Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 722: Tái tụ họp

"Là người của Luân Hồi vực, nam tử tóc trắng kia chính là Hoàng Phủ Ngọc đại danh đỉnh đỉnh!"
"Thì ra hắn là Hoàng Phủ Ngọc, vực chủ Cẩm Nam vực năm đó!"
"Nghe nói người này và cung chủ Tâm Vũ của Luân Hồi vực từng là người yêu, sau này người kia trong một trận chiến với Thiên Đình của Chân Tiên giới đã hương tiêu ngọc vẫn, Hoàng Phủ Ngọc thương tâm đứt ruột, ngược lại tu vi tiến nhanh, thành tựu Đạo Tổ cảnh! Về sau không biết vì sao lại đầu quân cho Luân Hồi vực."
"Nam tử trung niên kia hình như là Võ Dương cung chủ của Luân Hồi vực, bất quá nữ tử váy trắng kia thì chưa từng gặp, mà tu vi của nàng này cũng có vẻ không cao, mới vừa đạt tới dáng vẻ Thái Ất cảnh."
Khi thanh niên tóc trắng Hoàng Phủ Ngọc cùng Giao Tam ba người xuất hiện, đám người phía dưới lại bắt đầu xôn xao bàn tán, phần lớn mọi người đều hướng ánh mắt về phía Hoàng Phủ Ngọc, đặc biệt là nữ tử chiếm đa số.
"Hoàng Phủ cung chủ yên tâm, Âm mỗ đã nói thì nhất định sẽ làm." Âm Thừa Toàn quay đầu nhìn về phía ba người Hoàng Phủ Ngọc, chậm rãi nói.
Lúc này, từng đạo độn quang từ đằng xa bay vụt tới, rơi xuống đài cao, hiện ra từng thân ảnh với phục sức khác nhau, bộ dạng càng là muôn hình vạn trạng.
"Vực chủ Mặc Toản của Thiếu Hạo vực đến!"
"Vực chủ Hề Nhân Tung của Thiên Đồ vực đến!"
"Vực chủ Việt Dương của Bách Chiến vực đến!" ...
Đó chính là các vực chủ của các vực trung tiểu vốn dĩ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó theo ba đại vực Cửu U, Hắc Thằng, Luân Hồi của Hôi giới.
Đương nhiên, đó chỉ là phụ thuộc trong quá khứ, sau hội minh ba vực lần này, những lợi ích mâu thuẫn cả trong bóng tối lẫn ngoài sáng, cục diện chắc chắn sẽ có biến hóa không nhỏ.
Những bóng người trên đài cao đều tỏa ra khí tức vô cùng cường đại, kẻ yếu nhất cũng là cấp Kim Tiên.
Vực chủ Hắc Xỉ cũng đã đến đây, phía sau còn đi theo hai người, chính là Miêu Cốc và lão giả mập mạp kia, hai lãnh chúa.
"Các vị vực chủ nếu đã đến đủ, xin mời vào chỗ ngồi." Âm Thừa Toàn lên tiếng nói.
Trên đài cao, các vực chủ lần lượt ngồi xuống, người hầu kẻ đứng sau lưng.
"Tam vực hội minh, chính thức bắt đầu!" Âm Thừa Toàn cũng đi lên một chỗ ngồi rồi chậm rãi nói.
Keng!
Cuối cùng một tiếng chuông lớn vang vọng không trung, tiếng chuông hùng vĩ từ từ tiêu tan, bốn cột sáng phóng thẳng lên trời cũng nhanh chóng thu nhỏ lại rồi biến mất. ...
Rời xa Thát Minh khu với hẻm núi và khu chợ có danh tiếng, đi sâu vào phía trong, không những kiến trúc hai bên đường càng ngày càng thưa thớt mà ngay cả U Nô trên đường cũng ngày một ít đi.
Ba người Hàn Lập sau khi cách xa khu chợ kia liền bắt đầu cố ý che giấu khí tức, che đậy thân hình, lẳng lặng tiến về hướng Bách Tàng khu.
Dù người đi đường đã ít đi, nhưng số lượng đội tuần tra U Nô gặp ven đường lại tăng lên.
Khác với những U Nô phổ thông, những U Nô tuần tra này đều mặc một bộ giáp đen trên người, chỉ bảo vệ phần trên bụng, không có giáp chân, giáp vai và giáp tay, nhìn có vẻ khá nhẹ nhàng.
Sát khí trên người chúng đa phần rất nồng đậm, dị thường, ngoài một người cầm đầu là cấp Đại Thừa, số còn lại phần lớn là cấp Hợp Thể và Luyện Hư, chúng cơ bản chỉ tuần tra dọc theo những tuyến đường cố định, nên việc né tránh cũng không quá khó.
Không lâu sau, ba người Hàn Lập đã vượt qua trùng điệp lớp tuần tra, đi tới biên giới Thát Minh khu và Bách Tàng khu.
Biên giới hai khu cũng giống với ngoại thành Tu La, cách nhau một bức tường thành đen cao lớn, phía trên âm khắc các loại phù văn cổ quái, bao phủ trong một tầng sương mù xám mịt mờ, khiến người ta không nhìn rõ.
Trên cửa thành xây một tòa cung điện ba tầng màu đen, và phía bên ngoài hai bên vài trăm trượng thì đều xây các vọng gác, ở giữa đường ngựa đi có người đứng cầm binh khí mặc giáp cứ mỗi mười bước.
Trong cổng tò vò, hai cánh cửa thành nặng nề đóng chặt, trước cửa có hai cự nhân đồng giáp cao hơn mười trượng trấn thủ, dung mạo chúng khá giống nhân tộc, nhưng đều trọc đầu mắt tròn, miệng rộng mặt vuông, răng nanh lồi ra, trông có phần xấu xí.
Lúc này Hàn Lập đang ẩn thân dưới một khối đá màu xám cách cửa thành vài trăm trượng, Ma Quang và Thạch Xuyên Không cũng ở cách đó không xa, mỗi người đều che giấu mình dưới một khối đá.
Bọn họ đều sử dụng không gian bí thuật do Thạch Xuyên Không thi triển, che đậy thân hình và khí tức, mới có thể dựa gần cửa thành như vậy mà không bị phát giác.
"Về cơ bản là đúng với tin tức có được sau khi sưu hồn, trên tường thành có cấm chế đặc thù gia trì, hai kẻ gác cửa kia chắc hẳn là Đồng Tích tộc, cũng là một chủng tộc rất mạnh về chiến lực ở Cửu U vực, tu vi của chúng hẳn là từ Chân Tiên trở lên." Thạch Xuyên Không liếc qua một U Nô mặc giáp nằm trên mặt đất, rồi thông qua truyền âm nói với Hàn Lập và Ma Quang.
"Chuyện này không có gì, thứ phiền toái nhất là trong thành lâu, chắc chắn còn một người thuộc Cửu U tộc có tu vi tương đương Đại La tu sĩ trấn thủ, xem ra hắn cũng không bị điều đi khu Đọa Hồ, muốn vào được e là không dễ." Hàn Lập nhíu mày nói.
"Nếu sử dụng sức mạnh Pháp tắc Không gian, thì việc an toàn vượt qua cấm chế trên tường thành không khó, chỉ khó đảm bảo sẽ không kinh động đến tu sĩ Cửu U tộc kia." Thạch Xuyên Không nghe vậy thì cau mày nói.
"Không sao, ngươi cứ việc sử dụng Pháp tắc Không gian, tạo ra dao động sát khí, ta tự sẽ giúp ngươi che đậy." Ma Quang nghe vậy, liền phẩy nhẹ quạt xếp, vừa cười vừa nói.
"Ngươi có cách che giấu được tu sĩ Cửu U tộc cấp Đại La kia?" Hàn Lập có chút nghi hoặc hỏi.
"Sao, ngươi không tin ta?" Ma Quang nhếch miệng cười, hỏi.
"Tu sĩ cấp Đại La cao hơn cảnh giới của chúng ta quá nhiều, một khi bị kinh động, chúng ta chỉ sợ ngay cả cơ hội bỏ chạy cũng không có. Ma Quang đạo hữu, nếu không có nắm chắc tuyệt đối, thì xin đừng cậy mạnh." Thạch Xuyên Không cũng có chút lo lắng nói.
"Hàn đạo hữu, sự cường đại bí ẩn của thân thể này chắc ngươi cũng có chút hiểu biết, nhưng rốt cuộc có chỗ thần kỳ nào, thì có lẽ ngươi vẫn chưa rõ lắm. Nếu ta dám mở miệng, thì đương nhiên là có nắm chắc." Ma Quang truyền âm cho Hàn Lập nói.
Hàn Lập nghe vậy, do dự một lát mới nói: "Ta tin ngươi."
Thạch Xuyên Không lông mày khẽ nhíu, như muốn nói gì nhưng cuối cùng lại thôi, không lên tiếng.
"Ta tuy có chút nắm chắc, nhưng không thể thi triển ở chỗ này được. Đi thôi, chúng ta tránh thành lâu và vọng gác, tìm một chỗ yếu ở giữa tường thành rồi đột phá." Ma Quang thu quạt xếp, nói.
Hàn Lập và Thạch Xuyên Không đồng thời gật đầu, ba người cùng nhau lặng lẽ di chuyển về phía đông của thành lâu.
"Dừng lại, chúng ta bị người để mắt rồi..." Vừa đi về hướng đông hơn trăm dặm, Hàn Lập đột ngột truyền âm nói.
Thạch Xuyên Không nghe vậy lập tức cả kinh, vì hắn căn bản không phát hiện chút dị thường nào.
Ma Quang cũng lộ vẻ do dự, tựa hồ hơi nghi ngờ.
"Thạch huynh, Lệ đạo hữu, đừng căng thẳng, là chúng ta." Đúng lúc này, một giọng nói hơi quen thuộc truyền tới.
Hàn Lập và Thạch Xuyên Không nhìn nhau rồi đều thấy một tia kinh ngạc trong mắt đối phương.
Nơi giọng nói kia dừng lại, một vệt bạch quang sáng như tuyết xuất hiện, trong hư không ánh sáng có chút mơ hồ vặn vẹo, một cao một gầy hai đạo nhân ảnh hiện ra.
Trong đó, người gầy gò, mặc trường bào đen, dung mạo trẻ trung, lại chính là "Hồ Tam".
Mà một người khác, Hàn Lập càng không xa lạ gì, chính là Bách Lý Viêm đã từng gặp một lần ở Tam Miêu tộc.
"Hồ Tam, sao lại là ngươi... Vị này là?" Thạch Xuyên Không vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ nói.
"Thạch huynh, Lệ đạo hữu, đã lâu không gặp. Vị này là Bách Lý Viêm đạo hữu, cũng thuộc về Luân Hồi điện chúng ta." Hồ Tam cười bước lên trước, giới thiệu.
Nói rồi, ánh mắt hắn rơi lên người Ma Quang, đáy mắt không khỏi lộ ra một tia nghi ngờ.
Bách Lý Viêm đi cùng hắn, đã từng gặp Ma Quang ở Tam Miêu tộc, cũng nghe Hàn Lập nói qua đôi chút, nên ngược lại không kinh ngạc như hắn.
Sau khi Hàn Lập giới thiệu qua loa về Ma Quang, lập tức nhíu mày hỏi: "Sao các ngươi lại cùng nhau?"
"Chuyện này thì dài lắm... Năm đó di tích Chân Ngôn Môn sụp đổ, ta bị dòng xoáy không gian cuốn tới tận đây, suýt chết bởi tay một con đại yêu sát cốt. Nhờ trên người có mang theo đan dược và Tiên Nguyên thạch đủ nhiều, mới trốn đông trốn tây ở Phương Khâu vực, mãi tới khi gặp được đạo hữu Bách Lý." Hồ Tam gãi đầu nói, mặt ẩn hiện vài phần xấu hổ.
Hàn Lập thấy vẻ mặt hắn khác hẳn vẻ tùy tiện trước đây, liền biết hắn đang che giấu điều gì, bèn đưa mắt sang hỏi Bách Lý Viêm.
"Sau khi rời khỏi Tam Miêu tộc, ta đi tới Đông Hồ vực và Phương Khâu vực, rồi gặp Hồ Tam ở Giới Sa tộc. Lúc đó, hắn vì ăn trộm bí bảo cúng phẩm của Giới Sa tộc nên bị giam vào ngục tối chờ ngày xử tử. May mà Giới Sa tộc đã quyết định gia nhập Luân Hồi vực, nên họ xem hắn như lễ vật tặng ta, rồi sau đó cùng ta đi đến đây." Bách Lý Viêm cười khổ một tiếng giải thích.
Hàn Lập nghe vậy thì cạn lời, liếc Hồ Tam, không nói gì, nhưng trong mắt lại mang ý "Quả đúng là vậy".
"Hồ Tam, không ngờ ngươi cũng có ngày thất thủ?" Thạch Xuyên Không cười hắc hắc, mang theo vài phần trêu chọc.
"Cái này... Có lẽ là do không quen khí hậu thôi, ha ha! Chuyện cũ rồi, đừng nhắc tới nữa, chúng ta nói chuyện chính sự đi." Hồ Tam cười ha ha, rồi đánh trống lảng.
"Mà sao các ngươi tìm ra chúng ta vậy?" Hàn Lập hỏi.
"Ta biết ngươi theo chân Tam Miêu tộc, nhưng ở đó không gặp ngươi, nên đoán ngươi chắc là đi Tẩy Sát Trì, thế nên đã tìm tới đây." Bách Lý Viêm vừa cười vừa nói.
"Không sai, chúng ta đang định tới Tẩy Sát Trì." Hàn Lập gật đầu.
"Vậy thì vừa hay, chúng ta có thể kết bạn cùng nhau đến Tẩy Sát Trì. Càng đông càng có sức, khả năng thành công cũng cao hơn một chút." Hồ Tam xoa xoa hai bàn tay, nói.
"Cũng được." Sau khi nghe xong, Hàn Lập liếc Bách Lý Viêm một chút rồi gật đầu.
Tuy rằng trong ba người, hiện giờ Ma Quang có tu vi cao nhất, nhưng nó và Thạch Xuyên Không vẫn theo Hàn Lập như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, nên thấy Hàn Lập đã nói như vậy, cả hai cũng không có ý kiến gì.
Thế là năm người không nói gì thêm nữa, tiếp tục đi về hướng đông thêm gần trăm dặm, rồi dừng lại.
"Gần xong rồi, nếu tiếp tục đi về hướng đông, vậy sẽ gặp thêm một chỗ đốt lửa báo động nữa, có thể còn có cao giai tu sĩ Cửu U tộc đóng giữ, hãy ra tay ngay tại đây thôi." Ma Quang liếc qua tường thành phía trước, nói.
Trên tường thành, một hàng U Nô mặc giáp cầm binh khí đang chỉnh tề đứng thẳng, mắt nhìn chằm chằm phía trước.
"Cấm chế trên tường thành chủ yếu là gia cố và báo động, chúng ta muốn vượt qua mà không bị phát giác thì còn cần phải tiếp cận hơn nữa." Thạch Xuyên Không trầm ngâm nói.
"Chuyện này cứ giao cho ta xử lý." Hồ Tam nói rồi vung cổ tay, một tinh cầu tròn hiện ra trong lòng bàn tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận