Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 101: Vô Thường minh

"Đạo hữu tuyệt đối đừng giận, kỳ thực chuyện mà ngươi vừa nói đến...cụ thể là như thế nào, ta cũng không rõ lắm... Ta chỉ nhớ khi trước bị trọng thương tái phát, sau khi lưu lại di ngôn không lâu thì bất tỉnh nhân sự... Cho đến mấy ngày trước, linh thức mới đột ngột tỉnh lại, lúc đó mới phát giác ra mình đã vẫn lạc, biến thành một tia âm hồn, bám vào trong Đản Hồn Hoa này..." Âm hồn Lạc Mông đối diện với Hàn Lập chất vấn, thân thể khẽ run lên, nhưng rồi lại thở dài một tiếng nói.
"Nếu ngươi mấy ngày trước đã tỉnh táo, vì sao không hiện thân mà cứ quỷ quái lén lút trốn trong Đản Hồn Hoa?" Hàn Lập mặt không biến sắc, tiếp tục hỏi.
"Cái này... thứ nhất là vì sợi khí tức của ta quá suy yếu, vốn cũng duy trì không được bao lâu, nếu rời khỏi Đản Hồn Hoa liền có thể tiêu tán ngay lập tức, thứ hai là vì... có chút kiêng dè sự tồn tại của Liễu đạo hữu." Âm hồn Lạc Mông ngập ngừng nói.
"Ngươi nhận ra ta?" Hàn Lập nghe vậy, mày hơi nhíu lại.
"Thực không dám giấu đạo hữu... Sau khi tỉnh lại, ta có thể thông qua sợi liên kết yếu ớt với pho tượng trên đảo khi tộc nhân cầu nguyện, thăm viếng để biết được vài chuyện gần đây trên đảo... Cho nên những chuyện đạo hữu đã che chở đảo Ô Mông, ta cũng biết chút ít." Âm hồn Lạc Mông ngừng lại một chút rồi đáp.
Hàn Lập lạnh lùng nhìn người tí hon màu đen trước mặt, không nói lời nào, ý nghĩ trong lòng nhanh chóng chuyển động.
Theo các dấu hiệu hiện tại, đối phương nói có lẽ là sự thật, phần lớn là do khi nó vẫn lạc, một chút khí tức thần hồn chẳng biết vì sao lại bị Đản Hồn Hoa với năng lực tụ hồn hấp thụ, hòa lẫn vào nhau, cho nên khiến mình không phát hiện ra. Bây giờ, khi hoa này được nó thúc đẩy đến mức nhất định thì năng lực tụ hồn tăng lên, mới khiến sợi khí tức kia ngưng tụ lại thành âm hồn, được mình củng cố thì tạm thời vững chắc, nhưng nhìn dáng vẻ đứt quãng của đối phương khi nói chuyện, có lẽ không duy trì được lâu.
Âm hồn Lạc Mông thấy Hàn Lập im lặng, có chút ngượng ngùng nói:
"Ý đồ lừa dối qua mắt lúc trước cũng là bất đắc dĩ, mong đạo hữu đừng trách... Ta biết Liễu đạo hữu muốn đi gấp đến Địa Tiên chi đồ... Không dám mong đạo hữu giúp ta khôi phục chân thân, chỉ cần đạo hữu hứa sau này che chở tộc nhân của ta, ta sẽ nói hết tất cả những gì đạo hữu muốn biết."
"Nói đi nói lại, sau khi đến đảo Ô Mông, ta ít nhiều cũng nhận ân huệ của Lạc gia, trong khả năng cho phép, ta tự nhiên sẽ che chở Lạc gia một hai." Hàn Lập chậm rãi nói.
"Lạc mỗ tin tưởng Liễu đạo hữu là người trọng tín, giữ chữ tín. Đạo hữu có gì thắc mắc cứ hỏi, tại hạ nhất định sẽ biết gì nói nấy." Âm hồn Lạc Mông gật đầu nói.
"Trước tiên nói về 'Vô Thường minh' mà mặt nạ kia vừa đề cập rốt cuộc là như thế nào đã." Hàn Lập liếc nhìn mặt nạ đầu trâu lơ lửng giữa không trung, mở miệng hỏi.
"Cái này... Vô Thường minh... nói sao nhỉ, có thể xem như một tổ chức cực kỳ thần bí, tình hình cụ thể của tổ chức này ta không rõ, năm đó ta cũng chỉ vô tình gia nhập... Bất quá, những gì ta đạt được sau này cũng đều nhờ minh này ban tặng..." Âm hồn Lạc Mông có vẻ do dự một lát mới trả lời.
"Ồ, chỉ giáo sao?" Trong lòng Hàn Lập hơi động, có chút nghi ngờ hỏi.
"Bản thân ta vốn tư chất bình thường, tuy có vài cơ duyên may mắn, một đường trầy trật tu đến Hợp Thể kỳ, nhưng rồi mắc kẹt tại bình cảnh, đời này không mong gì đến đại đạo... Về sau, được Vô Thường minh giúp đỡ, có được tài nguyên tu luyện và chỉ điểm công pháp, từ đó như bừng tỉnh, tu vi tăng vọt, một bước lên thẳng Đại Thừa, cuối cùng độ kiếp thành công, đắc đạo thành tiên... Sau đó, trải qua không biết bao nhiêu vạn năm khổ tu, thấy việc lĩnh ngộ lực lượng pháp tắc vô vọng, nên nhờ minh này giúp đỡ đi lên con đường Địa Tiên này."
"Vô Thường minh giúp đỡ ngươi hết mình, không phải là vô điều kiện chứ?" Hàn Lập vừa suy tư vừa gật đầu, rồi hỏi.
"Đương nhiên rồi... Sau khi thành tiên, theo giao ước, ta phải hoàn lại những tài nguyên đã tiêu hao lúc tu luyện, phải làm việc cho Vô Thường minh mấy vạn năm, mới được tự do... Tuy vậy sau này, vì giữ tư cách thành viên thấp nhất, ta vẫn tiếp tục ở lại trong minh." Âm hồn Lạc Mông khẽ thở dài, rồi tiếp lời.
"Hẳn là sau khi thành tiên, việc giữ lại thân phận thành viên trong minh này vẫn còn lợi ích lớn?" Hàn Lập nhíu mày.
"Liễu đạo hữu nói không sai, Vô Thường minh này thần bí và mạnh mẽ hơn rất nhiều so với những gì người ta có thể tưởng tượng... Hơn nữa, trong minh dù địa vị cao thấp, tất cả mọi người đều tuân theo nguyên tắc mọi thứ đều có thể trao đổi... Năm đó, sau khi ta bị trọng thương, muốn tái tạo Địa Chỉ hóa thân cũng phải thông qua minh này, mới có thể đổi được một gốc Đản Hồn Hoa." Âm hồn Lạc Mông từ tốn nói.
"Cũng có chút ý vị..." Hàn Lập sờ cằm, trầm ngâm nói.
"Có thể nói, chỉ cần chịu bỏ ra cái giá tương ứng, trong Vô Thường minh có thể đạt được hầu hết mọi thứ mình muốn... thậm chí... có thể mời cao thủ giúp tiêu diệt địch nhân." Âm hồn Lạc Mông có vẻ nhớ lại những chuyện cũ, ngữ khí trở nên kích động.
"Ta xưa nay không tin trên đời có chuyện buôn bán không lỗ, nếu ở trong Vô Thường minh tốt đến vậy, cái giá phải trả hẳn cũng không nhỏ?" Hàn Lập xoay chuyển câu hỏi.
"Đúng là như vậy... Vô Thường minh vốn không phải là muốn ở là có thể ở, trong minh quy củ rất nghiêm, muốn giữ tư cách thành viên thấp nhất thì phải định kỳ nộp một lượng lớn tài nguyên cho minh... Hoặc là phải hoàn thành những nhiệm vụ cấp trên giao cho... Nếu không, không chỉ bị trục xuất mà còn phải trả cái giá không lường trước được..." Lạc Mông cười khổ.
"Nhiệm vụ gì?" Hàn Lập chớp mắt hỏi, vẻ mặt lộ ra vài phần hứng thú.
"Nói ra thật xấu hổ, ta chỉ mới thi hành một nhiệm vụ trong minh... có thể nói hiểm nguy vạn phần cũng không đủ. Chính trong lần làm nhiệm vụ đó, Địa Chỉ hóa thân của ta thay bản thể chịu một kích chí mạng, tan tành, cuối cùng chỉ còn lại một cái đầu lâu bị hư, bản thể cũng bị trọng thương, may mắn trốn thoát được một mạng." Âm hồn Lạc Mông lắc đầu nói.
"Ngươi chính là sau lần đó đã trốn vào nơi bí cảnh này, vừa tu dưỡng khôi phục, vừa bồi dưỡng Đản Hồn Hoa?" Hàn Lập suy nghĩ một chút rồi hỏi.
"Đúng thế... Cũng từ đó về sau, ta không còn tham gia nhiệm vụ gì của minh... Mấy ngàn năm sau, ta đều cắn răng dựa vào nộp tài nguyên để cố duy trì thân phận trong minh..." Âm hồn Lạc Mông đáp.
"Vậy tại sao ngươi lại vẫn lạc? Theo ta biết, dù Địa Chỉ hóa thân của ngươi tan nát thì cũng không ảnh hưởng đến tính mệnh, huống chi hóa thân của ngươi vẫn còn một cái đầu lâu, có thể tiếp tục hấp thụ tín niệm chi lực." Hàn Lập có chút khó hiểu hỏi.
Âm hồn Lạc Mông nghe vậy, hồi tưởng lại chuyện cũ, không khỏi im lặng.
Một hồi lâu sau, hắn mới lắc đầu, có chút buồn bã nói:
"Nhục thân của ta đã sớm khôi phục như ban đầu, nhưng do hóa thân bị hủy, lực lượng pháp tắc sử dụng bị hạn chế, nên ta nấp trong bí cảnh gần 8000 năm... Nhưng lúc đó, một kẻ thù không biết bằng cách nào đã tìm tới cửa. Bất đắc dĩ, ta phải lén ra ngoài, dùng bản thể nghênh chiến, cuối cùng liều mạng trọng thương, đánh giết được đối phương... Sau đó, dù đã về lại bí cảnh nhưng vết thương cũ tái phát, cuối cùng vẫn không thể qua khỏi..."
"Nhiệm vụ nguy hiểm như thế, người chấp hành tự nhiên cũng không phải tầm thường. Lẽ nào tất cả thành viên cấp thấp trong Vô Thường minh đều là tồn tại như Tổ Thần như ngươi?" Hàn Lập nhướn mày hỏi.
"Cái này... ta cũng không rõ..." Âm hồn Lạc Mông lắc đầu.
"Ngươi đã chấp hành nhiệm vụ một lần, dù trong minh không có người quen, cũng nên thấy qua thành viên khác chứ?" Hàn Lập lại hỏi.
"Đạo hữu không biết rồi... Các thành viên Vô Thường minh chỉ gặp mặt khi làm nhiệm vụ, ngày thường không có liên hệ gì... Mà khi tập hợp, tất cả đều phải đeo một loại mặt nạ đặc thù do minh phát cho." Âm hồn Lạc Mông giải thích.
"Thì ra đây chính là cái mặt nạ ngươi nói sao? Vật này quả thật có chút kỳ lạ. Bản thể của ngươi đã sớm vẫn lạc, chỉ còn một tia âm hồn còn không bằng cả thần hồn, ta tự nhận thần niệm của ta cũng rất mạnh mà còn không cảm nhận được nó, vậy mà nó vẫn có thể cảm ứng được." Hàn Lập chỉ vào mặt nạ đầu trâu, nói.
"Mặt nạ này đặc biệt không chỉ thế... Không những có thể che giấu hết thảy khí tức và dung mạo của người đeo, còn là mật bảo liên lạc giữa các thành viên... Nếu người đeo mất tư cách thành viên, mặt nạ này sẽ tự hủy." Âm hồn Lạc Mông chậm rãi đáp.
"Vậy về chuyện cái mặt nạ này, ngươi định xử lý thế nào?" Hàn Lập trầm tư hỏi.
"Đạo hữu đừng nói đùa, thân hình ta thế này, đương nhiên không thể nào theo ước đến đó được... Cho dù minh có truy cứu, thì sợi tàn hồn này của ta cũng sớm đã tiêu tán vô tung... Chỉ là vạn nhất... bọn họ mà giận lây sang tộc ta thì mong đạo hữu giữ lời hứa, ra tay giúp đỡ một chút." Người tí hon màu đen cười thảm, chợt nhớ ra gì, bèn nói.
"Ngươi tính toán giỏi thật đấy, nếu Vô Thường minh thực sự mạnh như lời ngươi nói, thì mình ta sao có thể bảo toàn được đảo Ô Mông này?" Hàn Lập cười lạnh.
"Tại hạ không dám mong các hạ đối đầu với bọn họ, chỉ xin giữ lại cho tộc nhân trên đảo Ô Mông một chút huyết mạch, như thế đã là vô cùng cảm kích." Âm hồn Lạc Mông bắt đầu đau khổ cầu xin Hàn Lập.
"Có lẽ còn một biện pháp khác, chỉ là không biết có thực hiện được không." Hàn Lập liếc mắt nhìn hắn, nói một cách đầy ẩn ý.
"Biện pháp gì?" Âm hồn Lạc Mông nghe vậy, vội vàng hỏi.
"Để ta thay ngươi tham gia nhiệm vụ lần này, ngươi thấy thế nào?" Hàn Lập mắt chớp lên, chậm rãi nói.
"Liễu đạo hữu, lúc trước ta đã nói... nhiệm vụ do minh ban xuống đều vô cùng hung hiểm, ngươi thực sự muốn đi sao?" Âm hồn Lạc Mông hơi giật mình, có chút khó tin hỏi.
"Ta không giấu gì ngươi, nghe ngươi kể, Vô Thường minh này với ta có vẻ có ích. Cho nên ta cần một thân phận để trà trộn vào trong đó. Nếu tấm mặt nạ có thể che giấu tất cả khí tức và dung mạo người đeo, thì dù ta thay thế ngươi cũng không ai phát hiện ra mới phải." Hàn Lập suy nghĩ một chút rồi nói thẳng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận