Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 902: Tu La tràng

Chương 902: Tu La tràng
"Tử Thanh, vậy ngươi nói cho ta biết, có người nào cần đặc biệt chú ý?" Chu Tử Nguyên không hề mất kiên nhẫn, hỏi.
"Ai... Căn cứ đại ca ngươi nói, ngoại trừ Thanh Dương thành ra, những người của các thành trì khác, không một ai là đèn hết dầu, gặp ai cũng phải cẩn thận lại càng cẩn thận, chú ý càng thêm chú ý." Chu Tử Thanh khẽ thở dài một tiếng, có chút bất đắc dĩ nói.
"Sai, Cốt Thiền Tầm của Thanh Dương thành cũng nhất định phải chú ý, đừng thấy là nữ nhân mà khinh thường, chiến lực của nàng ta tuyệt không thua kém những người kia." Chu Tử Nguyên nhướng mày, nghiêm túc nói.
"Đúng đúng đúng, Thanh Dương thành còn có một Cốt Thiền Tầm. Đại ca cũng quá lo xa, ta sao mà vận khí không tốt vậy, gặp nhiều cường giả như vậy chứ." Chu Tử Thanh gật đầu liên tục như gà mổ thóc, cuối cùng lại nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
"Tử Thanh, ngươi cảm thấy đại ca có thể liên tục mấy lần đoạt được quán quân hội võ, dựa vào cái gì?" Chu Tử Nguyên không để ý đến Chu Tử Thanh phàn nàn, chuyển giọng hỏi.
"Cái đó còn cần phải nói, đương nhiên là thực lực rồi." Chu Tử Thanh không chút do dự nói.
"Thực lực cố nhiên quan trọng, nhưng không phải quan trọng nhất. Điều quan trọng nhất chính là không được có bất kỳ lòng khinh thị nào, ngoài những đối thủ có nội tình rõ ràng ra, khi gặp những gương mặt mới lần đầu tham gia hội võ, cũng nhất định phải cẩn thận đối đãi." Chu Tử Nguyên thần sắc trịnh trọng, dặn dò.
"Ừm, đại ca, ta nhớ kỹ rồi." Chu Tử Thanh rốt cục nghiêm túc hơn đôi chút, khẽ gật đầu nói.
Chu Tử Nguyên thấy thế, mới không tiếp tục dài dòng dặn dò, cùng muội muội cùng nhau an tĩnh ngắm nhìn bầu trời.
Bất quá, chỉ mới qua vài chục giây sau, lại nghe Chu Tử Nguyên lần nữa mở miệng nói: "Đúng rồi, Phong Vô Trần của Huyền Chỉ thành..."
"Đại ca, ngươi thôi đi..."
...
Ngay khi đám người Huyền Thành ai nấy đều bận rộn chuẩn bị cho năm thành hội minh thì ở trên một vùng sa mạc cách nơi đây không biết bao nhiêu vạn dặm, gió cát gào thét, bụi bặm mù mịt.
Dưới ánh trăng, phảng phất như toàn bộ thế giới đều hỗn độn một mảnh.
Chỉ thấy trong bụi mù mờ mịt, từng đạo bóng đen to lớn như ẩn như hiện, xuyên qua màn cát bụi chậm rãi tiến lên.
Mượn ánh trăng sáng tỏ, bóng đen kia hiện rõ, đó chính là từng con Lân thú to lớn vô cùng.
Dẫn đầu là một con Ô Lân Tượng hình thể cao hơn trăm trượng, hình dáng lại khác với bình thường.
Con Ô Lân Tượng này toàn thân được lân giáp bao phủ, bụng và chân có thiết giáp bao bọc, trước ngực có 7~8 khối thú hạch lớn bằng quả đấm, xếp thành hình tròn khảm vào trong da thịt của nó.
Hai chiếc răng nanh của Ô Lân Tượng đã bị chặn lại, thay vào đó là hai cây trường mâu sắc bén, dưới ánh trăng chiếu rọi, xuyên qua bão cát lóe lên những tia hàn quang.
Mà quái dị nhất là hốc mắt của con Ô Lân Tượng này lõm sâu, bên trong đen ngòm, căn bản không có ánh mắt, nếu quan sát kỹ thì sẽ phát hiện hốc mắt của nó có vết tích khô héo rõ rệt.
Con Ô Lân Tượng này rõ ràng là một bộ thây khô.
Còn lại mười mấy con Lân thú hình thể to lớn đi theo phía sau hắn cũng đều là những bộ thi thể khổng lồ.
Trên lưng những Lân thú này đều chở theo một tòa điện đá màu đen, không lớn không nhỏ.
Trong điện đá của con Ô Lân Tượng dẫn đầu, có bảy tám chậu than đang bập bùng cháy, chiếu rọi cả một khoảng sáng sủa.
Ở giữa điện là một bệ đá màu đen vuông ba thước, trên đó một nữ tử mặc váy dài màu đen đang khoanh chân ngồi, dáng người linh lung, mặt che khăn mỏng, chỉ nhìn nghiêng một bên cũng đủ khuynh đảo chúng sinh.
Cách đó không xa, trên một chiếc ghế đá đen, một nữ tử thân thể thướt tha cũng đang ngồi tựa vào, nàng ta cũng che mặt bằng khăn đen, dáng người yểu điệu, vòng eo mềm mại dựa vào ghế, trông hệt như một con yêu xà mềm mại không xương.
"Còn bao lâu nữa thì tới Huyền Thành?" Giọng nói của nữ tử nhu hòa, thanh âm lười biếng, giống như đang nói mê mà hỏi.
"Bẩm thành chủ, hiện tại chúng ta vẫn còn ở trong phạm vi Khôi Thành, nếu nửa đường không có gì ngoài ý muốn thì khoảng cách đến Huyền Thành còn chưa tới một tháng." Nữ tử váy dài trên bệ đá khẽ nghiêng người, nhẹ nhàng nói.
"Tốt, chuẩn bị nhiều năm như vậy, thời cơ cuối cùng cũng đã đến..." Nữ tử được gọi là thành chủ ngồi thẳng dậy, đôi mắt sáng như sao, thì thầm nói.
...
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày kế tiếp bình minh.
Bên ngoài Huyền Thành, ánh nắng đầu tiên xuyên qua Trọng Huyền sơn mạch, chiếu xuống thành trì, bên trong thành đã là một cảnh tượng vui mừng.
Trên các con phố trong thành, dòng người chật ních, nườm nượp hướng về một kiến trúc hình tròn có diện tích cực lớn trong thành tụ tập, nơi đó chính là Huyền đấu trường lớn nhất Huyền Thành, được đặc biệt mệnh danh là "Tu La tràng".
Quảng trường trước Tu La tràng đã sớm chật kín người, tượng đá hình người đứng sừng sững giữa quảng trường bị người vây kín không lọt một giọt nước, xung quanh vẫn có người chen nhau xô đẩy tiến lên, tranh nhau sờ vào y phục và ngón chân của tượng đá.
Nghe nói, chạm vào pho tượng này sẽ gặp may mắn, có thể giúp họ ở trong những trận cá cược sau năm thành hội võ đại sát tứ phương, kiếm đầy bát đầy, vì vậy rất nhiều nơi trên thân tượng đã bị mài nhẵn bóng, phủ lên một lớp bụi dày đặc, phản chiếu ánh mặt trời buổi sáng.
Cũng có rất nhiều đám người đang tụ tập tại các đại môn xung quanh Tu La tràng chờ đợi cửa mở.
"Đông..."
Theo một tiếng chuông nặng nề vang vọng, bốn phía đại môn đồng thời chậm rãi mở ra, đám người chen chúc tiến vào, nườm nượp tràn vào Tu La tràng, tỏa ra bốn phía tám đài huyền đấu lớn trong trường.
Cùng lúc đó, ở dưới lòng đất sâu của Tu La tràng, trong một đại sảnh hình tròn có hơn mười người đang tụ tập, chia thành năm đội riêng rẽ, trò chuyện với nhau.
Những người này chính là 64 Huyền Đấu Sĩ tham gia năm thành hội võ lần này, Hàn Lập và Cốt Thiền Tầm cũng đang ở trong đó.
"Lệ đạo hữu, rượu Huyết Tương của ngươi ủ đến đâu rồi?" Cốt Thiền Tầm thấy Hàn Lập một mình ngồi ở nơi hẻo lánh liền đi đến hỏi.
Dịch Lập Nhai và những người khác đang tụ tập một chỗ, thấy vậy cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, chỉ liếc qua rồi tiếp tục nói chuyện phiếm.
Hiên Viên Hành và Độc Long đều có chút khoảng cách với bọn họ, người trước có vẻ lạnh nhạt, còn người sau thì thần sắc lại có chút khẩn trương.
"Cũng không sai biệt lắm... Ngược lại ta phải chúc mừng Cốt đạo hữu trước, đi trước một bước giải quyết mối họa Hắc Kiếp Trùng." Hàn Lập ngẩng đầu nhìn nàng ta, vừa cười vừa nói.
"Lục Hoa... Lão đầu đó tư duy cổ quái, một mực muốn ngươi lấy ra Thiên Lân Vẫn Tinh kia, thực sự rất áy náy... Chuyện này ta cũng không giúp được gì." Cốt Thiền Tầm nửa thật nửa giả nói.
"Lệ mỗ biết rõ thiên hạ không có bữa cơm miễn phí, Lục Hoa tiền bối đưa ra yêu cầu cũng coi như hợp tình hợp lý. Hiện tại chỉ hy vọng Thiên Lân Vẫn Tinh này làm phần thưởng, vị trí đừng quá gần phía trước thì tốt." Hàn Lập cười nói.
"Nói trước cho Lệ đạo hữu một tin tức nhé, Thiên Lân Vẫn Tinh này là một trong ba phần thưởng cao nhất, nên đạo hữu vẫn có rất nhiều cơ hội nhận được." Cốt Thiền Tầm nhìn Hàn Lập, hình như có thâm ý truyền âm nói.
"Được Cốt đạo hữu để mắt đến, cũng vì tính mạng của mình, Lệ mỗ chỉ có thể cố gắng, tranh đoạt một phen." Hàn Lập cười đáp.
Khi hai người đang nói chuyện, cả không gian đột nhiên rung mạnh, từ phía trước đám người truyền đến một trận âm thanh "Ù ù".
Chỉ thấy bức tường dày đặc lõm xuống tạo thành năm lỗ hổng, từ trên mỗi lỗ hổng hạ xuống một đạo thiên quang, để lộ năm bậc thềm đá thông xuống mặt đất.
"Huyền Đấu Sĩ của năm thành, xin mời đăng lâm huyền đấu đài." Một tiếng hét vang vọng từ trên truyền xuống.
Huyền Đấu Sĩ bản địa Huyền Thành, do huynh muội Chu Tử Nguyên và Chu Tử Thanh mặc giáp xương dẫn đầu, đi đầu tiến vào một trong những bậc thềm đá, hướng xuống phía dưới đi đến.
Các đội khác thấy vậy, cũng tuần tự do người dẫn đầu, rời khỏi đại sảnh dưới lòng đất.
Vừa bước lên mặt đất, từng đợt sóng âm thanh hô hào hùng vĩ vô song lập tức quét qua, từ bốn phương tám hướng hướng về trung tâm huyền đấu đài tụ tập lại, trong đó còn kèm theo những tiếng gọi tên người đặc biệt:
"Chu Tử Nguyên, Chu Tử Nguyên..."
"Phong Vô Trần..."
...
Trên khán đài người đông nghìn nghịt, đủ mọi loại tiếng ồn ào lẫn lộn vào nhau, vô cùng náo nhiệt.
Hàn Lập tuy ở Thanh Dương thành cũng từng tham gia huyền đấu nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên bị tiếng ồn ào huyên náo của khán giả làm cho chấn động, nghe tiếng sóng nhiệt mỗi lúc một lớn, nhiệt huyết trong cơ thể hắn cũng ẩn ẩn có chút sôi trào.
Ánh mắt của hắn đảo qua bốn phía, thấy cứ cách hơn trăm trượng lại có một đài huyền đấu, tổng cộng có tám đài, toàn bộ được phân bố theo phương vị Bát Quái, trên năm đài trong số đó có Huyền Đấu Sĩ của năm thành đang đứng.
Trên đài huyền đấu của Huyền Đấu Sĩ bản địa thì có thêm một người.
Thân hình cao lớn, đầu mọc song giác thanh ngưu, mặt đen, chính là người chủ trì đại hội.
Mà ở trung tâm tám đài huyền đấu, một tòa đài cao trăm trượng đang đứng sừng sững, phía trên bày sáu chiếc ghế đá màu đen.
Nơi này rõ ràng được dành cho vị trí của thành chủ năm thành, nhưng không biết tại sao lại có thêm một chỗ.
"Toàn trường im lặng, cung nghênh thành chủ." Lúc này, một tiếng hét lớn vang lên của đại hán da đen kia.
Trong toàn bộ Tu La tràng lập tức yên tĩnh, không còn một tiếng động, đến mức Hàn Lập cũng cảm thấy kinh ngạc.
Ngay sau đó, một loạt tiếng gió rít gào vang lên, trên bầu trời đột nhiên có năm bóng người từ trên cao rơi xuống, như sao băng giáng xuống tòa đài cao trăm trượng.
"Oanh" một tiếng vang lên!
Toàn bộ đài cao cũng như cả Tu La tràng đều rung chuyển, sáu bóng người hiện ra trước mặt mọi người.
Tất cả mọi người nhìn lên, thấy Ách Quái thành chủ đứng ở vị trí chính giữa, năm người còn lại đứng hai bên, so với vị trí của nó dường như thấp hơn nửa bước, trông giống như đang đi theo sau lưng hắn vậy.
Lúc này, Ách Quái thành chủ với hình dáng không có gì đặc biệt, lại tỏa ra một loại khí thế quân lâm thiên hạ hùng hồn, giống như một con sư tử áp đảo bốn phương, khiến cho người ta không dám có chút ý phản kháng.
Trên khán đài, không ít người không khỏi tự chủ cúi đầu.
Hàn Lập híp mắt nhìn về phía đài cao, trong lòng nảy lên một tia nghi hoặc, sao lại là hắn?
Chỉ thấy sau lưng Ách Quái bên trái đứng một người, dáng người thấp bé, thể trạng hơi vạm vỡ, trên đầu nửa hói nửa trọc, ngược lại râu quai nón dưới cằm lại rậm rạp, xoắn lại thành hình bánh quai chèo.
Không ai khác, đó chính là Lục Hoa phu nhân, đại sư Luyện Khí kia!
Bạn cần đăng nhập để bình luận