Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 204: Phe phái chi tranh

Chương 204: Tranh chấp phe phái Converter: DarkHero
Hàn Lập nhìn dòng chữ nhỏ màu đỏ với nội dung cực kỳ đơn giản này, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc.
Nhiệm vụ này căn bản không có bất kỳ giải thích nào, chẳng lẽ chỉ cần tu luyện « Chân Ngôn Hóa Luân Kinh » tới tầng thứ hai, liền có thể trực tiếp nhận lấy 5000 điểm công lao kia sao?
Mặc dù nhiệm vụ này đối với những người khác trong Chúc Long đạo có lẽ cực kỳ khó khăn, nhưng xét tình hình tu luyện công pháp này trôi chảy của hắn, việc đả thông 12 tiên khiếu trên thân, tiến giai tầng thứ hai, dường như không phải chuyện gì đó quá xa vời.
5000 điểm công lao này tuy hấp dẫn, nhưng nếu nhận lấy thì e là sẽ rước phải vô vàn phiền phức, tối thiểu là, việc bản thân còn muốn điệu thấp tu luyện trong Chúc Long đạo này, sợ rằng sẽ không thể thực hiện được.
Hơn nữa, trong vòng mấy năm ngắn ngủi, hắn đã thành công đả thông hai tiên khiếu, lại ngưng luyện ra bốn đám đạo văn Thời Gian, thực sự quá mức kinh thế hãi tục, tự nhiên càng không muốn để người ta biết.
Vừa nghĩ tới đây, chút tham niệm trong lòng Hàn Lập lập tức tan thành mây khói, ánh mắt dời khỏi nhiệm vụ này.
Hắn thoáng liếc qua những nhiệm vụ màu đỏ còn lại rồi nhanh chóng chuyển ánh mắt sang những nhiệm vụ màu trắng, chăm chú xem xét.
Nhiệm vụ ở đây tuy dày đặc, nhưng nhờ lời nhắc nhở của Kỳ Lương trước đó, hắn rất nhanh tìm được nhiệm vụ triệu tập do Hùng Sơn Phó Đạo Chủ ban bố, phần thưởng là 500 điểm công lao.
"Thế nào, nhiệm vụ này không tệ chứ." Kỳ Lương chẳng biết từ lúc nào đã tới, cười nói.
"Quả nhiên, thuật của Kỳ trưởng lão không ai sánh bằng." Hàn Lập không có ý kiến, nhẹ gật đầu.
"Nếu vậy, chúng ta mau nhận nhiệm vụ, ta nghe nói đã có không ít trưởng lão tới đây nhận nhiệm vụ rồi, nếu chậm trễ thì bên đó hết chỗ mất." Kỳ Lương có chút gấp gáp nói.
Nói xong, hắn lật tay lấy ra lệnh bài Trưởng Lão, chạm nhẹ vào vách đá màu vàng đậm.
Trên nhiệm vụ triệu tập kia lập tức bay ra một đạo ánh sáng, chui vào lệnh bài của hắn.
Hàn Lập thấy vậy, cũng không nói gì nhiều, lấy ra lệnh bài, chỉ vào không trung.
Một đạo ánh sáng bay vút đến, chui vào lệnh bài của hắn, phía trên lập tức hiện ra một đồ án khó hiểu.
Nhận nhiệm vụ xong, hai người không dừng lại, nhanh chóng rời khỏi Thái Huyền điện.
Kỳ Lương dù sao cũng đã ở Chúc Long đạo không biết bao nhiêu năm, hiểu rõ tình hình trong tông môn hơn hẳn Hàn Lập, nên luôn đi trước dẫn đường.
Hai người đầu tiên là dùng truyền tống trận của Lâm Truyền các, lập tức lại độn quang lao vun vút, gần nửa ngày sau, mới đến được một ngọn núi lớn.
Nơi đây thiên địa linh khí nồng đậm, hơn hẳn Xích Hà phong của Hàn Lập.
Ngọn núi cao vút trong mây, toàn bộ nham thạch đều có màu vàng nhạt, tựa như một loại khoáng thạch nào đó, ngọn núi có hình dáng kỳ lạ, thẳng tắp đâm lên trời.
Nhìn từ xa, ngọn núi này giống như một thanh cự kiếm màu vàng đâm thẳng lên trời.
Trên đỉnh núi, mây mù mờ ảo, là một dãy cung điện trùng điệp, dựa vào thế núi, được bao phủ bởi ánh vàng, trông có vẻ mông lung, tăng thêm mấy phần thần bí.
Gần ngọn núi lớn còn có một ngọn núi nhỏ hơn, trên đỉnh núi thấp cũng có một vài kiến trúc cung điện, hai ngọn núi gần nhau, nhưng đỉnh núi đều đặt cấm chế, không thấy một chút bóng dáng của người ở.
Một cây cầu vàng dài kết nối hai ngọn núi này, giống như một dải cầu vồng vàng treo giữa không trung, sáng lấp lánh, khí thế rộng lớn.
"Nơi này chính là nơi ở của Hùng Phó Đạo Chủ, Thiên Kiếm Phong." Kỳ Lương đứng giữa không trung, chỉ vào ngọn núi lớn cách đó không xa, nói.
"Quả nhiên hùng vĩ!" Thần sắc Hàn Lập không đổi, miệng phát ra một tiếng tán thưởng.
"Hùng vĩ thì hùng vĩ thật, nhưng Hùng Phó Đạo Chủ quy củ rất nhiều, ngọn núi chính này bị liệt vào cấm địa, bình thường không cho người ngoài đặt chân. Khách tới thăm chỉ được dừng chân ở ngọn núi phụ kia, nhờ người thông báo xong mới có thể tới núi chính bái kiến lão nhân gia." Kỳ Lương nói nhỏ.
Hàn Lập nghe vậy khẽ giật mình, chậm rãi gật đầu.
Một lát sau, hai người hạ xuống trên một bãi bằng trên đỉnh ngọn núi thấp hơn.
Diện tích đỉnh núi phụ không lớn, chỉ xây mấy gian thiền điện và lầu các, nhưng cách bố trí vô cùng tinh xảo, không hề có cảm giác keo kiệt, ngược lại cho người ta cảm giác thanh u thoát tục.
"Bái kiến hai vị trưởng lão! Hai vị là người nhận nhiệm vụ ở Thái Huyền điện sao?" Một thanh niên mặc bạch bào nhanh chóng tiến lên nghênh đón, nhìn có vẻ là người hầu của Thiên Kiếm phong, cung kính hỏi.
"Đúng vậy. Không biết có thể phiền thông báo một tiếng không?" Kỳ Lương trực tiếp hỏi.
"Lão nhân gia hiện đang ở trên núi chính, hai vị trưởng lão xin mời đi theo ta." Thanh niên mặc bạch bào nói, rồi đi về phía trước.
Kỳ Lương và Hàn Lập liếc nhìn nhau, cất bước đuổi theo.
Thanh niên mặc bạch bào đưa hai người tới trên chiếc cầu hình vòm màu vàng, cất bước đi tiếp.
"Ngươi không thông báo trước cho Phó Đạo Chủ nhà ngươi, cứ vậy mà trực tiếp dẫn chúng ta qua đó sao?" Kỳ Lương hỏi.
"Lão nhân gia đã dặn dò, phàm là trưởng lão đến nhận nhiệm vụ thì không được sơ suất, cứ trực tiếp dẫn tới núi chính." Thanh niên mặc bạch bào cung kính nói.
Kỳ Lương nghe vậy liền khẽ gật đầu.
"Không biết bây giờ đã có bao nhiêu trưởng lão nhận nhiệm vụ rồi?" Hàn Lập mở miệng hỏi.
"Đã có 27 vị." Thanh niên mặc bạch bào đáp.
Kỳ Lương nghe vậy sắc mặt biến đổi, danh ngạch chỉ có mười người mà thôi.
"Không sao, nếu người này dẫn chúng ta qua, chứng tỏ Hùng Phó Đạo Chủ vẫn chưa quyết định chọn ai, e là còn cần một chút khảo nghiệm nữa, không phải cứ đến trước là được chọn." Âm thanh của Hàn Lập vang lên trong tai Kỳ Lương.
"Đúng vậy, đa tạ Lệ huynh đã nhắc nhở." Sắc mặt Kỳ Lương thả lỏng, lẩm bẩm một tiếng hổ thẹn.
Gần đây hắn tu luyện tới thời khắc mấu chốt, nhu cầu cấp bách số điểm công lao này, quan tâm quá mức mà có chút rối loạn trong lòng.
Đi trên chiếc cầu hình vòm màu vàng, dưới chân là vực sâu vạn trượng trắng xóa, xung quanh núi non sương mù lượn lờ, nếu là phàm nhân ở đây, có lẽ đã mềm nhũn chân tay.
Hàn Lập ba người đương nhiên không có chuyện đó, đi rất nhanh qua cầu vàng, tiến đến núi chính.
Diện tích trên đỉnh núi chính cực lớn, lớn hơn Xích Hà phong đến mười lần.
Từng tòa cung điện điêu lan ngọc thế ở nơi này, mỗi một tòa đều hoa lệ xinh đẹp khác thường, lầu các đình đài, vườn hoa suối nước càng là vô số kể.
Tất cả kiến trúc cung điện, thậm chí gạch lát nền đều dùng cây cối quý hiếm, hoặc tài liệu quý giá chế tạo, đặc biệt là đồ vật màu vàng là nhiều nhất.
Tất cả kiến trúc cung điện đều phát ra đạo đạo ánh sáng, tỏa ra một vẻ ung dung hoa quý.
Dưới sự dẫn dắt của thanh niên mặc bạch bào, Hàn Lập hai người men theo một đại lộ bạch ngọc rộng lớn mà đi, mất trọn một khắc đồng hồ mới đến một tòa đại điện màu vàng óng.
Nơi này là một đại sảnh tiếp khách, bên trong đã có hai ba mươi người ngồi, ẩn ẩn chia làm hai vòng tròn, ngồi hai bên trái phải đại sảnh, giữa hai bên có chút đối địch nhau.
Bên trái có một nhóm hơn mười người, thần sắc thả lỏng, trò chuyện vui vẻ, trong ánh mắt mang theo cảm giác ưu việt.
Bên phải thì số người tuy không ít, nhưng phần lớn lại khá trầm mặc.
Thấy Hàn Lập hai người đi đến, phần lớn đều nhìn lại, vì Hàn Lập gia nhập tông môn chưa lâu, không ít người chỉ nhìn thoáng qua rồi dời mắt.
"Ha ha, ta biết mà, lần này nhiệm vụ Kỳ huynh nhất định không bỏ qua, sao bây giờ mới tới." Trong đám người bên phải, một đại hán râu quai nón tóc dài đứng lên, đi tới.
"Kỳ mỗ đâu có được thông tin linh thông như Nam huynh, vừa biết có nhiệm vụ liền chạy đến ngay, vẫn chậm chân hơn Nam huynh một bước." Kỳ Lương cười nói.
"Nam mỗ chỉ là vội vàng thôi, đến đây cũng chỉ ngồi không mà thôi." Đại hán râu quai nón cười ha ha một tiếng, chợt nhìn về phía Hàn Lập.
"Vị này là?"
"Vị này là Lệ huynh, vài năm trước vừa mới được phong làm trưởng lão nội môn, hiện ở Xích Hà phong." Kỳ Lương giới thiệu.
"Nam huynh, ngưỡng mộ đã lâu." Hàn Lập chắp tay.
"Ra là Lệ huynh, mau mời ngồi." Đại hán râu quai nón kéo hai người tới bên phải ngồi.
Kỳ Lương vừa ngồi xuống, lập tức có không ít người tới chào hỏi.
Trong những người này, Hàn Lập cũng quen một vài người, tuy chỉ mới giao hảo, nhưng giờ gặp nhau cũng trò chuyện vài câu.
Bên phải đại điện, bầu không khí bỗng náo nhiệt hẳn lên.
Những người ở bên trái đại điện nghe thấy ồn ào, sắc mặt đều hơi trầm xuống, có người còn khẽ hừ một tiếng.
Hàn Lập tuy không nhận ra những người bên trái, nhưng biết rõ lai lịch của bọn họ.
Những người này phần lớn đều là đệ tử nội môn tu luyện vô số năm, cuối cùng độ kiếp thành tiên, trở thành trưởng lão nội môn, không ít người thậm chí còn là dòng chính của các đại gia tộc trong Chúc Long đạo, sinh ra đã có thân phận đệ tử nội môn.
Với kinh nghiệm như vậy, có thể coi là người Chúc Long đạo sinh ra và lớn lên tại địa phương này.
Trong mắt bọn họ, Hàn Lập những tán tu nửa đường bởi vì các loại cơ duyên mà gia nhập vào đây, chỉ có thể coi là người ngoài đến, lúc nào cũng gai mắt.
Một thì là do tâm thái xem thường tán tu của đệ tử đại tông môn, thứ hai là vì tán tu gia nhập, chiếm phần lớn tài nguyên tu luyện vốn thuộc về bọn họ, nên đương nhiên không có vẻ mặt tốt gì.
Hàn Lập dù mới đến Chúc Long đạo vài năm, nhưng cũng nhận thấy rõ sự mâu thuẫn và căm thù vô hình này.
Tầng lớp cao của Chúc Long đạo tự nhiên hiểu rõ tình hình này, cũng không có ý hóa giải, thậm chí còn cổ vũ hai bên tranh đấu. Dù sao thì loại tranh đấu này có lợi cho sự tiến bộ.
Thế lực của Chúc Long đạo những năm gần đây ngày càng lớn mạnh, những người tu vi cao cường nối tiếp nhau xuất hiện, phần lớn cũng là nhờ vào điều này.
Hàn Lập hướng phía bên trái nhìn lại, ánh mắt hơi chuyển, rất nhanh dừng trên một người.
Đó là một nam tử khoảng ba mươi mấy tuổi, đầu đội kim quan, dáng người thẳng tắp, vai rộng, toát ra một phong thái trầm hùng, đôi mắt dài hẹp khép mở, duệ mang chớp động, tựa như những đạo kiếm quang bắn ra.
Người này cứ ngồi yên đó, đã cho người ta cảm giác hạc giữa bầy gà, những người khác dường như chỉ là vật làm nền, giống như chúng tinh củng nguyệt ngồi quanh người đó.
"Người kia tên là Trục Phong, sớm từ vạn năm trước đã đả thông 12 tiên khiếu, đạt tới cảnh giới Chân Tiên trung kỳ. Hắn tu luyện một môn điển tịch kiếm đạo, vì nơi ở gọi là Lang Tà phong, nên được người ta gọi là Lang Tà Kiếm Tiên, có danh tiếng không nhỏ trong giới trưởng lão nội môn. Lần này chỉ có mười suất, với tu vi kiếm đạo của người này, chắc chắn sẽ chiếm được một ghế." Kỳ Lương chú ý ánh mắt của Hàn Lập, thấp giọng nói.
Hàn Lập chậm rãi gật đầu.
Trục Phong kia nhìn có vẻ khá cao ngạo, người bên cạnh thỉnh thoảng nói chuyện với hắn, nhưng hiếm khi thấy hắn trả lời, đối với Hàn Lập và những người bên này, thì càng không thèm nhìn.
Hàn Lập trong lòng cười nhạt, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nhắm mắt tĩnh tọa.
Thời gian từng giờ trôi qua, chớp mắt đã hơn nửa ngày.
Trong lúc này, lại có thêm 7~8 vị trưởng lão lục tục đến đây, khiến cho số người trong điện đạt đến hơn 40 người, chỗ ngồi cũng đã gần kín.
Đối với tu sĩ cảnh giới Chân Tiên mà nói, khoảng thời gian này chẳng qua chỉ như một cái chớp mắt, thêm nữa những người cần chờ có thân phận tôn quý, tự nhiên không ai tỏ ra vẻ mất kiên nhẫn.
Chỉ là lúc này, trong điện so với trước đã tĩnh lặng hơn không ít, phần lớn mọi người ngừng trò chuyện, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
đánh giá điểm 9-10 cuối chương để ủng hộ converter...↓ ↓
Bạn cần đăng nhập để bình luận