừa rồi cũng không cảm nhận được gì." Lô Việt đáp.
"Hiểu rồi, ngươi tiếp tục tìm kiếm quanh đó, nếu có phát hiện, báo lại ngay." Tiêu Tấn Hàn gật đầu, dặn dò.
"Vâng." Lô Việt khẽ gật đầu, ngắt liên lạc.
Tiêu Tấn Hàn trong tay bấm niệm pháp quyết, đang định thúc giục trận bàn lần nữa.
Đúng lúc này, trên người hắn hiện lên một vệt hắc quang.
Hắn hơi biến sắc mặt, lập tức vung tay lên.
Một trận bàn màu đen xuất hiện trong tay hắn, tỏa ra từng vòng hắc quang, một bóng người màu đen mơ hồ đứng giữa hắc quang. Chính là người lần trước mật đàm với hắn.
"Tiêu cung chủ, cửa vào Thái Ất điện đã xuất hiện. Phong Thiên Đô cũng đã phát hiện, đang tiến về đó, chúng ta đã theo kế hoạch, sắp đặt mọi thứ xong." Bóng người màu đen lên tiếng.
Tiêu Tấn Hàn nghe vậy, đáy mắt thoáng hiện vẻ vui mừng, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.
"Thái Ất điện ở đâu?" Hắn nghĩ một lát, mở miệng hỏi.
Bóng người màu đen vung tay lên, hắc quang trong tay ngưng tụ, hóa thành bản đồ, trên đó có một dấu hiệu, gần giống với chỗ Âu Dương Khuê Sơn vừa nói.
"Tốt, ta đi ngay." Tiêu Tấn Hàn gật đầu, nói ngay.
Bóng người màu đen ừ một tiếng, ngắt liên lạc.
"Đi!" Tiêu Tấn Hàn bấm niệm pháp quyết, bạch quang bay vút về phía trước.
Tuyết Oanh mắt giãn ra, tay cũng vung ra một đạo quang mang, rót vào bạch quang dưới chân.
Tốc độ độn quang bạch quang lập tức tăng lên.
Một đám người bay về phía trước chốc lát, một vệt lam quang xuất hiện trước mặt đoàn người, bay tới rất nhanh, trong nháy mắt đã tới nơi.
Tuyết Oanh nhướng mày, tay thúc giục pháp quyết, dừng bạch quang dưới thân, định mở miệng quát lớn, nhưng bị Tiêu Tấn Hàn dùng mắt ra hiệu dừng lại.
Lam quang phía trước thu lại, hiện ra một nhóm người, là đám tu sĩ Thương Lưu cung, người cầm đầu chính là cung chủ Lạc Thanh Hải.
"Tiêu cung chủ, Tuyết phó cung chủ, thật đúng là có duyên, lại gặp nhau ở đây. Thấy các vị vội vã như vậy, không biết là muốn đi đâu?" Lạc Thanh Hải chắp tay với Tiêu Tấn Hàn, cười nói.
"Lạc đại cung chủ, có gì xin nói thẳng." Tiêu Tấn Hàn sắc mặt không đổi, nhàn nhạt hỏi.
"Ha ha, Tiêu cung chủ thật sảng khoái. Vậy ta cũng không giấu giếm, Lạc mỗ ở phía trước phát hiện một di tích, bên trong có cấm chế hơi khó nhằn, chúng ta thử mấy ngày rồi, vẫn chưa phá được, đoán chừng trong đó có trọng bảo. Gặp Tiêu cung chủ đi ngang qua, không biết có hứng thú cùng đi xem thử không?" Lạc Thanh Hải cười hỏi.
"Trọng bảo... Không biết ở đâu?" Mắt Tiêu Tấn Hàn sáng lên, hỏi.
"Ngay ở phía trước không xa, chỉ cách nửa ngày đường." Lạc Thanh Hải chỉ về hướng đến, nói.
Tiêu Tấn Hàn nhìn theo hướng chỉ của đối phương, thấy chỗ hắn chỉ không phải lối vào Thái Ất điện.
"Theo ta thấy, dưới cấm chế kia e là một ngôi mộ cổ, tuy không biết chôn ai, nhưng chắc chắn là người có lai lịch." Lạc Thanh Hải nói, lấy ra một ngọc phù màu lam.
Phất xuống phía dưới ngọc bài, ngọc phù liền phát ra ánh sáng lam rực rỡ, ngưng thành một mặt thủy kính, trong đó hiện ra một vùng hoang dã cuồng phong gào thét, bão cát quay cuồng. Trên một mảnh đất bỗng có một lồng sáng lớn màu vàng hình bầu dục, cho người ta cảm giác nặng nề. Bên dưới lồng sáng, mờ mờ có thể thấy một lăng mộ lớn, giống như một con thú lớn đang nằm trên mặt đất, xuyên qua thủy kính vẫn cảm nhận được khí thế của nó.
"Xem ra Lạc đại cung chủ vận may không tệ. Chỗ tốt thế này, Thương Lưu cung các ngươi độc chiếm không phải tốt hơn sao, sao lại mời chúng ta?" Tiêu Tấn Hàn nhìn thủy kính, gật đầu, lập tức hỏi.
"Tiêu cung chủ, Lạc mỗ vừa mới nói, cấm chế ngoài lăng mộ cực kỳ lợi hại, chúng ta dốc hết lực Thương Lưu cung, đánh mấy ngày, vẫn không mở được. Để lâu thêm, sợ rằng sẽ bị thế lực khác nhòm ngó, nên mới mời Tiêu cung chủ cùng đến, hai nhà chung sức phá tan cấm chế, chia đều bảo vật bên trong, như thế nào?" Lạc Thanh Hải hạ giọng, vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Đến cả cung chủ Thương Lưu cung cũng không phá được cấm chế, e là Tiêu mỗ cũng vô lực." Tiêu Tấn Hàn mắt chớp mấy lần, lắc đầu nói.
"Về chuyện này, Tiêu cung chủ cứ yên tâm, Lạc mỗ nghiên cứu pháp trận mấy ngày, dù không thể phá, cũng nghĩ ra cách phá giải. Chỉ là cách phá giải này cần sáu Kim Tiên cùng ra tay, mới thi triển được, nên mới mời Tiêu cung chủ." Lạc Thanh Hải cười nói.
Tiêu Tấn Hàn nghe vậy, nghĩ một chút, chợt quay sang nhìn Tuyết Oanh: "Nếu chỉ cần sáu người, Thương Lưu cung các ngươi có năm Kim Tiên, chỉ cần thêm một người là đủ. Tuyết Oanh, ngươi dẫn theo mấy người bọn họ, đi với Lạc cung chủ một chuyến."
"Nhưng cung chủ, không phải ngài nghi ngờ chỗ đó sao... Ngài một mình đi, lỡ như hắn..." Tuyết Oanh nghe vậy, mặt hoảng hốt truyền âm nói.
"Ngươi đừng lo, ta biết chừng mực." Tiêu Tấn Hàn khoát tay, cắt ngang lời Tuyết Oanh, nói.
Tuyết Oanh nghe Tiêu Tấn Hàn nói vậy, liền không nói thêm gì.
"Có Tuyết Oanh phó cung chủ đi cũng vậy. Tuyết phó cung chủ, việc này không nên chậm trễ, chúng ta lên đường thôi." Lạc Thanh Hải nghe vậy, giục giã.
Nói rồi, hắn phất tay phóng ra lam quang, bao trùm lên đám người Thương Lưu cung bay về phía trước.
"Cung chủ, vậy ta đi đây." Tuyết Oanh khẽ gật đầu với Tiêu Tấn Hàn, lật tay tế ra một chiếc phi thuyền hình chim yến, chở những người khác.
"Cứ yên tâm, hãy hỗ trợ Lạc đại cung chủ thật tốt." Tiêu Tấn Hàn dặn dò nhàn nhạt, nhấn mạnh hơn vào hai chữ "hỗ trợ".
Tuyết Oanh nghe vậy, không nói gì thêm, bấm niệm pháp quyết.
Phi thuyền chim yến bay về phía trước, trong nháy mắt biến mất ở chân trời xa.
Tiêu Tấn Hàn nhìn hướng hai nhóm người rời đi, mắt lóe lên, cho đến khi thân hình đối phương biến mất, mới đột nhiên hóa thành bạch hồng, tiếp tục bay về phía trước.
Mấy ngày sau, một vệt bạch quang từ xa bay tới, đáp xuống một hẻm núi lớn trên không, hiện ra thân ảnh Tiêu Tấn Hàn.
Hắn chắp hai tay sau lưng, gió lạnh vẫn gào thét làm áo hắn bay phất phới, mắt nhìn quanh.
Theo vị trí Âu Dương Khuê Sơn và bóng đen kia chỉ trước đó, hẳn là ở gần đây.
Nửa ngày, mắt hắn bỗng sáng lên, thân hình lập tức bắn nhanh như điện, không một tiếng động bay về phía một hướng của hẻm núi.
... Dưới hẻm núi, bỗng có một vách đá màu trắng hình vuông lớn, rộng mấy trăm trượng, bề mặt bóng loáng vô cùng, trông hơi giống một cái cổng lớn. Trên vách đá từ trái sang phải, bỗng khắc một bức sơn hà đồ, sinh động như thật. Trên vách đá trắng giờ đang có một tầng màn ánh sáng trắng dày, chớp động liên tục.
Phía trước vách đá trắng, bỗng đã tụ tập không ít người, mờ mờ ảo ảo chia thành bốn nhóm.
Nhóm đông nhất là đám người Phục Lăng tông, hầu như tất cả người tiến vào bí cảnh đều ở đây, ngoài Phong Thiên Đô, Tề Thiên Tiêu, còn có ba Kim Tiên khác. Xem ra chỉ thiếu một hai Chân Tiên tu sĩ, đoán là đã ngã xuống ở đâu đó trong tiên phủ.
Cách không xa đám người Phục Lăng tông là một đám tu sĩ dị tộc, chính là những người Nam Lê tộc.
Nhưng bốn vị Kim Tiên của Nam Lê tộc giờ chỉ còn lão giả cổ hi và bà lão tóc bạc, hai Kim Tiên còn lại không thấy bóng dáng, số tu sĩ Chân Tiên cũng chỉ bằng một nửa ban đầu, không biết là họ chia hai đường, hay là một đường đã ngã xuống.
Hai nhóm tu sĩ còn lại ít người hơn, một nhóm là ba Kim Tiên Chúc Long đạo của Âu Dương Khuê Sơn.
Một nhóm khác lại ít hơn, chỉ có một nam một nữ, đứng cách đám người xa nhất. Nam là một lão giả áo bào đen, râu đen tóc đen, thần thái sáng láng, nữ thì mặc váy vàng, dung mạo xinh đẹp.
Nếu Hàn Lập ở đây, có thể nhận ra, hai người chính là Hô Ngôn đạo nhân và Vân Nghê.
Đúng lúc này, kim quang lóe lên giữa không trung, một thân ảnh hiện ra không một tiếng động, khuôn mặt ngay ngắn, môi có râu bạc, một bộ bạch bào có hoa văn vàng không gió mà bay. Người đến dù không nói, nhưng trên người cũng không có một chút khí tức nào tỏa ra, lại làm mọi người nghiêm nghị yên tĩnh, tất cả cảm thấy một áp lực vô hình tự nhiên sinh ra.
Người mặc bạch bào này chính là Tiêu Tấn Hàn.
Hắn đột ngột xuất hiện làm mọi người giật mình, chỉ có ba người Âu Dương Khuê Sơn lộ vẻ vui mừng, nghênh đón ngay.
"Bái kiến cung chủ."
"Lần này các ngươi lập công lớn, đợi ra tiên phủ sẽ được trọng thưởng." Tiêu Tấn Hàn nhìn ba người một chút, khẽ gật đầu.
"Đa tạ cung chủ." Âu Dương Khuê Sơn ba người vui vẻ, gật đầu nói, rồi đứng qua một bên.
Tiêu Tấn Hàn lại quay sang nhìn Nam Lê tộc, và Hô Ngôn đạo nhân, Vân Nghê, lông mày khẽ cau lại.
"Cung chủ, mấy người này trước kia chắc cũng ở gần đây, thấy thiên tượng nên mấy ngày nay lần lượt chạy tới." Âu Dương Khuê Sơn chú ý thần sắc Tiêu Tấn Hàn, vội vàng truyền âm giải thích.
Tiêu Tấn Hàn khẽ vuốt cằm, không trả lời.
Ba người Âu Dương Khuê Sơn thấy vậy, sắc mặt hơi giãn ra.
"Hóa ra là Tiêu cung chủ đến. Không ngờ ngươi đến nhanh vậy, nhưng sao chỉ có một mình, mấy vị đạo hữu tiên cung đâu?" Phong Thiên Đô nhìn lại, nhíu mày hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận