Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 864: Ngoài dự liệu

Chương 864: Ngoài dự liệu
"Việc này ngươi không rõ tình huống, trận huyền đấu này quyết định không thể tiếp tục nữa, không kịp ngăn cản có thể đã muộn." Thần Dương một tay đè xuống cánh tay hắn, định cưỡng ép rời đi.
"Ngươi cũng đừng quên quy củ đã định trong thành, huyền đấu một khi xuống sân, chính là sinh tử tự gánh, tuyệt không có khả năng nửa đường dừng lại. Vì không thua một tên mỹ cơ cho ta, chẳng lẽ ngươi còn muốn chống đối thành chủ sao?" Hổ Bí cũng nổi giận, lớn tiếng nói.
Thần Dương nghe vậy, mới thoáng bình tĩnh lại, cau mày đẩy tay Hổ Bí ra, lạnh lùng nói: "Ta đi tìm thành chủ."
"Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, thành chủ cũng sẽ không phá quy tắc do chính mình đặt ra." Sau khi nghe, Hổ Bí mới từ từ thu tay về, cười như không cười nói.
Thần Dương căn bản không để ý đến điều này, trực tiếp quay người rời khỏi ghế khách quý.
Lúc này, những người xem trên khán đài Huyền đấu trường cũng đã phản ứng lại, cuối cùng có người nhận ra đó là đầu Song Đồng Hổ Lân Thú.
Chỉ là lúc này tất cả mọi người chỉ cảm thấy kinh hãi kinh ngạc, trong nhất thời không biết nên tiếp tục reo hò cho tên Nhân tộc kia, hay là một lần nữa reo hò cho con Hổ Lân Thú kia.
Trong mơ hồ, có người trong lòng tựa hồ còn có chút xíu thương cảm cho tên Nhân tộc kia.
Nam tử một sừng đã đặt cược vào Hàn Lập kia, trố mắt há mồm ngồi bệt xuống, trong lòng ngổn ngang trăm mối, còn nam tử da xanh trước đó không ngừng trào phúng hắn, thì khóe miệng đã ngoác đến mang tai, cười khoái trá vô cùng.
Mặc kệ những người xung quanh ra sao, Hàn Lập đang ở giữa Huyền đấu trường, tâm thần lại căng thẳng.
Sau khi con ngươi Hổ Lân Thú phát sinh biến hóa, khí thế trên thân nó hoàn toàn thay đổi, khác hẳn lúc trước.
Hàn Lập hơi nghiêng người về phía trước một chút, một bước có chút lùi về phía sau, bày ra một tư thế quyền cước đơn giản, hai tay nắm chặt nhìn về phía con Song Đồng Hổ Lân Thú kia.
Dị thú kia trước đó đã bị thiệt, lần này không tiếp tục tùy tiện xông lên cắn xé Hàn Lập, mà hơi thở khẽ khàng, lộ răng trắng hếu, hướng về phía Hàn Lập thấp giọng gầm gừ.
Đúng lúc này, bỗng nhiên hai vai Hổ Lân Thú hơi dựng ngược lên phía trước, toàn thân trên dưới truyền đến một trận tiếng lách tách, ngay sau đó hàng trăm hàng ngàn vảy hai màu đen trắng từ trên người bắn ra, như một trận mưa tên quét tới.
Vảy đen trắng từ trời giáng xuống, ở giữa không trung bày ra một hình quạt bao trùm xuống, bao phủ lấy Hàn Lập phía dưới.
Hàn Lập thấy vậy, chân sau bỗng phát lực, đột ngột đạp xuống mặt đất, thân hình liền trở nên mơ hồ, biến mất tại chỗ, sau đó trong chớp mắt lại hiện ra ở phía bên trái mảnh vảy đang bay.
Nhưng mà hắn vừa đứng vững, Hổ Lân Thú như đã có ý đồ từ trước, liền đột nhiên nhào đến trước mặt hắn, há miệng cắn vào đầu hắn.
Hàn Lập lúc này khom người, thân hình ngả về sau, vừa vặn tránh khỏi cái miệng lớn như chậu máu của nó,
Thân hình lách mình đến dưới thân Hổ Lân Thú, hai chân mạnh mẽ đạp đất, cả người giữa trời nhảy lên, giơ một quyền đột nhiên đánh lên.
Chỉ nghe một tiếng "Phanh" trầm đục vang lên, thân thể Hổ Lân Thú bị một cỗ cự lực đánh đến lật nhào sang một bên.
Thân ảnh Hàn Lập một lần nữa lộ ra từ dưới thân nó, một bàn tay nắm lại không ngừng run rẩy, trên nắm tay, trừ ngón giữa và ngón trỏ, tất cả đều là những vết thương rướm máu.
Bản thân hắn dường như không để ý đến điều đó, chỉ là hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hổ Lân Thú, vội vã đuổi theo, định lần nữa áp chế nó dưới thân, tấn công vào yếu điểm của nó, đánh một đòn chí mạng.
Nhưng mà, còn chưa kịp đến gần Hổ Lân Thú, dị thú hung mãnh kia đã xoay người đứng dậy, thân thể lại bỗng lắc một cái, vô số vảy lần nữa phóng tới.
Hàn Lập thân hình khựng lại, theo đó thuận thế lăn mình về phía trước một vòng, tránh được mưa vảy bắn tới, các huyệt đạo trên hai chân đột ngột sáng lên, đạp xuống mặt đất, thân hình như báo lao thẳng đến hai má của Hổ Lân Thú.
Con sau thấy vậy, cũng há cái miệng đầy máu, cắn xé Hàn Lập.
Lần này, Hàn Lập không hề có bất kỳ động tác né tránh nào, chỉ là đột ngột giơ một quyền lên, mạnh mẽ đánh xuống mặt đất.
Một đạo quyền cương vô hình bỗng bộc phát, hóa thành một luồng khí kình cường đại, va chạm với mặt đất, kéo theo lực phản chấn đẩy thân hình Hàn Lập đột ngột bay cao mấy trượng, vừa vặn tránh được cái miệng lớn của Hổ Lân Thú.
Chỉ thấy mũi chân hắn chạm vào mũi Hổ Lân Thú, giống như trước đó lướt thẳng về phía mi tâm của nó.
Nhưng ngay lúc chân hắn vừa rời khỏi mũi Hổ Lân Thú, một chân khác sắp đạp trúng xương mũi của nó thì dị thú lại chợt nghiêng đầu, làm cho Hàn Lập một cước bị hụt, đạp vào mặt nó.
Hàn Lập không thể phi hành, giữa không trung cũng không có cách nào mượn lực, một cước hụt xong, chỉ có thể trượt xuống trên mặt Hổ Lân Thú.
Nhưng mà, còn chưa đợi chân của hắn rơi vào mặt Hổ Lân Thú, một tràng tiếng xé gió lại đột nhiên vang lên.
Chỉ thấy ba sợi râu bên má con Lân thú, vậy mà như ba thanh trường kiếm sắc bén, quét về phía thân Hàn Lập.
Trên sợi râu kia dường như có ánh sáng lưu chuyển, tựa như phủ lên một tầng ánh sao, lộ ra trạng thái sắc bén chưa từng có, tựa như muốn cắt hắn thành bốn đoạn.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Hàn Lập dùng ngón giữa và ngón trỏ tay phải, phía trên sáng lên vầng bạch quang, chủ động dò ra ngoài, đột ngột nhấn vào một cọng râu trên cùng của Lân thú, ép sợi râu Lân thú khẽ cong xuống, tiếp theo bỗng bật ngược lên.
Trước khi hai sợi râu khác quét trúng Hàn Lập, hắn đã dùng thế bật cao đó tránh ra được.
"Hay!"
"Làm tốt lắm!"
Nhìn thấy cảnh mạo hiểm này, khán giả Huyền đấu trường lập tức nổ tung, liên tục hô lớn.
Sắc mặt Hàn Lập ngưng trọng, đối với điều này làm ngơ không nghe thấy, thân hình giữa không trung lộn ngược một vòng, không rơi xuống mi tâm Hổ Lân Thú, lại rơi xuống bên tai trái của nó.
Hắn lập tức tóm lấy tai Hổ Lân Thú, tựa như nhảy dây, thân hình xoay tròn một vòng trên không, nhấc một chân mạnh mẽ đạp vào trong tai Hổ Lân Thú.
Cùng lúc đó, Đại Chu Thiên Tinh Nguyên Công cùng Vũ Hóa Phi Thăng Công đồng thời vận chuyển, tất cả lực lượng dồn vào một chân đó, mạnh mẽ đạp vào.
"Oanh" một tiếng vang lớn!
Đầu Hổ Lân Thú đột nhiên nghiêng sang phải, kéo theo toàn bộ thân hình cũng lệch qua bên kia.
Thân thể Hàn Lập từ tai Hổ Lân Thú rơi xuống, trên nửa người dính đầy vết máu đỏ tươi, sau khi xuống đất liền lảo đảo lùi lại phía sau.
Con Song Đồng Hổ Lân Thú kia lảo đảo sang phải mấy bước, cuối cùng vẫn ngã xuống.
Chỉ thấy mũi nó run rẩy, hơi thở yếu đi mấy phần so với trước, không chỉ có tai trái máu chảy như suối, mà ngay cả trong hai hốc mắt cũng chảy ra hai dòng máu uốn lượn, nhìn thê thảm vô cùng.
"Thế mẹ nó ngã rồi, vậy coi như tên kia thắng à?" Hổ Bí nhìn cảnh tượng này, khẽ bĩu môi, nói.
Trên khán đài Huyền đấu trường cũng kêu khóc một mảnh, chỉ có một số ít người hô hào Lệ Phi Vũ mau đứng dậy, còn nhiều hơn thì là hô hào cho con Hổ Lân Thú kia đứng lên ăn thịt người.
Dù cho Hàn Lập vừa mang đến một màn chém giết đặc sắc tuyệt luân cho họ, kết quả là họ vẫn hi vọng Hổ Lân Thú đã đặt cược vào thắng, chí ít không nên hòa, để nhà cái phủ thành chủ không tốn công vô ích.
Trong tiếng hoan hô nhiệt cuồng nhiệt, thân thể Song Đồng Hổ Lân Thú kia run run, vẫn đứng lên trước một bước, ánh mắt đã mờ do máu, nhưng nó vẫn lắc lư đi về phía Hàn Lập.
"Oanh" một tiếng vang lớn.
Nhưng mà, Hổ Lân Thú mới tập tễnh đi được ba bước, liền không thể chống đỡ được nữa và ngã sấp xuống, đầu lớn của nó vừa vặn đối diện Hàn Lập.
Hàn Lập cau mày, chịu đựng cơn đau kịch liệt từ đùi truyền đến, lảo đảo đứng lên, từng bước một bò lên đầu Hổ Lân Thú.
Hắn ngồi khoanh chân ở trên mi tâm Hổ Lân Thú, luyện hóa Hoa Chi Động Thiên hai ngón tay lại nổi lên, dồn hết toàn bộ sức lực còn sót lại vào đó, đâm xuống đầu Hổ Lân Thú.
Một chút, hai lần, ba lần…
Chỗ mi tâm Hổ Lân Thú dần dần be bét máu thịt, một cái lỗ thủng lớn bằng quả đấm đã được khoét ra.
Hàn Lập nở một nụ cười gằn trên mặt, vội vã thò tay vào bên trong, tóm một khối thú hạch màu tím lớn bằng nắm tay đột ngột lôi ra.
Cảm nhận được tinh thần chi lực thuần khiết ẩn chứa trong thú hạch, ý cười trên mặt hắn càng thêm tùy ý, không thèm lau máu, trực tiếp ném vào miệng, nuốt vào bụng.
Trên khán đài Huyền đấu trường, đầu tiên là một khoảng im lặng, sau đó bùng nổ một tràng tiếng hoan hô nhiệt liệt.
Tên nam tử một sừng thoải mái cười to, nhìn tên Hán tử da xanh đang ỉu xìu bên cạnh, cao giọng hô: "Đồ con rùa, lần này cha ngươi kiếm bộn rồi nhé, ha ha..."
Thanh Dương thành, trong phủ thành chủ.
Đỗ Thanh Dương đứng trước bàn, một tay chắp sau lưng, một tay cầm hai mảnh xương đầu dị thú không rõ tên chậm rãi xoa nắn, phát ra từng đợt âm thanh ma sát của xương cốt.
Sau khi xoa nắn một lúc, hắn quay lại nhìn thoáng Thần Dương đang đứng dưới đường, mở miệng nói: "Được rồi, chuyện ngươi nói ta đều biết, con Hổ Lân Thú kia là do ta tạm thời ra lệnh thay thế."
"Thành chủ đại nhân, xin thứ lỗi thuộc hạ tối dạ, Song Đồng Hổ Lân Thú này chính là dị thú Huyền giai, Lệ Phi Vũ này xác định không thể thắng, lỡ đâu bỏ mạng tại chỗ, trở thành bữa ăn cho Hổ Lân Thú, vậy Chân Linh huyết mạch này..." Thần Dương có chút chần chừ nói.
"Hắn còn sống thì có tác dụng của người còn sống, chết có cách dùng của kẻ chết, ta tự có tính toán. Đi đi, chuyện này không phải ngươi nên lo, cứ làm việc của mình đi." Đỗ Thanh Dương chậm rãi nói.
"Vâng, thuộc hạ xin cáo lui." Thần Dương trán lấm tấm mồ hôi, vội vàng cáo lui.
Chờ hắn trở về Huyền đấu trường, liền thấy người xem trong sân đang lục tục rời đi, đám người qua lại thần sắc đều rất kích động, dường như trận chém giết vừa rồi vẫn chưa đủ thỏa mãn, còn đang say sưa tranh luận.
Hắn nửa tin nửa ngờ đi về ghế khách quý, liền thấy Hổ Bí đang ngồi trên ghế lớn, một tay ôm mỹ cơ của hắn, một tay đã luồn vào ngực nữ tử.
Thấy Thần Dương trở về, nụ cười trên mặt nữ tử có vẻ hơi cứng nhắc, bị Hổ Bí giữ trong ngực cũng không thể động đậy, chỉ có thể ánh mắt lưu chuyển nhìn chủ nhân của mình.
Thần Dương chỉ khẽ cau mày, ánh mắt hướng thẳng đến trong Huyền đấu trường, chỉ thấy nơi đó mặt đất tan hoang, máu loang lổ, trông hỗn độn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận