Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 129: Phá liên (hạ)

Chương 129: Phá Liên (hạ) Converter: DarkHero Trong khi Hàn Lập khó khăn lắm phá vỡ được một tầng xiềng xích trên Nguyên Anh, thì tại một đại điện nằm trong phiến sa mạc nào đó, cách Hắc Phong hải vực không biết bao nhiêu vạn dặm, một nam tử tiều tụy mặc đồ đen đang ngồi ngay ngắn trên ghế lớn bỗng nhiên khẽ nhúc nhích, hai mắt chậm rãi mở ra, để lộ một đôi mắt đục ngầu như phủ một lớp gỉ.
Những sợi xích màu xanh đen giăng kín xung quanh toàn bộ đại điện lập tức như lông ngỗng lơ lửng khỏi mặt đất, đồng loạt phát ra âm thanh rung rinh.
Nam tử lộ vẻ trầm ngâm một chút, sau đó cười lạnh rồi không có động tác gì khác, hai mắt lại từ từ nhắm lại.
Trong đại điện, tất cả xiềng xích lại yên lặng rơi xuống đất, trở nên tĩnh mịch như ban đầu.
...
Trong tiểu viện tứ hợp ở Ô Mông đảo.
Hàn Lập đang nhắm nghiền mắt, toàn tâm thúc giục tia sáng bạc, hướng sợi xiềng xích màu đen thứ hai đang quấn quanh. Lúc này, lông mày hắn bỗng nhiên nhăn lại, trong thức hải cũng nổi lên một trận gợn sóng không lớn không nhỏ.
Hắn mơ hồ cảm thấy, khi mình vừa chém đứt sợi xích đầu tiên, dường như đã chạm vào một sự tồn tại đáng sợ khác.
Điều này làm tâm thần hắn không khỏi lo lắng, sợ rằng trong đan điền lại xuất hiện một sợi xích đen mới giống như lần trước.
Nhưng may mà một lúc sau, trên Nguyên Anh không hề có bất kỳ dị tượng nào, hắn mới yên tâm đôi chút, rồi lại dồn hết lực chú ý vào sợi xích thứ hai.
Chỉ thấy pháp lực và tinh thần lực của hắn ngưng tụ thành tia sáng bạc, từng chút leo lên, rất nhanh đã bao trùm lấy sợi xích thứ hai.
Bề mặt sợi xích ngay lập tức cũng "xì xì" bốc lên khói đen như trước, ánh tinh quang màu đen trên đó cũng bắt đầu tan rã.
Nhưng so với lần trước, tốc độ tan rã của hắc quang lần này chậm hơn rõ rệt, và tương ứng, tia sáng bạc của Hàn Lập tiêu hao cũng nhiều hơn. Trong chốc lát, hai bên lại bắt đầu giằng co.
...
Mấy ngày sau vào một đêm.
Trong tiểu viện tứ hợp, cột sáng màu bạc "Oanh" một tiếng nổ tung, hóa thành những điểm ngân quang tan biến.
Hàn Lập chậm rãi mở mắt, nhìn về phía Địa Chỉ hóa thân đang ngồi đối diện, trong mắt hiện lên vẻ mệt mỏi.
Sau mấy ngày liên tục làm hao mòn, các phù văn màu đen trên sợi xích thứ hai đã tiêu hao gần hết, cuối cùng bị hắn dùng thần niệm cự phủ liên tục bổ mấy chục nhát mới đứt được.
Nhưng sau lần này, chút pháp lực ít ỏi trong cơ thể Hàn Lập, và pháp lực do Địa Chỉ hóa thân chuyển đổi từ tín niệm chi lực đều tiêu hao gần hết, chỉ có thể tạm thời dừng lại.
"Xem ra đây là một trận đánh lâu dài..." Hàn Lập thì thào thở dài, lật tay lấy ra một viên đan dược đưa vào miệng, rồi nhắm mắt điều tức.
Ở bên cạnh, Địa Chỉ hóa thân vẫn giữ vẻ bình tĩnh, ngồi khoanh chân tĩnh tọa, toàn thân phát ra ánh lam vũ nhè nhẹ, chậm rãi hấp thu tín niệm chi lực từ những tượng đá khắp Ô Mông đảo truyền đến.
...
Cùng lúc đó, tại Vân Phù giới.
Trên không trung, vạn dặm trời quang xanh biếc, khắp nơi là những đám mây lớn với hình thái khác nhau đang lơ lửng, khi thì cuộn khi thì giãn nở do tác động của khí lưu, tụ tán không chừng.
Khi mặt trời trên không liên tục thay đổi vị trí, góc độ chiếu sáng cũng biến hóa theo, khiến màu sắc của những đám mây trắng bị ánh nắng chiếu vào cũng biến đổi theo, hiện ra đủ các màu xanh, lam, vàng, đỏ khác nhau.
Dưới một đám mây lớn có hình dáng như Phượng Loan Ngũ Sắc, nằm ngang một dãy núi xanh tươi dài hơn ngàn dặm, thế núi uốn lượn như giao long ẩn mình, khí thế khác thường.
Ngay chính giữa dãy núi, một ngọn núi cao hơn ngàn trượng nổi bật hẳn lên, cao hơn hẳn những đỉnh núi xung quanh, đứng sừng sững độc lập.
Chân núi đến sườn núi cây cối rậm rạp, tràn đầy sinh cơ, còn đỉnh núi thì thưa thớt thực vật, khắp nơi đều lộ ra đá màu trắng.
Trên đỉnh núi, xây dựng một quảng trường rộng lớn màu trắng, phía sau quảng trường gần vách núi có một đại điện màu vàng lộng lẫy uy nghiêm.
Giờ phút này, trong đại điện, hơn chục tu sĩ mặc đủ loại trang phục đang tụ tập, ai nấy đều mang vẻ cung kính như những quan viên triều kiến, đứng hai bên điện.
Trong số này có cả những lão giả trên 80 tuổi, thiếu nữ trẻ tuổi, nho sinh trung niên và cả đại hán thô kệch, không ai ngoại lệ, đều là tu sĩ Đại Thừa kỳ.
Ngay tại chủ vị trong đại điện, một thanh niên mặc đồ đen đang ngồi, nhìn trẻ không quá hai mươi ba mươi tuổi, tướng mạo tuấn lãng phi phàm, ánh mắt sắc bén dị thường, chính là Phương Bàn người được phái đến Vân Phù giới để trấn áp thú triều.
"Phương tiên sứ, nhờ sự hợp lực của Phụng Tiên Môn và Trác Viêm Tông, cùng với các môn phái tu sĩ khác trên Đông Lưu đại lục và Tây Xuyên đại lục, thú triều ở đó đã hoàn toàn bị áp chế, tin rằng chẳng bao lâu nữa có thể quét sạch triệt để." Một lão giả râu dài mặc đạo bào xám trắng tiến lên một bước, cung kính bẩm báo với thanh niên mặc đồ đen.
Đối với vị tiên sứ đại nhân đến từ Tiên Giới này, hầu như ai nấy trong điện đều mang lòng kính sợ, một mặt vì thực lực sâu không lường được của người này, mặt khác là vì phong cách hành sự tàn nhẫn và quyết đoán của hắn.
Từ khi đến Vân Phù giới, hắn đã quyết liệt ban bố nhiều biện pháp đối phó thú triều, không những yêu cầu các đại tông môn nghiêm chỉnh chấp hành mà còn đích thân giám sát.
Một vài trưởng lão của các tông môn trong điện từng bị hắn ra tay chém giết vì làm việc bất lợi.
Tuy vậy, mọi người trong điện không vì thế mà oán hận Phương tiên sứ này. Một mặt là vì không dám, mặt khác là vì hắn rất nghiêm túc trong việc đối phó thú triều, thậm chí còn quan tâm hơn cả người Vân Phù giới.
Bọn họ từng nhiều lần tận mắt chứng kiến Phương tiên sứ một mình xông vào thú triều, chém giết vài mẫu thú hung hãn ẩn nấp bên trong.
Phương Bàn nghe báo cáo thì khẽ gật đầu, định mở miệng nói chuyện thì trên thắt lưng hắn bỗng nhiên lóe lên một luồng hoàng quang, đồng thời vang lên tiếng ong ong dồn dập.
Thần sắc hắn hơi đổi, liền lấy ra một pháp bàn truyền tin hình tròn bên hông, thần thức khẽ động, lướt nhìn một cái.
Sau một lát, sắc mặt hắn trở nên âm tình bất định, cuối cùng là hoàn toàn trầm xuống.
Thấy vậy, những người trong điện vô cùng căng thẳng, lập tức không dám thở mạnh.
Thu hồi pháp bàn, Phương Bàn nhìn tất cả mọi người trong điện, thấp giọng quát:
"Tất cả các ngươi, lập tức xuất phát, lệnh tất cả tông môn dốc toàn bộ lực lượng, phải trong thời gian ngắn nhất quét sạch toàn bộ dư nghiệt thú triều trên hai đại lục, kẻ nào vi phạm, giết!"
Nghe vậy, mọi người đều kinh hãi, nhưng cũng không dám có dị nghị, đều vâng mệnh lui ra khỏi đại điện.
Chẳng mấy chốc, cả đại điện liền trở nên vắng vẻ, chỉ còn lại một mình Phương Bàn.
Hắn lật tay lấy ra một bình sứ bạch ngọc mờ, đưa lên trước mắt, nhìn giọt tinh huyết màu vàng đang từ từ di chuyển dọc theo thành bình mà lẩm bẩm:
"Cho dù ngươi có thể giải được Cách Nguyên Pháp Liên thì sao chứ? Đã về Tiên giới rồi thì ta cũng có thể tìm được vị trí xác thực của ngươi nhờ một giọt tinh huyết cuối cùng này. Chỉ cần xong việc ở đây, ta sẽ về tự tay nghiền ngươi thành tro, lần này chắc chắn sẽ khiến ngươi thân hình câu diệt..."
Khi nói đến câu cuối, giữa hai hàng lông mày hắn lộ vẻ dữ tợn, trong mắt cũng toát ra thần sắc vô cùng âm tàn.
...
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, thoáng cái đã qua một năm.
Trong một năm này, bầu trời đêm trên Ô Mông đảo mỗi đêm đều có cột sáng màu bạc rủ xuống, trên đảo thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng dị động.
Tất cả đảo dân đều biết, đây là vị thần hộ mệnh của Ô Mông đảo đang bế quan tu luyện.
Ban đầu, họ có chút không thích ứng, nhưng dần dà rồi cũng quen, ngược lại, có ngày nào không có dị động thì lại thấy ngủ không ngon.
Nhưng đêm nay, động tĩnh trên đảo quả thực quá lớn, gần như toàn bộ hòn đảo đều đang rung chuyển không ngừng, ngay cả vùng biển phụ cận cũng bị ảnh hưởng, nổi lên những đợt sóng lớn dữ dội.
Nhiều đảo dân không thể ngủ được, nên đã đến trước các pho tượng Tổ Thần ở khắp đảo, thành tâm cầu nguyện.
Cùng lúc đó, trong tiểu viện tứ hợp ở giữa đảo, Hàn Lập đang khoanh chân ngồi trong một vùng tinh quang trắng muốt, hai mắt nhắm nghiền, mặt đầy vẻ ngưng trọng.
Trước mặt hắn, Địa Chỉ hóa thân đang ngồi đối diện, toàn thân cũng đang phát sáng màu xanh lam, dốc toàn bộ tín niệm chi lực trong cơ thể chuyển hóa thành pháp lực, không ngừng rót vào cơ thể hắn.
Lúc này, trong đan điền Hàn Lập, khắp nơi tràn ngập tinh thần lực trắng loáng, một người tí hon màu vàng lơ lửng trong bạch quang đó.
Tám sợi xiềng xích đen ban đầu nhô ra từ người hắn giờ không thấy bóng dáng, thay vào đó, là một sợi xích màu xanh đen gần như thực thể kéo dài ra từ bụng.
Sợi xích này là kết tinh của tám sợi xiềng xích trước khi toàn bộ chúng bị tan rã. Hàn Lập mượn sức đại trận, dùng tinh thần lực và pháp lực làm hao mòn lớp hắc vụ tinh quang trên đó ròng rã hơn ba tháng, cuối cùng mới xóa sạch được chúng, để lộ ra bản thể.
"Hô"
Theo ý niệm của Hàn Lập vừa động, một chiếc cự phủ sáng loáng ngưng kết từ thần niệm lực lập tức xuất hiện trong đan điền, đột nhiên nâng lên rồi bổ mạnh xuống sợi xích.
"Oanh" một tiếng, tựa như một tiếng kinh lôi nổ tung trong đan điền Hàn Lập.
Thần niệm cự phủ bay ngược lên cao, hóa thành từng tia tinh quang tán loạn, còn sợi xích xanh đen thì trơn nhẵn như ban đầu, không hề có vết tích nào.
Mặt Hàn Lập không chút đổi sắc, dường như đã lường trước được tình huống này.
Hắn khẽ quát một tiếng, toàn bộ pháp lực trong cơ thể lập tức trào dâng, gom hết tinh thần lực trong đan điền lại một chỗ, ngưng tụ thành một bàn tay ánh bạc, chụp lấy sợi xích.
Cùng lúc đó, nhờ vận chuyển Luyện Thần thuật, trong đầu hắn cũng nổi lên sóng gió cuồn cuộn, sức mạnh thần thức bao la ùa xuống, xông vào trong đan điền, trực tiếp hóa thành một cự thủ óng ánh, ôm lấy sợi xích.
Khi hai cự thủ nắm chặt lại, Hàn Lập lập tức dồn sức kéo mạnh một cái.
Sợi xích màu đen "Thương lang lang" vang lên, lập tức bị kéo căng thành một đường thẳng, một trận đau đớn dữ dội cũng truyền đến từ trên Nguyên Anh.
Hắn nghiến chặt răng, thúc ép thần thức liên tục tràn vào đan điền, đồng thời hai cự thủ không hề nới lỏng, liều mạng kéo.
Nhưng sợi xích đen cứng rắn kia tuy liên tục vang lên những tiếng "Tranh tranh", vẫn không hề có dấu hiệu nới lỏng chút nào.
Đánh giá 9-10 cuối chương để ủng hộ converter...↓ ↓
Bạn cần đăng nhập để bình luận