Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 438: Kiếm đấu

"Ầm ầm..."
Theo liên tiếp những tiếng nổ vang không ngớt truyền đến, trên màn sáng màu đỏ rung động kịch liệt, như sóng lớn vỗ bờ tung lên từng đợt sóng nước.
Hùng Sơn ở giữa cơn sóng lớn, cảm nhận được một cách rõ ràng nhất.
Hắn có thể thấy rõ Trọng Thủy đánh xuống trên màn sáng, gây ra chấn động dữ dội, cũng có thể cảm nhận rõ ràng được cự lực tràn trề mang đến áp lực lớn.
Màn sáng đỏ rực, chỗ Trọng Thủy trùng kích tạo thành một vết lõm lớn, trên đó long văn màu vàng cuồn cuộn không ngừng, dù từ đầu đến cuối không bị công phá, nhưng xem chừng cũng không cầm cự được bao lâu.
Hùng Sơn nhíu chặt mày, ngẩng đầu liếc nhìn khối Vạn Kiếm Thiết Khoán lơ lửng giữa không trung, bỗng nhiên hai tay vẫy một cái, thiết khoán liền bay lượn quay về, rơi vào trong tay hắn.
Nó duỗi một ngón tay, đầu ngón tay lóe lên kim quang, vạch một đường rách, máu tươi đỏ thẫm từ giữa trào ra.
Chỉ thấy hắn lấy ngón tay làm bút, lấy máu tươi làm mực, trên thiết khoán nhanh chóng viết lên.
Theo đầu ngón tay di chuyển, trên bề mặt thiết khoán rất nhanh xuất hiện một đạo phù văn cổ quái màu đỏ sẫm.
Phù văn thành hình, đường vân màu vàng trên thiết khoán bắt đầu bị một tầng hồng quang xâm nhiễm, rất nhanh biến thành màu đỏ như máu, như mạch máu chằng chịt, bò đầy toàn bộ thiết khoán.
Hùng Sơn hai tay cầm chắc thiết khoán, trong mắt lóe lên một tia kiên quyết, đem nó như giáp ngực một thanh gắn lên trước ngực mình.
Chỉ thấy quang mang hai màu đen đỏ từ trước ngực nó bừng sáng, khối Vạn Kiếm Thiết Khoán kia thế mà lóe lên rồi chui vào trong cơ thể hắn, hòa thành một thể.
Khi toàn bộ trận nhãn đại trận là Vạn Kiếm Thiết Khoán rời khỏi tế đàn, toàn bộ đại trận cũng theo đó ngừng vận chuyển.
Biển lửa đỏ rực treo trên bầu trời dưới tế đàn biến mất nhiệt lực, ngọn lửa tắt ngúm, dần biến thành một đám ráng đỏ bùng nổ dữ dội, phía trên trong màn trời màn sáng màu đỏ, cũng "phanh" một tiếng vang nhỏ, hóa thành một mảnh tinh quang màu đỏ, tiêu tan đi.
Kim quang hư ảnh trên bầu trời tan biến gần hết, mà tất cả phi kiếm bị pháp trận hấp dẫn lên, nhưng không rơi trở lại kiếm hải, chỉ là tán đi hình thái kiếm long, vẫn bị một luồng lực lượng vô hình dẫn dắt, cứ thế lơ lửng bất động trong hư không.
Thác nước màu đen trên bầu trời, vốn là ảo ảnh Hàn Lập dùng thần thông "Pháp Ngôn Thiên Địa" tạo ra, giờ phút này cũng biến mất không thấy, cả phiến thiên địa trở lại bình lặng.
Không có phi kiếm cản trở, không có hỏa long quấy nhiễu, thân hình Hàn Lập bay thẳng lên, mấy cái nháy mắt liền rơi vào trong tế đàn treo giữa trời.
Ánh mắt hắn đảo qua, chỉ thấy Hùng Sơn toàn thân bên dưới phủ đầy một lớp vảy giáp màu đen, toàn thân quanh người đều có một tầng huyết mang mờ mờ dày đặc tới lui, khí tức cũng thay đổi theo.
Những huyết mang kia không phải vật khác, chính là từng sợi kiếm khí ngưng tụ tinh thuần đến cực điểm, vô cùng sắc bén, chém nát không gian chung quanh thành mảnh nhỏ, ngay cả gợn sóng kim quang Chân Ngôn Bảo Luân của Hàn Lập, cũng không thể thấm vào.
"Bảo vật tu kiếm trân quý như vậy, ngươi lại dùng như thế tầm thường, không cảm thấy phí của trời sao?" Hàn Lập khẽ lắc đầu, có chút tiếc hận nói.
"Không sao, chỉ là hao tổn một phần Vạn Cổ Kiếm Khí chứa trong đó thôi, chỉ cần có thể giết ngươi, không coi là thua thiệt." Hùng Sơn vừa nói, vừa bước lên phía trước, một tay duỗi ra, năm ngón tay khép lại, một thanh trường kiếm màu vàng lơ lửng ở chính giữa tế đàn.
Phi kiếm vừa tới tay, ám văn màu đỏ trên hắc giáp quanh thân nó bỗng nhiên sáng lên, huyết mang mờ ảo quanh người lập tức lan tràn xuống, bao vây lấy bản mệnh phi kiếm của hắn.
Tu vi Hùng Sơn dao động vẫn dừng lại ở Chân Tiên hậu kỳ, nhưng toàn thân khí thế đã hoàn toàn khác biệt, đứng ở đó cũng không có sơ hở, lại như một thanh tiên gia lợi khí hiếm có trên đời, phong mang tất lộ.
Hàn Lập thấy tình hình này, con ngươi có chút co rút lại, nhưng ngay lập tức liền khôi phục bình thường.
"Thực ra ta còn một chuyện không rõ, lúc trước vì sao ngươi có thể điều khiển Thiên Phong Tụ Linh Kiếm Trận của ta? Chẳng lẽ, ngươi cũng là chi thứ truyền nhân của Vô Sinh Kiếm Tông?" Hùng Sơn sau khi chiếm thế thượng phong, cũng không vội động thủ, ngược lại chậm rãi lên tiếng hỏi.
"Vô Sinh Kiếm Tông chẳng phải đã sớm mai danh ẩn tích từ trăm vạn năm trước rồi sao, sao còn có thể có chi thứ truyền nhân?" Hàn Lập hơi nhíu mày, có chút nghi hoặc nói.
"Nói vậy, ngươi cũng không phải... Bất quá cũng không sao, ngươi cũng xứng đánh một trận với ta." Hùng Sơn tựa hồ có chút tiếc nuối thở dài.
Dứt lời, nó mũi chân điểm xuống mặt đất, thân hình lướt đi nhanh chóng, trường kiếm trong tay đâm thẳng về phía Hàn Lập.
Mắt Hàn Lập sáng lên, thân hình bồng bềnh đứng dậy, lùi thẳng đến mép tế đàn không dừng lại, mũi chân điểm vào lan can, tiếp tục lùi nhanh về phía sau.
Chỉ thấy trên trường kiếm của Hùng Sơn lóe lên quang mang màu đỏ sẫm, một đạo kiếm khí màu đỏ ngòm bỗng nhiên từ mũi kiếm bắn ra, trong nháy mắt đã đâm xuyên trăm trượng hư không, lao thẳng đến trước ngực Hàn Lập trong phạm vi vài thước, mới bị Chân Ngôn Bảo Luân thả ra gợn sóng màu vàng ngăn cản lại, thế đi chậm lại.
Hàn Lập thừa cơ thân hình lách một cái, lần nữa lùi về phía sau mấy trượng, mới dừng lại thân.
Trong lòng hắn có chút kinh hãi nhìn đạo kiếm khí màu đỏ ngòm đang dần tiêu tan kia, vừa rồi nếu không kịp thời kéo dài khoảng cách, một kiếm kia tốc độ quá nhanh, tuyệt đối đủ để vô hiệu hóa hiệu quả làm chậm của Chân Ngôn Bảo Luân, đâm xuyên ngực hắn.
"Nếu như tất cả Thời Gian đạo văn đều còn thì tốt..."
Đang suy tính, thân hình Hàn Lập lao xuống cướp bay, hướng về vô số phi kiếm lơ lửng giữa không trung mà đi.
Kết quả thân ảnh nó chưa đến gần Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, phía sau đã có một đạo kiếm khí lạnh thấu xương đánh tới khiến sống lưng hắn phát lạnh.
Hắn vội vàng nghịch chuyển Chân Ngôn Bảo Luân, thân hình trong hư không lệch sang bên phải, tránh thoát đạo kiếm quang kia.
Chỉ nghe "vút" một tiếng.
Đạo kiếm quang đỏ như máu kia từ bên cạnh hắn bắn nhanh qua, thoáng đâm vào trong trận phi kiếm dày đặc, một tiếng vang lên trong trẻo sau đó, hơn mười thanh phi kiếm bị kiếm mang đâm trúng, trực tiếp vỡ thành mảnh nhỏ.
Hàn Lập thì nhân cơ hội này, thân hình lóe lên, rốt cục tới gần 72 chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm.
Hắn một chưởng nhô ra, bắt lấy một thanh trong đó, ra sức kéo ra bên ngoài, lại kinh ngạc phát hiện, thanh phi kiếm này bị một cỗ lực lượng cường đại giam cầm, đúng là không nhúc nhích mảy may.
Trong lúc đang kinh ngạc, phía sau hắn một bóng người hiện lên, lại là Hùng Sơn đã đuổi đến, đưa tay vung lên một kiếm, hung hăng chém xuống hắn.
Hàn Lập đối với biến cố sau lưng lại không quan tâm, chỉ dùng bàn tay nắm chặt chuôi kiếm, tâm niệm vừa động, tách một sợi thần niệm ra, rót vào trong thân kiếm.
Chỉ thấy thân kiếm trong tay nó đột nhiên rung lên, phát ra một tiếng kiếm minh trong trẻo, dường như một lần nữa cảm nhận được mối liên hệ tâm thần với Hàn Lập, lộ vẻ vui sướng tột độ.
Cùng lúc đó, một thanh trường kiếm được bao bọc bởi kiếm khí màu đỏ ngòm, cũng chém xuống phần gáy hắn.
Sau lưng Hàn Lập trên Chân Ngôn Bảo Luân, hơn mười đoàn Thời Gian đạo văn còn lại quang mang đại thịnh, từ đó tách ra gợn sóng màu vàng ngưng thật mấy phần, bảo vệ phía sau hắn.
Nhưng mà, đối mặt trường kiếm được bao bọc bởi Vạn Cổ Kiếm Khí, hiệu quả làm chậm tốc độ của Chân Ngôn Bảo Luân giảm đi nhiều, chỉ thoáng làm chậm tốc độ mũi kiếm rơi xuống, căn bản không đủ để Hàn Lập tránh kịp.
Ngay trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một đạo quang mang đen kịt lóe lên, hóa thành một bảo luân màu đen to lớn, như tấm chắn ngăn cản mũi kiếm của Hùng Sơn.
Chỉ nghe "Keng" một tiếng chói tai vang lên!
Trường kiếm của Hùng Sơn trực tiếp phá vỡ ô quang bên ngoài Trọng Thủy Chân Luân, trực tiếp chém vào thân luân.
Trọng Thủy Chân Luân rung động kịch liệt, phía trên tụ lại một mảng lớn ô quang, bị kiếm mang đỏ sẫm bắn ra từ trên thân kiếm xoắn vỡ nát, lộ ra một vết kiếm khá sâu.
Tâm niệm Hàn Lập cùng Trọng Thủy Chân Luân tương liên, tự nhiên cũng cảm nhận được uy lực của một kiếm kia, tâm thần chấn động.
Hắn một tay rút thanh Thanh Trúc Phong Vân Kiếm này ra, trong đôi mắt lam quang chớp động, trong óc lập tức truyền đến một trận nhói nhói sắc bén, 71 đạo thần niệm đồng thời tách ra, liên kết với những phi kiếm còn lại.
Lúc này, Hùng Sơn cũng đã thoắt một cái vòng qua Trọng Thủy Chân Luân, lách mình đi tới bên phải Hàn Lập, vung kiếm quét ngang hắn.
Hàn Lập lần này không tiếp tục lách mình né tránh, mà chủ động nghênh đón, Thanh Trúc Phong Vân Kiếm trong tay cũng bổ xuống về phía Hùng Sơn.
Hai mũi kiếm giao nhau, một tầng kiếm khí màu đỏ sẫm mờ ảo dẫn đầu nổ tung từ trên bản mệnh phi kiếm của Hùng Sơn, ngay sau đó một mảnh điện quang màu vàng cũng từ trên Thanh Trúc Phong Vân Kiếm bộc phát ra.
Kiếm mang đỏ sẫm gần như dính sát vào tay áo Hàn Lập vụt qua, ống tay áo cầm kiếm của hắn lập tức rách nát, kéo theo đó trên cánh tay Hàn Lập xuất hiện từng vết cực sâu.
May mà Chân Cực Chi Mô trên người Hàn Lập không bị xé rách, nên cũng không bị thương.
Bất quá, kiếm khí trên kiếm mang cực kỳ có lực xuyên thấu, lúc xẹt qua cánh tay Hàn Lập như cạo xương khiến đầu mày hắn cũng không nhịn được giật một cái.
Hàn Lập cố nén đau đớn, tay kia hướng về phía trước chiêu một cái, Trọng Thủy Chân Luân phía sau lập tức thu nhỏ thành khiên tròn lớn, gào thét lên xoay tròn lao tới, đụng về phía Hùng Sơn.
Hắc giáp trên cánh tay Hùng Sơn lóe lên, vừa tiêu tán Tịch Tà Thần Lôi phóng thích ra từ Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, lại vội vàng nhấc ngang một tay đỡ thân kiếm, chắn trước người.
Trọng Thủy Chân Luân chạm vào trường kiếm của Hùng Sơn, xoay tròn không ngừng, thẳng đánh tới thân thể Hùng Sơn run lên, lùi về sau hơn mười trượng.
"Keng keng keng"
Một tràng âm thanh chói tai đáng sợ liên tục vang lên từ dưới Trọng Thủy Chân Luân.
Cùng lúc đó, hai mắt Hàn Lập đột nhiên ngưng lại, một tay bóp ra kiếm quyết, chỉ về phía trước.
"Tật!"
Theo tiếng ra lệnh, 71 chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm còn lại trong kiếm trận, liên tiếp phát ra âm thanh kiếm minh trong trẻo, cùng với phi kiếm trong tay Hàn Lập cùng bay ra, ở giữa không trung xẹt qua một mảng hào quang xanh lam, đồng loạt bắn nhanh về phía Hùng Sơn.
Chỉ thấy trong quá trình lướt đi, vô số kiếm quang xanh lam giao thoa hiện lên, lao về, giữa không trung tụ tập lại một chỗ, hóa thành một quả cầu ánh sáng xanh lam mờ mịt khổng lồ.
Khi đến gần Hùng Sơn, trong quả cầu xanh lam bỗng nhiên phát ra một tiếng long ngâm rõ ràng vô cùng từ trong truyền ra, vang vọng trời cao.
Một tiếng nổ vang, quả cầu khổng lồ vỡ tan, một con bàn long toàn thân xanh biếc giương nanh múa vuốt lao tới trước mặt, há miệng máu nuốt sống Hùng Sơn vào trong.
Hàn Lập thấy thế, đồng thời nghịch chuyển Chân Ngôn Bảo Luân, một tay triệu hồi Trọng Thủy Chân Luân, thân hình lóe lên nhanh chóng đuổi theo.
Tốc độ của hắn lúc này còn nhanh hơn cả Thanh Bàn kiếm trận, khi đuổi đến vị trí đầu rồng nhìn vào, trên mặt không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc.
Chỉ thấy Hùng Sơn sắc mặt tự nhiên đứng ở trong miệng rồng, xung quanh bị mấy trăm đạo kiếm quang dày đặc ghim chặt, hắc giáp trên thân liên tục lóe lên ánh sáng đỏ sẫm, nhưng căn bản không bị chút tổn thương nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận