Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 1177: Tân vương

"Ngươi cũng vào điện."
Hàn Lập nghe Bạch Trạch nói vậy, trong mắt lóe lên một tia bất ngờ.
Chúng tộc Man Hoang lại càng không thể tin vào tai mình, ai nấy đều xôn xao kinh hãi.
Đối với bọn họ mà nói, Man Hoang Thánh Điện này còn thần thánh hơn cả Thánh Sơn, là nơi tín ngưỡng của chúng tộc Man Hoang, nếu để Hàn Lập một kẻ Nhân tộc leo lên núi đã là vi phạm tín ngưỡng, vậy thì để hắn đi vào thánh điện, chính là làm vấy bẩn tín ngưỡng.
Điều này tuyệt đối không thể chấp nhận với họ.
Ngay cả Lợi Kỳ Mã cũng hơi biến sắc mặt, trong mắt lộ vẻ không hiểu.
"Vương thượng, việc này không thể..." Lúc này, tộc trưởng Hỗn Độn biến sắc, lớn tiếng kêu lên.
"Man Hoang Thánh Điện, không thể để Nhân tộc bước vào..." Các tộc trưởng khác cũng liên tục la lên.
"Nhân tộc tiến vào thánh điện, là làm ô uế huyết mạch tiên tổ, tuyệt đối không thể được..."
"Xin suy nghĩ lại!"
Thiếu chủ Sô Ngô cùng Khánh Điển cũng biến sắc mặt, ánh mắt trở nên cực kỳ phức tạp, bọn họ thực sự không ngờ Chân Linh Vương lại coi trọng Hàn Lập như vậy, trong lòng không khỏi do dự, liệu sau này còn nên báo thù hắn hay không?
Nghe những tiếng phản đối kịch liệt này, thần sắc của Hàn Lập cũng biến đổi liên tục, có chút do dự.
"Man Hoang Thánh Điện này là năm xưa ta cùng bảy vị Chân Linh Vương còn lại cùng nhau thành lập, ai được vào, ai không được vào, ta quyết định." Bạch Trạch chỉ nhíu mày liếc bọn họ một cái, nhàn nhạt nói.
"Vương thượng..." Đám người la hét vẫn không ngừng, Bạch Trạch đã quay người bước đi.
Lợi Kỳ Mã và những người khác lập tức đi theo, Hàn Lập do dự một chút rồi cũng bước theo.
Khi họ đã vào bên trong điện đá, những tiếng ồn ào phía sau vẫn không ngớt.
Chỉ là đến khi cánh cửa điện đá nặng nề đóng lại, mọi tiếng động đều bị nhốt ở bên ngoài.
Trong đại điện ánh sáng mờ ảo, chỉ có một chậu than ở chính giữa, ánh lửa chập chờn, chiếu sáng bốn phía lờ mờ.
Hàn Lập nhìn quanh, thấy xung quanh đứng sừng sững những pho tượng đá cao lớn, tổng cộng có tám pho, lần lượt là Đào Ngột, Chu Yếm, La Hầu, Bạch Trạch, Sơn Nhạc Cự Viên, Du Thiên Côn Bằng, Cửu Vĩ Tiên Hồ và Mặc Nhãn Tỳ Hưu.
Trước mỗi pho tượng đều có một chiếc ghế đá, chỉ là phía trên trống rỗng, đã bỏ trống một thời gian dài dằng dặc.
Liễu Nhạc Nhi nhìn pho tượng Cửu Vĩ Tiên Hồ trước mắt, nhìn chín cái đuôi cáo sau lưng, cảm nhận được sợi liên hệ có như không với nó, trong mắt lóe lên vẻ mờ mịt.
Tiểu Bạch thì nhìn chằm chằm pho tượng Mặc Nhãn Tỳ Hưu, nhìn dáng vẻ quá giống mình, thế nào cũng không thể sinh ra chút thân cận nào, nhìn thế nào cũng thấy xa xôi và lạ lẫm.
Những người còn lại cũng đều lần lượt dồn ánh mắt lên tổ tiên huyết mạch của mình, người thì hiếu kỳ, người thì kính sợ, người thì kích động, cũng có người cầu khẩn.
"Những pho tượng mà các ngươi nhìn thấy trước mắt đây chính là tám vị Chân Linh Vương của Man Hoang chúng ta từ xưa tới nay, có người là bạn chí thân, có người từng là kẻ tử địch, chỉ là vì sự bình yên của giới vực Man Hoang, chúng ta mới cùng nhau xây dựng Man Hoang Thánh Điện này để phong tỏa cấm chế Tu La Huyết Môn. Nay tập hợp các ngươi lại đây một lần nữa, cần dùng huyết mạch Chân Linh Vương ẩn chứa trong người các ngươi làm chìa khóa mở cấm chế." Bạch Trạch liếc mắt qua những pho tượng, cất tiếng nói.
"Nguyện nghe vương thượng điều khiển." Mọi người đồng thanh hô.
"Trong tám vị Chân Linh Vương, trừ La Hầu và Du Thiên Côn Bằng rời khỏi Bát Hoang Sơn ngao du hư không không lâu sau khi thánh điện thành lập, thì phần lớn những người còn lại đều gặp biến cố, số mệnh thay đổi đã không thể biết, thậm chí đã tiêu vong. Cho nên sau khi thánh điện được mở ra chính thức, chúng ta sẽ biết được có bao nhiêu người trong số họ vẫn còn sống." Bạch Trạch không hề né tránh Hàn Lập, nói ra nhiều bí mật của những Chân Linh Man Hoang này.
Đối với tất cả mọi người ở đây mà nói, những lão tổ tông đã trao cho họ huyết mạch kia tuy đã sớm không khác gì những tồn tại thần thoại trong truyền thuyết, nhưng việc chấp nhận những tiên tổ đã mang cho họ vinh quang vô thượng này đã không còn tồn tại ở thế gian là điều vô cùng khó khăn.
Vì vậy, sau khi nghe xong, hầu như ai nấy cũng trở nên ngưng trọng.
"Bất quá các ngươi cũng không cần thất vọng, chúng ta được thiên địa hun đúc, sinh ra đã mang trong mình đủ loại bản mệnh thần thông và quy tắc thiên địa, cho dù tiêu vong thì toàn bộ sức mạnh huyết mạch cũng sẽ hòa quyện cùng quy tắc thời gian, chỉ là sẽ bị Thiên Đạo từng bước xâm chiếm, sẽ không hoàn toàn biến mất. Cho nên, một khi Tu La Huyết Môn mở ra, những sức mạnh ẩn chứa trong đại đạo thiên địa này sẽ quay trở về thánh điện. Các ngươi là người thừa kế huyết mạch của bọn họ, sẽ có cơ hội kế thừa sức mạnh của họ, trở thành Chân Linh Vương mới!" Bạch Trạch nói tiếp.
Lời này vừa thốt ra, trong lòng mọi người như có sấm nổ vang, tâm thần khuấy động không thôi.
Trở thành Chân Linh Vương mới ư?
Đối với tất cả tộc nhân Man Hoang mà nói, đây chính là sự dụ dỗ tột cùng ở thế gian.
Lúc này tâm thần của bọn họ đã rối bời, thậm chí không biết nên hy vọng các Chân Linh lão tổ quay về hay hy vọng họ đã tiêu vong.
Ánh mắt Bạch Trạch lạnh nhạt, thu hết mọi biểu hiện trên gương mặt của tất cả mọi người, trên mặt không có bất cứ biến hóa nào.
Thực ra, hắn đều hiểu rõ những thay đổi trong tâm tư của những người này, nhưng sẽ không vì vậy mà dao động.
Bởi vì những điều này, đối với hắn mà nói đều không quan trọng.
"Ngọn lửa trong chậu than trước mặt các ngươi là ngọn lửa tinh nguyên mà tám người chúng ta đã thắp, nay đã suy yếu rất nhiều, cho thấy có vài người đã thực sự tiêu vong. Tất cả hậu duệ Man Hoang, tiến lên nghe lệnh." Bạch Trạch ra lệnh.
Mọi người nghe lệnh, nhao nhao bước lên, vây quanh chậu than ở chính giữa.
Chỉ có Hàn Lập là hơi cách xa bọn họ một chút, chỉ đứng sau Tiểu Bạch không xa, lặng lẽ quan sát tất cả.
Mọi người ở đây, thấy Hàn Lập biết điều như vậy, thì địch ý trong lòng cũng giảm bớt đôi chút, bất quá theo họ nghĩ, việc Hàn Lập một kẻ Nhân tộc xuất hiện ở đây vẫn là một việc hoàn toàn thừa thãi, còn làm nhục thánh điện.
Chỉ là vì có Chân Linh Vương ở đây nên không ai dám bộc lộ rõ ràng.
Bạch Trạch liếc nhìn tất cả mọi người, ánh mắt chợt ngưng lại, hai tay chắp trước ngực, lòng bàn tay lập tức gợn lên một mảnh kim quang, giống như mặt hồ bị ném đá, từng đợt lan tỏa ra.
Kim quang bắt đầu từ dưới chậu than, lan trên mặt đất, như hoa sen nở rộ khắp nơi, những đóa hoa lớn màu vàng đua nhau nở.
Thấy vậy, mọi người vô thức lùi về sau.
Hàn Lập ngưng mắt nhìn xuống mặt đất, chỉ thấy những đóa hoa kim sắc kia thực chất là vô số phù văn dày đặc ngưng tụ thành.
Trong phù văn truyền ra một khí tức kỳ lạ khiến cho mọi người vừa cảm nhận được trong chốc lát liền cảm thấy huyết mạch của mình như liên kết với nhau, chân như cắm rễ xuống đất, hòa làm một với đại địa.
Hàn Lập hai chân trì trệ, ngay lập tức phát hiện bản thân cũng như bọn họ, hai chân cũng kết nối với đại địa.
Sau khi kinh hãi, Hàn Lập rất nhanh nhận ra, lực lượng này không phải là giam cầm ép buộc từ bên ngoài, mà là do huyết mạch tự thân bị kích động, tạo lực hút kết nối với đại địa.
Nếu như cưỡng ép cắt đứt sự liên kết huyết mạch này thì cũng không phải là không thoát ra được, chỉ là sau một hồi do dự, Hàn Lập quyết định duy trì liên hệ này, bởi vì hắn có thể cảm nhận rõ ràng huyết mạch Chân Linh trong cơ thể mình có phần thân thiết với sự liên kết này.
Cùng lúc đó, những đóa hoa phù văn này nở rộ, trên mặt đất lập tức có những điểm huỳnh quang như kim phấn dâng lên, nhanh chóng lan tỏa khắp đại điện, chiếu sáng xung quanh mờ ảo.
Trên tám pho tượng Chân Linh Vương bám một lớp kim phấn huỳnh quang, tất cả đều bao phủ một lớp ánh sáng, trông như từng vị thần tướng đang đứng sừng sững.
Bạch Trạch thấy thế, trong mắt lóe lên một tia hồi ức, bước đến trước pho tượng của mình, chậm rãi ngồi xuống.
"Bây giờ, mỗi người hãy nhỏ một giọt tinh huyết bản nguyên vào chậu than." Hắn nói.
Mọi người nghe vậy không chút do dự, mỗi người đều xòe bàn tay, ép một giọt tinh huyết bản nguyên từ đó ra.
"Tí tách" "Tí tách" "Tí tách"
Trong đại điện yên ắng, tiếng máu nhỏ có thể nghe rõ.
Theo từng giọt tinh huyết mang huyết mạch của tám đại Chân Linh Vương rơi vào trong chậu than đỏ thẫm, ngọn lửa màu vàng đang cháy bập bùng bỗng dưng bùng lên, trong đó hiện ra từng bóng dáng hư ảo.
Hàn Lập đảo mắt, thấy trong ngọn lửa kia biến hóa xuất hiện, thực chất là hư ảnh chân thân của tám vị Chân Linh Vương.
Còn chưa hết ngạc nhiên thì quang mang trong chậu than lại lóe lên, tám đạo hư ảnh ngọn lửa từ đó bắn ra, lần lượt hướng về tám pho tượng xung quanh, trực tiếp rơi vào mi tâm, biến mất trong chốc lát.
Ngay sau đó, tám pho tượng rung động kịch liệt, trên bề mặt tách ra những tia sáng chói mắt, chiếu rọi cả thạch điện thành một màu rực rỡ.
Đồng thời, trên toàn Bát Hoang Sơn, từ các con đường cổ leo lên, từng đợt bảo quang phóng thẳng lên trời, chiếu rọi khắp bầu trời.
Trên bầu trời đêm, trong toàn bộ hư không, tám hư ảnh Chân Linh khổng lồ nổi lên, chiếm giữ bát phương vị trí, có hình dạng ngửa mặt gầm thét, có dáng vẻ lao nhanh về phía trời, ai nấy đều ngạo nghễ bất tuân, khí thế ngút trời.
Những người thuộc các tộc đang ở lại quảng trường trên đỉnh núi và các tu sĩ thuộc các tộc đang dừng lại lưng chừng núi, thấy cảnh tượng này đều quỳ xuống đất, miệng không ngừng vang lên tiếng cầu nguyện.
Chuông Chàng Thiên trên đỉnh núi và Trống Quỳ Thú dưới núi không người gõ nhưng tự vang lên không ngớt, giữa cả trời đất đột nhiên vang lên khúc hành quân Man Hoang cổ xưa và xa xăm, một cỗ khí thế hùng hồn từ đỉnh núi khuấy động ra, kéo dài hàng vạn dặm.
Dưới núi, trong Trấn Hoang Thành, đèn đã lên sáng, giờ phút này dù là trong phố hay trong phủ, hàng triệu tộc nhân Man Hoang đều giống như người trên núi, quỳ xuống cầu nguyện.
Đúng lúc mọi người tâm thần kích động, ý niệm không yên thì dị biến xảy ra!
Hư ảnh pháp tướng Sơn Nhạc Cự Viên hiện ra trên đỉnh bầu trời Bát Hoang Sơn đột nhiên mơ hồ, lập tức biến tan.
Tương ứng với điều đó, trong Man Hoang Thánh Điện, luồng thánh hỏa bay vào mi tâm pho tượng Sơn Nhạc Cự Viên kia, ánh sáng rung động rồi biến mất.
Kim phấn huỳnh quang bao phủ bên trên pho tượng cũng theo đó tan ra, hoàn toàn mờ đi.
Ngay sau đó là một loạt các phản ứng dây chuyền, ngọn lửa mi tâm trên các pho tượng còn lại trong đại điện, lần lượt bay ngược về, rơi vào trong chậu than đỏ sẫm, các pho tượng càng lúc càng ảm đạm.
Mọi người trên quảng trường thấy vậy, lập tức như bị sét đánh, ai nấy đều trố mắt nhìn về phía vị lão giả râu tóc bạc phơ của tộc Bàn Sơn Viên, pháp tướng Chân Linh Vương sụp đổ từ Sơn Nhạc Cự Viên cho thấy người được chọn kế thừa huyết mạch của nó căn bản không đủ tiêu chuẩn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận