Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 1046: Xung phong

"Chư vị, bất kể bên trong có phải là Kim chi lực trường hay không, chúng ta đều nên cẩn thận đối đãi. Cho nên chư vị chi bằng chia làm hai đội, lần lượt tiến vào trong đại điện thì sao?" Cận Lưu suy nghĩ một chút rồi nói.
"Vậy không biết, cách tuần tự như thế nào?" Vu Khoát Hải nhíu mày hỏi.
"Trong số chư vị, người tu luyện công pháp Kim thuộc tính và người am hiểu pháp trận cấm chế tạo thành đội tiên phong, đi đầu một bước vào trong cửa. Nếu quả thật có pháp trận gia trì Kim chi lực trường, sẽ do người am hiểu phá cấm giải trừ cấm chế, đội sau mới cùng vào." Cận Lưu nói.
"Cận đạo hữu, cách này tuy tốt nhưng lại không công bằng. Vong Ưu các ta tu luyện Kim thuộc tính công pháp, như vậy chẳng phải là muốn để chúng ta đi dò đường thử nguy cho các vị?" Triệu phó các chủ bước lên một bước nói.
"Triệu đạo hữu đừng vội, phàm là người của đội tiên phong, bất luận trong này có cấm chế hay không, hễ có được gì đều thuộc về các vị. Làm đội sau cũng không phải hoàn toàn không có việc gì, cũng chỉ cần ở ngoài cửa làm tốt tiếp ứng, một khi có chuyện bất trắc, tự sẽ giúp các ngươi." Cận Lưu khoát tay áo nói.
"Nếu như vậy, còn tạm chấp nhận được." Triệu phó các chủ suy nghĩ một hồi rồi nói.
"Lần này đội tiên phong sẽ do người của Liệt Quang thành, Vong Ưu các và Thiên Thủy tông tu luyện Kim thuộc tính công pháp tạo thành. Về phần Linh Tiêu môn, Mặc Hương lâu và Thanh Tác cốc, cũng chọn mấy vị đạo hữu am hiểu phá cấm cùng đi, thế nào?" Cận Lưu suy nghĩ một lát rồi nói.
Đám người nghe xong cũng cảm thấy đây là một phương án hợp lý, đều gật đầu đồng ý.
Hàn Lập nhìn Vu Khoát Hải đi về phía mình, liền biết hắn nhất định lại muốn bắt mình đi cho đủ số, trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ.
Bất quá, hắn vốn cũng định trước một bước tiến vào trong cửa, nên khi Vu Khoát Hải mở miệng, hắn cũng không từ chối mà thuận thế đồng ý. Nhưng điều làm hắn hơi bất ngờ là Vu Khoát Hải vậy mà cũng muốn cùng gia nhập đội tiên phong.
Sau khi người các phái đã chọn xong đội tiên phong, một đội ngũ không đến trăm người được thành lập.
"Ta vốn còn nghĩ đội tiên phong sẽ phải chọn một người chủ sự, không ngờ Vu đạo hữu, Dương đạo hữu và Triệu đạo hữu vậy mà đều chủ động tham gia, thật là ngoài ý muốn." Cận Lưu cười nói.
"Ha ha, lời ấy sai rồi. Nếu Vong Ưu các ta hơn nửa nhân lực vào trong đó, ta là người dẫn đầu lần này lẽ nào lại có thể ở ngoài chờ?" Triệu phó các chủ hiên ngang nói.
Người trong môn của hắn nhìn hắn, trong mắt ít nhiều đều có chút sùng kính.
"Liệt Quang thành ta có không ít người gia nhập đội tiên phong, ta đương nhiên cũng phải đi vào, cùng bọn họ đồng cam cộng khổ." Dương trưởng lão cũng tiến lên một bước nói.
"Linh Tiêu môn chúng ta trên dưới không ai chủ tu Kim thuộc tính công pháp, ta Vu Khoát Hải ngược lại là ngoại lệ. Lần này ta sẽ cùng Thạch đạo hữu vào trong đội tiên phong này." Vu Khoát Hải nói thêm.
Hàn Lập nghe những lời sôi nổi này, trong lòng chỉ mỉm cười.
Nói cho cùng, cách làm của những người này chẳng qua cũng chỉ muốn trước một bước vào trong chiếm cơ hội đoạt bảo mà thôi. Còn về việc bên trong có phải Kim chi lực trường hay không, có lẽ bọn họ tự tin có cách đối phó, hoặc có lẽ là trong lòng ôm may mắn.
Hàn Lập không để ý điều đó, thứ thực sự khiến hắn chú ý là "Lam thị huynh muội" cũng ở trong đội tiên phong.
Khi nãy phá trận, bọn họ không hề lộ sơ hở, chỉ là không biết vào trong sẽ ra sao.
Lam Nguyên Tử ban đầu đang nói chuyện với Lam Nhan, tựa hồ chợt phát hiện ánh mắt chăm chú nhìn mình, mày khẽ cau lại.
Hắn đột ngột quay đầu lại thì thấy ánh mắt kia đã dời đi, căn bản không có ai nhìn về phía bên này.
"Sao vậy ca ca?" Lam Nhan nghi ngờ hỏi.
"Không có gì, chắc là ảo giác thôi." Lam Nguyên Tử cười đáp.
"Một hồi vào trong cửa, nếu có bảo vật thì sao?" Lam Nhan bỗng nhiên truyền âm hỏi.
"Nếu có bảo vật, ca ca nhất định sẽ đoạt về cho muội." Lam Nguyên Tử cười đáp.
"Vậy ca ca cứ đoạt bảo, đám người đáng ghét này giao cho muội. Nhất định giết chúng đến gà chó không tha." Lam Nhan tươi cười ngây thơ nói bằng truyền âm.
"Những người này dùng làm pháo hôi cũng không tệ, không cần vội giết." Lam Nguyên Tử truyền âm đáp.
Lam Nhan nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, mặt mũi tràn đầy không tình nguyện, truyền âm nói: "Nhưng không giết sạch bọn chúng thì ta cứ phải ra vẻ là cô bé xấu xí này, ta không muốn."
"Giết sạch bọn chúng, dù muội khôi phục dung mạo thật, còn ai ngắm đây?" Lam Nguyên Tử cười nói.
"Tất nhiên là để ca ca ngắm rồi, cũng chỉ cho ca ca ngắm thôi, mấy hạng bẩn thỉu kia sao xứng?" Lam Nhan cười hì hì nói.
"Huống hồ trong lòng ca ca, muội luôn là nữ tử xinh đẹp nhất thế gian, thay đổi hay không thì cũng chẳng sao cả." Lam Nguyên Tử dịu dàng nhìn người bên cạnh rồi truyền âm.
Cô gái nghe vậy, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt sáng như tơ.
Đám người sau khi điều chỉnh xong, chia hai đội trước sau, đi đến cửa ra vào tỏa kim quang.
"Các vị đạo hữu cứ yên tâm tiến lên, phía sau có chúng ta trấn giữ, không có vấn đề gì." Cận Lưu gật đầu nói.
Tô An Thiến ánh mắt lạnh lùng, trên mặt không chút biểu lộ, không rõ suy nghĩ gì.
Vu Khoát Hải thì liếc mắt nhìn Dương trưởng lão, hai người cùng khẽ gật đầu, dẫn Hàn Lập và những người khác hướng vào trong cửa.
Người của Vong Ưu các cũng theo sát phía sau, đi vào.
Chỉ thấy mọi người vừa qua cửa liền bị kim quang chói mắt nuốt vào trong, thân ảnh biến mất không thấy đâu, đến khí tức tỏa ra cũng trở nên khó thăm dò.
Hàn Lập đi sau lưng Vu Khoát Hải hai người, vừa bước qua cửa thì cảm giác quanh thân xiết chặt lại, có một luồng lực trói buộc mạnh mẽ từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Loại lực trói buộc này khác với trọng áp Thổ thuộc tính hay dính nhớp Thủy thuộc tính, nó giống như bị từng sợi tơ kim loại cứng rắn bao quanh lôi kéo.
Kèm theo đó là những luồng gió sắc bén như lưỡi dao cắt qua mặt, cứa vào má khiến da đau nhức.
Bốn phía kim quang tràn ngập, kích thích con ngươi khiến tầm nhìn bị hạn chế, chỉ mươi trượng đã mơ hồ như bị bao phủ trong màn sương mù vàng.
"Chuyện gì vậy, cảm giác này, lẽ nào là..." Triệu phó các chủ cảm nhận được dị dạng xung quanh thì kinh hãi kêu lên.
"Thật đúng là như Tô tiên tử nói, trong này thực sự là Kim chi lực trường." Dương trưởng lão có chút hối hận, cười khổ một tiếng nói.
Nói rồi, cổ tay ông ta xoay chuyển, lấy ra một viên hạt châu vàng, đặt sát trước ngực áo, lập tức có một đạo hào quang vàng tỏa ra, che chở lấy toàn thân.
Đến tu vi như ông ta còn cần pháp bảo hộ thân mới có thể chống lại Kim chi lực trường nơi đây, huống chi những người khác. Ai nấy đều mặt lộ vẻ thống khổ, vội vàng thả ra hộ thể linh quang để chống cự lại luồng sức mạnh ăn mòn này.
Vu Khoát Hải hai tay bấm pháp quyết, vận chuyển một loại công pháp nào đó, trên thân hiện lên những đường vân vàng ngăn trở ảnh hưởng của Kim chi lực trường, nhưng tiên linh lực trong cơ thể tiêu hao nhanh hơn gấp mấy lần.
"Kim chi lực trường mạnh mẽ như vậy, trước kia các ngươi có gặp chưa? Chắc chắn là có pháp trận gia trì. Các ngươi nhanh chóng đi tìm trận nhãn và trận cước ở đâu, rồi phá hủy chúng cho ta." Vu Khoát Hải thần sắc khẽ biến, chỉ vào Hàn Lập mấy người nói.
Hàn Lập tuy cũng bị ảnh hưởng bởi Kim chi lực trường, nhưng thể phách của hắn không ai sánh bằng, đương nhiên không cảm thấy khó nhọc, chỉ là vì hợp với thân phận hiện tại, hắn cũng nhíu mày, làm ra vẻ thống khổ khó nhịn.
"Trong Kim chi lực trường này, nửa bước cũng khó đi, Vu đạo hữu, không phải ta không chịu cố gắng mà thật sự là lực bất tòng tâm..." Hàn Lập còn chưa nói hết câu thì bị Vu Khoát Hải thô bạo ngắt lời.
"Bớt nói nhảm, mau đi. Không giải trừ pháp trận này thì đừng hòng có bảo vật, tất cả đều sẽ phải chịu chết ở đây." Vu Khoát Hải giận dữ nói.
"Cái này... Ai..." Hàn Lập ra vẻ bất đắc dĩ thở dài một tiếng, chọn một hướng rồi tiến vào dò xét.
Trong Kim chi lực trường, lực thần thức tuy không phải hoàn toàn vô dụng nhưng cũng chịu hạn chế lớn. Dù thần thức Hàn Lập mạnh mẽ, nhưng cũng chỉ có thể dò xét được phạm vi không quá trăm trượng.
Thêm vào đó, Cửu U Ma Đồng cũng bị hạn chế, Hàn Lập giờ phút này cũng không thể thấy được toàn cảnh không gian phía sau cánh cửa này.
Sau khi tiến thêm hơn trăm bước, hắn thấy phía trước xuất hiện một cột đá lớn màu vàng, trên đó khắc vô số phù văn dày đặc, giờ phút này còn không ngừng lóe ra hào quang vàng, những đợt sóng kỳ dị không ngừng từ đó truyền ra.
"Chắc đây là một trận cước của Kim chi lực trường?" Hàn Lập tự lẩm bẩm.
Hắn đi tới trước cột đá, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve một chút thì cảm giác có một cỗ lực sắc bén xuyên vào đầu ngón tay.
Hàn Lập nhìn cột đá vàng lên trên, chỉ thấy đỉnh cột khuất sâu trong kim quang, không thể thấy rõ toàn cảnh, nhưng trong mơ hồ có thể thấy trên đó tựa hồ điêu khắc một con dị thú có hai cánh, dưới cánh có gai nhọn xuyên thấu qua kim quang lộ ra.
Hắn đang định cẩn thận xem xét phù văn ở đây có ý gì thì từ trên đỉnh đầu bỗng vang lên một tiếng thét lớn. Con dị thú hai cánh kia không phải là tượng đá mà là một vật sống, lao thẳng xuống phía hắn.
Hàn Lập lập tức lóe người, vội vàng lui về sau. Dị thú đáp xuống đó gần như dán vào người hắn, hai cánh chim viền vàng rực rỡ, mang theo một luồng khí tức sắc bén tột cùng, trực tiếp xé rách không gian chung quanh một đường vết rách.
Nhân lúc nghiêng người, hắn thấy rõ dáng vẻ của dị thú. Hóa ra nó giống như một con Kim Điêu. Tuy hình thể không lớn nhưng ẩn chứa Kim thuộc tính chi lực cực kỳ lợi hại. Thì ra nó là một con Kim Loại Thú.
Chỉ là Kim thuộc tính khí tức của Kim Loại Thú này lại mạnh hơn so với hai con Kim Loại Thú Hàn Lập đã từng gặp trước đó, khi nãy bất động thì nó hòa lẫn vào cảnh vật xung quanh, đến cả hắn cũng không phát hiện ra bất thường.
Kim Điêu một kích không trúng, cánh lông vũ quạt một cái trên mặt đất rồi xoay người lao lên, cánh ngang quét về phía Hàn Lập, một đạo kim quang chói mắt từ trong đó trảm kích mà ra, trực tiếp xé rách hư không chém tới.
Cổ tay Hàn Lập xoay một cái, một đạo điện quang màu vàng hiện lên, một thanh Thanh Trúc Phong Vân kiếm xuất hiện, chặn lại đạo kim quang kia.
"Coong!"
Thanh Trúc Phong Vân kiếm rung lên bần bật, tia điện màu vàng trên kiếm cũng vì vậy mà giảm đi một nửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận