Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 1240: Trảm Thi Tiên Phù

"Với uy lực thần lôi cấp độ đó, chắc hẳn không còn khả năng sống sót." Đối diện với sự thăm dò có chút chần chờ của Lam Nhan, Hàn Lập sắc mặt ngưng trọng nói.
Nói xong một câu, hắn cố gắng muốn đứng lên, kết quả mới vừa đứng dậy, liền cảm thấy toàn thân một trận mệt mỏi rã rời, hai chân mềm nhũn, lại ngã ngồi xuống.
Lam Nhan thấy vậy, bước lên trước đưa tay muốn đỡ, nhưng bị Hàn Lập phất tay ngăn lại.
"Tiêu hao hơi quá sức, ta điều tức một lát là được, ngươi không cần để ý đến." Hàn Lập chậm rãi nói.
Nói xong, hắn lại khoanh chân ngồi xuống, tự mình nhắm mắt điều tức.
Lam Nhan thấy hắn thật sự không sao, mới thở phào nhẹ nhõm, đứng sang một bên, nhìn lên trên, chỉ thấy không gian dưới đất đã sụp đổ hoàn toàn, đỉnh chóp để lộ ra một vạt ánh nắng, vừa vặn chiếu vào người nàng, trông có vẻ hơi chói mắt.
Ánh nắng chiếu rọi, bóng của nàng kéo dài thật dài, mãi đến bên cạnh Hàn Lập.
Cuộc chiến bên Đề Hồn cũng đã sắp kết thúc, nàng đem tia âm sát chi khí cuối cùng hút vào bụng, sau đó đánh một tiếng ợ no nê, lại khôi phục hình người.
Thấy Hàn Lập đang điều tức ở đây, nàng liền không quấy rầy, mà đi đến bên cạnh bộ cổ tịch nặng nề kia xem xét.
Lam Nhan thấy thế, đang muốn tiến lên cùng nàng nói gì đó.
Nhưng mà vừa mới nhấc bước, thân hình của nàng đột nhiên cứng đờ, trong mắt lóe lên một tia khó tin.
Thì ra, thân thể của nàng di chuyển, nhưng bóng của nàng vẫn còn ở nguyên chỗ.
Trong thoáng chốc, dị biến đột ngột xảy ra.
Trong bóng tối lưu lại ở nguyên chỗ kia, bỗng nhiên sáng lên một vệt ô quang, một bóng người từ đó đột ngột hiện ra, tay cầm một thanh dao găm quỷ đầu, đâm thẳng về phía ngực yếu hại của Hàn Lập.
Hai gò má hắn gầy gò cao, ánh mắt âm lãnh vô cùng, không phải Quỷ Linh tử thì còn có thể là ai?
Biến cố này quá sức kinh người, khiến Lam Nhan và Đề Hồn đều không kịp phản ứng, dao găm quỷ đầu của Quỷ Linh tử đã cách ngực Hàn Lập không đến vài tấc.
Nhưng Hàn Lập tựa hồ vẫn chưa tỉnh, vẫn nhắm mắt điều tức.
Vừa rồi một trận chiến, hắn đã tiêu hao quá nhiều.
Hai mắt Quỷ Linh tử trợn trừng, trên khuôn mặt vốn tái nhợt bỗng ửng lên một tia đỏ, tựa hồ vì sắp thành công mà có chút hưng phấn.
Nhưng ngay lúc này, Hàn Lập trông như đã hao tổn quá nhiều sức lực, không còn sức hoàn thủ lại đột ngột mở mắt, ánh mắt sắc như điện, khác hẳn vẻ uể oải, khóe miệng còn cong lên một nụ cười lạnh.
"Biết ngay ngươi không cam tâm, đang chờ ngươi đây..."
Hắn vừa mỉa mai vừa nói, một bàn tay đã nhanh như chớp vươn ra, điện quang màu vàng trong lòng bàn tay lượn lờ, đi sau về trước túm lấy cổ Quỷ Linh tử.
"Sao...Sao có thể?" Quỷ Linh tử tay cầm dao găm quỷ đầu đã cắm sát ngực Hàn Lập, nhưng không cách nào tiến thêm nửa tấc, khó tin lẩm bẩm.
"Lúc nãy tụ lực không đủ, ta đã biết một kiếm đó không giết được ngươi, vốn định ngươi biết điều bỏ trốn, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, đáng tiếc ta vừa giả vờ một chút yếu thế, ngươi liền không nhịn được ra tay, quả nhiên là tự mình muốn chết." Hàn Lập cười lạnh nói.
"Nơi này là Cửu Nguyên quan, ngươi dám giết ta?" Quỷ Linh tử tức giận nói.
"Ta đã tới đây, tự nhiên đã chuẩn bị đủ đường lui. Với tu vi hiện tại của ngươi chỉ còn mười phần một, giết ngươi chẳng dễ như trở bàn tay, nhưng ta vẫn phải sưu hồn trước rồi tính." Hàn Lập vừa cười vừa nói.
Nói rồi, một luồng sáng từ mi tâm hắn lóe lên, một sợi tơ tinh tế vươn ra, thẳng đến mi tâm Quỷ Linh tử thăm dò vào.
Tâm niệm Hàn Lập vừa động, Luyện Thần thuật âm thầm vận chuyển, định phá tan cấm chế thức hải của Quỷ Linh tử.
"Ha ha, muốn sưu hồn bản tọa, đúng là mơ mộng hão huyền. Đã ngươi không mời mà đến, vậy bản tọa sẽ tặng ngươi một món quà hậu hĩnh." Thần niệm Hàn Lập còn chưa tiến vào thức hải Quỷ Linh tử, thì trong thức hải của mình đã vang lên tiếng của Quỷ Linh tử.
Hàn Lập thầm nghĩ trong lòng "Không hay" liền vội thu hồi sợi tơ từ mi tâm, mở hai mắt ra.
Nhưng ngay khoảnh khắc hắn mở mắt, liền thấy một tấm phù lục màu u tím cổ quái, từ mi tâm Quỷ Linh tử bỗng nhiên bay ra, "Hô" một tiếng bùng cháy, hóa thành một đạo phù văn màu tím, trực tiếp đánh vào mi tâm hắn.
Ngay sau đó, một trận đau đớn kịch liệt chưa từng có, dường như tê liệt cả đầu óc, ập đến.
Dù Hàn Lập đã từng trải qua vô vàn đau khổ, cũng khó mà chịu đựng, tay không khỏi buông ra, ôm đầu ngã xuống đất, quay cuồng xung quanh.
Quỷ Linh tử sau khi thoát thân, liền lập tức giãn khoảng cách với hắn.
"Ngươi đã làm gì?" Đề Hồn thấy thế, giận dữ nói.
"Không phải bản tọa đã nói rồi sao, tặng hắn một món quà hậu hĩnh. Đây chính là Trảm Thi Tiên Phù mà bản tọa đã chuẩn bị để đột phá bình cảnh trong tương lai, nếu dùng khi đến Đại La cảnh hậu kỳ, tự nhiên sẽ có công hiệu vô tận, hơn cả ngàn vạn loại đan dược diệu kỳ, vậy mà lại dùng lên người một tên Đại La cảnh sơ kỳ như hắn, ha ha, ha ha..." Quỷ Linh tử thần sắc dữ tợn, cười lớn nói.
"Mau giải nó cho hắn." Đề Hồn hét lớn một tiếng, lao thẳng về phía hắn.
Quỷ Linh tử lại trực tiếp tan rã thân hình, hóa thành một đám quỷ vụ, tiêu tán đi.
Lần giao chiến với Hàn Lập này, hắn bị thương cực kỳ nặng, dù có thể giữ được cảnh giới ban đầu không bị giảm, ngày sau muốn tiến thêm một bước, tiến vào Đại La hậu kỳ, có lẽ chỉ còn là một hy vọng xa vời.
Nếu không phải như vậy, hắn cũng sẽ không nỡ đem "Trảm Thi Tiên Phù", danh xưng một trong ba loại tiên phù đứng đầu Tiên giới, dùng lên người Hàn Lập.
"A..."
Một tiếng gào thét thống khổ như xé nát cõi lòng vang lên, Hàn Lập đang lăn lộn trên mặt đất đột nhiên cá chép nhảy, từ trên mặt đất đứng lên, cả người như một cây trường thương đứng thẳng bất động tại chỗ.
"Trước đừng qua đó, ngươi nhìn hắn xem..." Đề Hồn thấy vậy, vừa định tiến đến gần thì bị Lam Nhan một tay ngăn lại.
Đề Hồn ngưng thần nhìn kỹ, chỉ thấy Hàn Lập giờ phút này đứng tại chỗ, có chút không thích hợp.
Khuôn mặt vốn không có gì nổi bật của hắn, lúc này lại đồng thời xuất hiện hai loại thần sắc, quỷ dị vô cùng.
Nửa bên mặt trái của hắn nhíu mày, mắt trợn trừng, ngay cả mũi cũng nhăn lại, khóe miệng thì treo một nụ cười tà ác, còn nửa bên mặt phải của hắn thì bình thường hơn nhiều, chỉ là trong ánh mắt tràn đầy vẻ giãy dụa.
"Chủ nhân, ngươi sao vậy?" Đề Hồn thấy thế, kinh hãi kêu lên.
Hàn Lập hơi ngẩng đầu lên, dường như nghe thấy lời của Đề Hồn, nửa bên mặt phải khẽ giật giật, tựa hồ muốn trả lời, nhưng nửa bên mặt trái lại không đồng ý, chỉ toe miệng cười gằn, khiến nửa bên mặt phải cũng không thể phát ra tiếng.
"Lần này thật là nguy rồi..." Lam Nhan thần sắc khó coi, lẩm bẩm nói.
Chỉ nghe trong miệng Hàn Lập phát ra một tiếng gào thét thống khổ, thân thể đột nhiên lao về phía trước, tựa hồ muốn lao về phía Đề Hồn.
Trong mắt Lam Nhan lóe lên một tia kinh hoàng, thân thể không khỏi lảo đảo lùi lại vài bước.
Nhưng ngay sau đó, bước chân Hàn Lập lại khựng lại, mặt mũi tràn đầy thống khổ ôm lấy đầu, ngã trên mặt đất điên cuồng lăn lộn.
"Hắn rốt cuộc đã dùng chiêu gì, mà thần hồn của chủ nhân lại có chút bất ổn." Đề Hồn cảm nhận được thần hồn Hàn Lập dao động, sắc mặt thay đổi đột ngột, kinh ngạc nói.
"Là Trảm Thi Phù." Lam Nhan thần sắc ngưng trọng, nói.
"Trảm Thi Phù...Đó là cái gì?" Đề Hồn lo lắng hỏi.
"Trảm Thi Tiên Phù là một trong những tiên phù trân quý nhất của toàn bộ Chân Tiên giới, cho đến nay vẫn được biết đến, là một trong số ít những thủ đoạn phụ trợ tu sĩ Đại La cảnh Trảm Thi." Lam Nhan giải thích.
"Trảm Thi? Đây không phải là bình cảnh chỉ xuất hiện khi tu luyện đến đỉnh phong ba giai đoạn của Đại La cảnh sao?" Đề Hồn khó hiểu nói.
"Ngươi nói không sai, cho nên đây chính là vấn đề, Hàn đạo hữu trước mắt chỉ ở cảnh giới Đại La sơ kỳ, còn cách việc tấn thăng Đại La trung kỳ một khoảng không nhỏ, căn bản cũng không có tư cách Trảm Thi, nhưng lúc này lại bị cưỡng ép sử dụng Trảm Thi Tiên Phù..." Lam Nhan tiếp tục nói.
Đề Hồn nghe thấy lời này, liền lập tức hiểu ra, sắc mặt cũng trong nháy mắt trở nên càng khó coi.
Nàng còn rõ hơn Lam Nhan về tình huống của Hàn Lập, lúc trước sau khi Hàn Lập đột phá Đại La cảnh giới, mặc dù bế quan tu luyện có tiến triển nhảy vọt, một hơi khai thông không ít tiên khiếu, nhưng còn cách trạng thái đỉnh phong Đại La sơ kỳ một quãng khá xa, còn cách kỳ bình cảnh cần Trảm Thi lần thứ nhất cũng còn rất xa.
Ngoài ra, những tu sĩ Đại La cảnh bình thường khi đạt tới bình cảnh cần Trảm Thi để tiến giai, đều sẽ chuẩn bị các loại thủ đoạn, sau đó tìm một nơi yên tĩnh bế quan, có thể nói là chuẩn bị chu toàn, nhưng cũng không chắc chắn có thể thành công chém ra Thi Thần, cho dù có thành công chém ra, cũng phải chịu phản phệ rất lớn, nhẹ thì tu vi lùi lại, nặng thì có nguy cơ vẫn lạc.
Trảm Thi Tiên Phù đối với Hàn Lập mà nói hiện tại, không nghi ngờ gì là một thủ đoạn quá gấp gáp, đang thúc đẩy hắn sớm tách ra Thi Thần đầu tiên khi mà cảnh giới điều kiện còn chưa đủ.
Với tình hình hiện tại của Hàn Lập, tự nhiên không có khả năng Trảm Thi thành công, vậy nên cái kết chờ đợi hắn chỉ có thể là diệt vong.
"Có biện pháp nào ngăn chặn không?" Đề Hồn mắt nhìn chằm chằm Hàn Lập, hỏi.
"Quỷ Linh tử khi thả Trảm Thi Phù đã kích hoạt, chúng ta không thể nào ngăn cản được... Chỉ có thể xem Hàn đạo hữu có thể tự mình chặn được tác dụng của phù lục hay không thôi." Lam Nhan mặt đầy vẻ bất lực, thì thào nói.
Trong lòng nàng rõ ràng, uy lực tiên phù kiểu này đã phóng thích, không phải là một tu sĩ Đại La cảnh sơ kỳ có thể áp chế được.
Ngay lúc này, Hàn Lập đang ôm đầu lăn lộn, đột nhiên dừng lại, bỗng lộn mình một cái, thân hình lóe lên một cái, gần như trong nháy mắt đã biến mất tại chỗ, lao thẳng đến trước mặt Đề Hồn.
Đề Hồn không kịp phòng bị, chỉ có thể bản năng giơ hai tay lên trước người, kết quả ngay sau đó, Hàn Lập liền xòe năm ngón tay thành trảo, đột nhiên chụp tới.
Đề Hồn nhìn xuyên qua khe hở giữa hai tay, thấy khuôn mặt Hàn Lập đã hoàn toàn vặn vẹo, biến thành một khuôn mặt đầy dữ tợn hung ác, ngoác miệng khoa trương, thậm chí còn chảy một chút nước bọt trong suốt.
"Hắc hắc, ngươi tựa hồ có khí tức liên kết với hắn rất chặt chẽ..." Hàn Lập giọng ác hình ác trạng nói.
Ngay sau một cái chớp mắt, Đề Hồn đã cảm nhận một lực lượng như dời non lấp biển ập đến, hai tay gần như muốn đứt gãy, thân hình lộn nhào đâm nát phế tích hoang tàn, trên mặt đất vạch ra một dấu vết thật sâu.
Thân hình của nàng vất vả lắm mới va vào một vách đá lớn, mới dừng lại được, một tay vội che miệng, nhưng vẫn không nhịn được "Oa" một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận