Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 818: Âm hồn bất tán

"Ồ! Lại là Minh Tâm Thủy Mẫu, thứ này bình thường đều ở trong biển sâu Mặc Hải vực, sao hôm nay lại nổi lên mặt nước vậy?" Thạch Xuyên Không thấy vậy, ánh mắt có chút ngưng tụ, kinh ngạc kêu lên.
Hàn Lập nghe vậy thần sắc lập tức biến đổi, lớn tiếng kêu lên: "Đi mau."
Nói rồi, quanh thân hắn liền sáng lên kim quang, một bước vượt ngang mà ra, Chân Ngôn Bảo Luân trong cơ thể cấp tốc nghịch chuyển, chộp lấy Thạch Xuyên Không còn đang nghi hoặc, thân hình lóe lên rồi biến mất.
Hai người vừa bay lên cao, con sứa kia đã đâm vào thân Ô Kình.
Ngay sau đó, liền nghe thấy một tiếng "Ầm ầm" vang thật lớn!
Con sứa màu trắng kia quanh thân phát ra ánh sáng chói lòa, trực tiếp vỡ tan.
Cùng lúc đó, con Ô Kình to lớn kia trong cơ thể cũng vang lên một trận sấm rền, đột nhiên nổ tung, xương cốt lớn nhỏ bên trong vậy mà đều tách khỏi huyết nhục, bắn tung tóe về phía hai người Hàn Lập.
Hai người Hàn Lập bay lên không trung, lập tức quay người, mỗi người giơ một quyền hướng phía hư không phía dưới đánh xuống.
"Oanh" một tiếng vang thật lớn!
Hai đạo quyền ảnh khổng lồ một xanh một bạc ầm vang đánh xuống, va chạm với đám bạch cốt mang theo huyết nhục hồng phấn kia.
Hai đạo quyền ảnh đồng thời nổ tung, những bạch cốt của Ô Kình cũng nổ tung theo, biến thành bột mịn trắng xóa.
Không đợi hai người Hàn Lập thấy rõ tình hình, từ trong bột mịn màu trắng kia, một bóng người màu trắng lướt nhanh ra, bàn tay ở trong hư không bỗng nhiên vung lên, một tầng màn ánh sáng trắng liền khuếch trương ra, bao phủ hai người Hàn Lập vào bên trong.
Ngay sau đó, trong màn sáng sương trắng tràn ngập, nổi lên những trận quỷ khí âm trầm.
Phía xa trong một mảnh sương mù, từng tòa kiến trúc hình tháp cao lớn bay lên, trấn thủ theo bốn phương tám hướng.
Hàn Lập cùng Thạch Xuyên Không ở trong đó, không khỏi biến sắc mặt.
"Hai tên tiểu tạp nham, đạo hạnh không cao, tâm nhãn lại không ít, làm lão phu tìm một hồi. Không nghiền xương các ngươi thành tro, khó giải mối hận trong lòng lão phu!" Lúc này, một giọng nói truyền đến, âm thanh lúc xa lúc gần, trôi nổi không cố định.
"Nguy rồi, là Chiếu Cốt lão quỷ kia đuổi tới, đúng là âm hồn bất tán." Thạch Xuyên Không trong lòng âm thầm kêu khổ.
Hàn Lập nghe vậy, trong đôi mắt hào quang màu tím bỗng nhiên lóe lên, Cửu U Ma Đồng trong nháy mắt mở ra, nhìn khắp bốn phía.
Vừa nhìn, da đầu hắn không khỏi tê dại một hồi.
Chỉ thấy trên tám phương hướng, tất cả đều đứng lặng một tòa bạch cốt kinh quan, mỗi tòa đều cao mấy trăm trượng, phía trên những đầu lâu trắng hếu lít nha lít nhít xếp chồng lên nhau, trong hốc mắt đều lóe lên quỷ hỏa màu xanh lục.
Trên đỉnh tám tòa kinh quan, đầu lâu đều không giống bình thường, có cái toàn thân óng ánh như ngọc, có cái sáng sủa như kim, nhìn lúc còn sống đều là tu sĩ tu hành đắc đạo cấp cao.
Giữa chúng có một loại liên hệ bí ẩn nào đó, tạo thành một Âm Cốt đại trận cổ quái, từ đó truyền ra từng trận khí âm hàn khiến Hàn Lập và hai người cảm thấy tiên linh lực trong cơ thể vận chuyển bị ảnh hưởng.
Đối mặt một vị tu sĩ Đại La cảnh thịnh nộ, Hàn Lập tự nhiên không dám khinh thường.
Hắn vung tay lên, một tầng màn ánh sáng màu vàng lập tức khuếch trương ra, bao phủ phạm vi mấy trăm trượng, cố ý làm chậm lại khí tức ăn mòn.
Nhưng mà, trong Thời Gian Linh Vực của hắn, tốc độ lưu động của những sương trắng kia rõ ràng chậm lại, nhưng nhiệt độ trong không khí lại càng lúc càng thấp, ánh sáng cũng càng lúc càng mờ.
"Hôm nay, lão phu xem các ngươi còn có thể chạy trốn đi đâu."
Kèm theo tiếng gầm giận dữ, liền có trận trận sóng nước quay cuồng vang lên.
Hàn Lập cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trong sương mù dày đặc phía dưới, có những đạo huyết hồng quang mang sáng lên, trên mặt biển đen nhánh sinh ra một Luyện Ngục Hỏa Khanh phương viên trăm trượng.
Trong hố lửa khói đen cuồn cuộn, bên trong như có nham tương bốc lên, nhưng lại làm kẻ khác không cảm nhận được chút sóng nhiệt nào.
Trong nham tương, từng bộ xương khô không đầu màu trắng, lớp lớp trong nham tương vô vị giãy dụa, muốn leo ra ngoài hố lửa, nhưng lại không vượt qua được, liên tiếp chìm vào nham tương, cảnh tượng thê thảm.
Thế nhưng, đúng lúc này, trên tám tòa bạch cốt kinh quan, tám cái đầu lâu không giống bình thường kia đồng thời sáng lên một phù văn chân ngôn tương tự Phật gia, trên kinh quan tất cả xương đầu giống như sống lại, nhao nhao rung động.
Xương hàm trên dưới vốn lỏng lẻo của chúng run lên, vang lên một tràng âm thanh "Ken két" quỷ dị mà dày đặc.
Phía dưới Luyện Ngục Hỏa Khanh cũng kịch liệt rung động theo, nham tương vốn chỉ bình tĩnh nổi bọt khí, giờ phút này trạng thái bề mặt vậy mà dốc lên nhanh chóng, có vẻ sắp tràn ra.
Vô số xương khô đã biến mất trong đó, tự nhiên cũng theo đó mà nổi lên, hướng giữa không trung bay lên.
Hàn Lập cau mày, vẻ mặt nghiêm túc, giờ phút này hắn không có tâm trí để suy nghĩ, vì sao Chiếu Cốt chân nhân có thể tìm tới hai người họ, lại ẩn mình trong Minh Tâm Thủy Mẫu, chỉ muốn nghĩ xem nên ứng đối để thoát thân như thế nào.
"Lệ huynh, Khô Cốt Linh Vực của Chiếu Cốt lão quỷ hết sức lợi hại, là Linh Vực có thể đạt tới cấp độ Tạo Vật cảnh, lần này thật có chút không xong. Một hồi tìm cơ hội chúng ta chia nhau đào mệnh đi." Thạch Xuyên Không mở miệng nói.
"Lão gia hỏa này xem ra đã có dự mưu từ trước, lần này muốn chạy trốn cũng không dễ." Hàn Lập cười khổ một tiếng, nói.
Linh Vực Tạo Vật cảnh trước kia hắn từng kiến thức qua, nhưng cảm giác áp bách mãnh liệt như Chiếu Cốt chân nhân hôm nay, lại đúng là lần đầu tiên.
Thạch Xuyên Không hiển nhiên cũng phát hiện điểm này, sắc mặt trở nên khác thường khó coi.
"Đến." Ánh mắt Hàn Lập bỗng nhiên co lại, mở miệng quát.
Theo tiếng nói này, phía dưới Luyện Ngục Hỏa Khanh rốt cục triệt để bộc phát, nham tương đỏ như máu phun trào, vô số bạch cốt không đầu bên trong bay vụt lên, lao thẳng tới chỗ hai người họ.
Trong huyết quang, tất cả xương khô dường như sống lại, mỗi cái đều giãn gân cốt, phát ra trận trận tiếng vang "Ken két", trong tay cầm những binh khí bằng bạch cốt, im lặng phóng về phía hai người.
"Vực Linh? Lẽ nào lão quỷ này đã cô đọng Linh Vực đến Hóa Linh cảnh?" Thạch Xuyên Không kinh hô một tiếng, lật tay một cái phía dưới, vội vàng lấy ra một thanh chiến đao màu đen, nắm trong tay.
Tử mang trong mắt Hàn Lập nhấp nháy không yên, tiện tay vung xuống phía dưới, bên cạnh một đạo quang môn màu bạc sáng lên, Giải Đạo Nhân thần sắc hờ hững từ đó một bước đi ra, tới trên hải vực.
"Lại còn có Động Thiên Chi Bảo, xem ra lần này bao nhiêu cũng có thể bồi thường lại một chút." Thanh âm Chiếu Cốt chân nhân không biết từ đâu nhẹ nhàng tới.
"Nhìn từ khí tức, những vật này hình như chỉ là Đạo binh, không phải là Vực Linh... hoặc có thể nói là Đạo binh tương tự như Vực Linh..." Hàn Lập điếc tai ngơ, mở miệng nói với Thạch Xuyên Không.
Nói rồi, hắn nhìn về phía Giải Đạo Nhân, nhẹ gật đầu với nó.
Người sau lập tức lật tay một cái, trong lòng bàn tay hiện ra một hồ lô màu xanh, đổ xuống phía dưới, đột nhiên đánh vào đáy.
Theo một trận thanh quang sáng lên, một đạo quang mang hiện lên ở miệng hồ lô, vô số hạt đậu màu vàng bắn ra từ đó, như mưa rơi vãi xuống phía dưới.
Chỉ thấy trong hư không, từng đạo tử kim quang mang không ngừng vang lên, trên những hạt đậu màu vàng đều có điện mang quấn quanh, nhao nhao lóe lên quang mang hóa thành những Đạo Binh tử văn kim giáp cao hơn một trượng.
Dung mạo trên mặt chúng đều không khác nhau chút nào, đường cong trên mặt cũng hơi cứng nhắc khó chịu, duy chỉ trong đôi mắt vậy mà vẫn còn thần quang ẩn giấu, trông có vài phần linh tính.
Trên người chúng, tất cả đều mặc một bộ áo giáp màu vàng óng có những đường vân màu tím, che chắn tất cả chỗ yếu trên người, kiểu dáng cổ xưa, hoa văn phức tạp, trông tràn đầy chính khí.
Tất cả Đạo binh đều không cần người chỉ huy, lòng bàn tay từng người đều sáng lên những đạo điện quang tử kim, trước tiên là mở ra thành lưới như cánh chim, sau đó lại nhanh chóng co vào ngưng tụ thành những thanh lôi điện binh khí kiểu dáng khác nhau, từ quanh thân tỏa ra trận trận lôi đình khí tức mãnh liệt.
Mấy ngàn Đạo binh vừa mới hiển hóa xong, những bạch cốt không đầu phía dưới cũng nhao nhao xông lên, hai nhánh quân đội lúc lên lúc xuống, đối đầu va chạm vào nhau.
"Ầm ầm" Trong một trận sấm sét chói mắt vang dội, mấy ngàn đạo lôi điện tử kim từ tay Đạo binh bắn ra, đồng thời nổ tung, tựa như một trận pháo hoa rực rỡ chiếu rọi bầu trời đêm, lộng lẫy vô cùng.
Hàn Lập đảo mắt, chỉ thấy nơi điện quang chiếu đến, những bạch cốt đều đứt gãy tan ra thành từng mảnh, rơi vào Luyện Ngục Hỏa Khanh bên dưới, bị nham tương cuồn cuộn nuốt sống vào.
Trong sương trắng sâu thẳm, một bóng trắng hơi khựng lại, kinh ngạc nhẹ "A" một tiếng, lập tức thân hình lại khẽ lay động, biến mất trong sương mù trắng.
Trong lòng Hàn Lập nảy sinh cảm ứng, ánh mắt dời về phía vùng hư không kia, nhưng lại chỉ thấy những dư quang lưu động, không có gì cả.
"Chiếu Cốt lão quỷ đúng là cáo già, tuy có tu vi Đại La, lại không chịu tùy tiện tiếp cận chúng ta, xem ra lai lịch của chúng ta hắn đã sớm thăm dò." Hàn Lập truyền âm nói ra.
"Thời gian qua đi nhiều năm như vậy, tin tức của chúng ta chỉ sợ đã sớm bay đầy trời ở Thánh Vực, hắn biết cũng không có gì kỳ quái. Những ngày qua đến nay, Lệ huynh cần cù tu hành, ta cũng không có nhàn rỗi, chỉ là bị giới hạn cảnh giới không cách nào đột phá, mới khó có hành động lớn. Chỉ cần chúng ta có thể thoát ra khỏi phạm vi Khô Cốt Linh Vực này, ta liền có thể phát động một bí thuật không gian, đưa ngươi và ta rời khỏi nơi đây trong nháy mắt." Thạch Xuyên Không truyền âm trả lời.
"Theo ta được biết, Linh Vực Tạo Vật cảnh khác biệt so với Linh Vực bình thường, có khả năng mạnh hóa không gian Linh Vực kèm theo pháp tắc thuộc tính, muốn đột phá ra ngoài e rằng rất khó, huống hồ thằng Chiếu Cốt kia còn ẩn nấp trong bóng tối, càng thêm không dễ." Hàn Lập truyền âm nói.
"Nếu Lệ huynh có biện pháp phá hủy một tòa bạch cốt kinh quan, ta liền có thể hao tổn một chút tinh huyết, thử cưỡng ép phát động bí thuật, từ chỗ lỗ hổng đó chạy trốn." Thạch Xuyên Không hơi do dự, nói.
"Xem ra cũng chỉ có như vậy." Hàn Lập nhẹ gật đầu, nói.
Đúng lúc này, trong đám Đạo binh phía dưới lại truyền tới những tiếng ồn ào lộn xộn, Hàn Lập cúi đầu nhìn lại thì thấy xương gãy vừa nãy bay xuống lại trở về Luyện Ngục Hỏa Khanh tất cả đều một lần nữa tổ hợp, từng cái đều phục hồi như cũ, lần nữa xông lên giao chiến với đám Đạo binh.
Cùng lúc đó, một bàn tay bạch cốt to lớn từ trong hố lửa nhô ra, nắm lấy mép hố lửa, dùng sức trèo lên, đột nhiên xông ra khỏi hố lửa.
Thân hình hoàn chỉnh của nó lộ ra bên ngoài nham tương, lại là một bộ xương khô bốn tay khổng lồ cao hơn trăm trượng, nó cũng không có đầu, chỉ có trên thân xương cốt là những đoàn hỏa diễm màu đỏ máu bao quanh, trong tay cầm bốn chuôi trường kiếm bằng xương, bên trên khắc âm văn, lít nha lít nhít, không cách nào thấy rõ.
Cự cốt bốn tay hai chân giẫm một cái, thân hình liền cất cao, lập tức xông vào quân trận Đạo binh.
Trong chốc lát, mấy trăm Đạo binh bao vây xung quanh, binh khí trong tay nhao nhao chém xuống, trên đó có những đạo lôi điện tử kim phun ra, đánh lên thân bốn tay của cự cốt.
Chỉ thấy quanh thân cự cốt huyết mang sáng lên, những ngọn lửa màu đỏ máu đều phình to ra, hóa thành một đạo huyết quang áo giáp, phía trên không biết có loại lực lượng cổ quái gì, lại có thể ngăn cản hết tất cả lôi điện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận