Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 1157: Thu hoạch

Chương 1157: Thu hoạch
Hàn Lập vừa mới bước vào không gian Hoa Chi, liền nhíu mày lại, luôn cảm thấy hình như có chỗ nào đó không thích hợp.
Chưa kịp hắn nghĩ nhiều, một loạt tiếng vang ầm ầm đập thẳng vào mặt truyền đến, trực thấu sâu vào đáy lòng hắn, trong đó còn kèm theo từng trận tiếng quỷ kêu, bén nhọn vô cùng, lại lúc cao lúc thấp, khiến cho người ta nghe vô cùng bực bội.
Hắn chỉ cảm thấy tâm thần vì đó rung động, tay chân không nhịn được động đậy, vội vàng vận chuyển Luyện Thần Thuật ổn định thần hồn, lúc này mới hướng về nơi phát ra âm thanh nhìn lại.
Chỉ thấy nơi phát ra tiếng quỷ khóc, chính là lầu các Đề Hồn bế quan.
Giờ phút này, lầu các thình lình bị một cỗ hắc khí đậm đặc như mực bao phủ, kịch liệt xoay tròn tạo thành một cái vòng xoáy hắc khí, ẩn ẩn có từng đạo quỷ ảnh trong đó chớp động ra vào, trùng kích vào cấm chế xung quanh lầu các khiến chúng rung động không ngừng.
May mắn những cấm chế kia là do chính Hàn Lập tự tay luyện chế, bên trong lại dung nhập Thời Gian pháp tắc chi lực, nếu không e rằng không cách nào ngăn cản được sự trùng kích của hắc khí.
"Chuyện gì xảy ra?" Hàn Lập vội vàng bay đi, đồng thời thả ra một sợi thần thức hướng vào trong cấm chế thăm dò.
Nhưng thần thức của hắn vừa mới đi vào vòng xoáy hắc khí, lập tức bị thôn phệ vào trong, đồng thời một cỗ thôn phệ chi lực cường đại từ trong vòng xoáy phát ra, ẩn ẩn có ý muốn xâm nhập vào đầu óc hắn.
Hàn Lập vội vàng thu hồi thần thức còn lại, lúc này mới ngăn cản được thôn phệ chi lực quỷ dị từ vòng xoáy.
Hai hàng lông mày hắn khẽ động, trên mặt ngược lại lộ ra vẻ vui mừng.
Tình huống trước mắt không cần nói nhiều, chắc chắn là Đề Hồn trong lầu các gây ra, xem ra nó hấp thu nguyên khí của Ô Sào Quỷ Vương, hẳn là lại có đột phá.
Nhưng Hàn Lập lập tức lộ vẻ do dự, tình huống trước mắt này, hắn cũng không tiện nhúng tay, chỉ có thể dựa vào một mình Đề Hồn vượt qua, với năng lực của Đề Hồn, sẽ không có chuyện gì.
Hắn lập tức vung tay lên, mấy chục đạo kim quang từ trong tay hắn bắn ra, rơi xuống phụ cận lầu các, lại mở ra một tầng màn ánh sáng màu vàng càng thêm dày đặc.
Trong tầng màn sáng cấm chế này cũng ẩn chứa Thời Gian pháp tắc chi lực, cùng với tầng cấm chế bên trong sinh ra cộng hưởng, hai đạo màn sáng kim quang hòa lẫn, lập tức vững chắc.
Tiếng quỷ khiếu từ bên trong truyền ra cũng bị ngăn trở hơn phân nửa, Hàn Lập nghe vào tai cũng không còn ảnh hưởng gì nữa.
Hắn gật gật đầu, sau đó trở về lầu các mới xây bên cạnh dược viên.
Bên trong lầu các ba tầng trên dưới bày đầy các loại khoáng thạch vật liệu thu được từ trong Thái Tuế Tiên Phủ, còn có một số Linh Bảo Tiên khí, nhét đầy ứ hự.
Một vài linh tài kích thước lớn thì bày ở trên mặt đất bên ngoài lầu các, chất thành mấy đống lớn, còn về những linh thảo linh dược được cấy ghép từ trong Thái Tuế Tiên Phủ kia, thì càng vô số kể.
Sau khi đặt Tiểu Bạch ở tầng cao nhất của lầu các, lại triển khai một cái cấm chế phòng hộ ở bên cạnh, lúc này hắn mới yên tâm.
Hàn Lập lập tức nhìn về phía rất nhiều bảo vật bên trong lầu các, mặt lộ vẻ cao hứng nhưng cũng có chút nhức đầu.
Lần này, các loại bảo vật hắn vơ vét được từ trong Thái Tuế Tiên Phủ thực sự quá nhiều, xử lý rất phiền phức, nhưng nếu như đều xử lý sạch sẽ, đổi thành Tiên Nguyên Thạch thì sẽ là một con số lớn chưa từng có.
Chỉ là từ khi rời khỏi Thái Tuế Tiên Phủ, hắn quá bận rộn với các loại sự tình, chưa kịp quản việc này, bây giờ cuối cùng cũng có một chút thời gian rảnh.
Hàn Lập lật tay lấy ra một viên ngọc giản trống không, cẩn thận kiểm kê các loại bảo vật trong lầu các, phân loại cất giữ, đồng thời ghi chép lại.
Bận bịu cả ngày trời, hắn rốt cục đã sắp xếp xong hết các bảo vật trong lầu các, sau đó lại ra bên ngoài, đem những linh tài và các loại linh thảo linh dược bên ngoài cũng chỉnh lý và ghi chép lại một lần.
Sau khi làm xong những việc này, Hàn Lập ngồi xuống gần lầu các, tay áo giương lên, trước người liền có thêm một đống đồ vật rực rỡ muôn màu, lại là một đống pháp khí chứa đồ với đủ các hình dạng.
Những pháp khí chứa đồ này đều là đồ vật của những tu sĩ các phái đã ngã xuống tại Thái Tuế Tiên Phủ, hắn trên đường đi thu lấy được, cũng coi như là một thu hoạch lớn trong chuyến đi này.
Trong đó, đáng giá nhất không ai qua được pháp khí chứa đồ của Xà Thiềm và Lam Nguyên Tử.
Trước đó, Hàn Lập đã từng thoáng xem qua pháp khí chứa đồ của Xà Thiềm, nhưng chỉ là liếc sơ qua các bảo vật bên trong, chưa xem kỹ.
Hắn lấy pháp khí chứa đồ của Xà Thiềm qua trước, vung tay lên.
"Soạt" một tiếng, một đống lớn vật phẩm xuất hiện trên mặt đất.
Ánh mắt Hàn Lập quét qua, lộ ra vẻ vui mừng.
Xà Thiềm, một tồn tại ở Đại La cảnh này quả nhiên không khiến hắn thất vọng, thân gia giàu có không gì sánh được, các loại vật liệu, Tiên khí không tính, riêng Tiên Nguyên Thạch đã chừng hơn hai mươi triệu khối.
Mà trong đó còn có ba bốn mươi viên Tiên Nguyên Thạch đặc thù, những Tiên Nguyên Thạch này còn lớn hơn so với trung phẩm Tiên Nguyên Thạch một vòng, hơn nữa toàn thân tản mát ra tia sáng chói mắt như ngọn lửa, trong quang mang ẩn chứa ba động tiên linh lực kinh người.
"Những thứ này là thượng phẩm Tiên Nguyên Thạch?" Ánh mắt Hàn Lập sáng lên, cầm một khối Tiên Nguyên Thạch lên tay.
Một cỗ ba động tiên linh lực tinh thuần và mênh mông từ đó phát ra, thân thể hắn phảng phất như ngâm trong suối nước nóng, thoải mái vô cùng, cơ hồ khiến hắn nhịn không được rên lên.
Hàn Lập nhếch miệng cười một tiếng, thích thú không buông tay nhìn viên Tiên Nguyên Thạch trong tay.
Tuy chưa từng thấy qua, nhưng hắn có thể xác nhận, viên Tiên Nguyên Thạch trước mắt này chắc chắn chính là thượng phẩm Tiên Nguyên Thạch, ẩn chứa tiên linh lực bên trong còn nồng đậm thuần túy hơn trong cơ thể hắn nhiều.
Nếu sử dụng thượng phẩm Tiên Nguyên Thạch này để khôi phục tiên linh lực, e rằng chỉ cần mấy hơi thở là có thể bổ đầy.
Bất quá thượng phẩm Tiên Nguyên Thạch vô cùng trân quý, dùng để khôi phục tiên linh lực thì quả là quá xa xỉ.
Hàn Lập từng thấy trong điển tịch, thượng phẩm Tiên Nguyên Thạch có rất nhiều diệu dụng, luyện chế Tiên khí cao giai, đột phá cảnh giới, thậm chí là trảm thi giảng đạo đều có thể phát huy tác dụng lớn.
Hắn thưởng thức những thượng phẩm Tiên Nguyên Thạch này một trận, sau đó trân trọng cất chúng đi.
Hàn Lập lập tức thu hết các Tiên Nguyên Thạch khác, lại phân loại đồ vật của Xà Thiềm, rồi sau đó lấy pháp khí chứa đồ của Lam Nguyên Tử qua.
Hôm đó, trong Tuế Nguyệt Tháp, sau khi bắt được Lam Nguyên Tử, hắn liền thu pháp khí chứa đồ này.
Sau khi thần thức Hàn Lập chui vào quét qua, hắn lấy đồ vật bên trong ra, lập tức phân loại chỉnh lý cẩn thận.
Số lượng Tiên Nguyên Thạch của Lam Nguyên Tử ít hơn của Xà Thiềm một chút, chỉ có hơn sáu triệu, nhưng nhiều nhất chỉ là trung phẩm, ngay cả một khối thượng phẩm cũng không có.
Hắn lại lần lượt chỉnh lý các pháp khí chứa đồ của những người khác, những người này tu vi không cao, gia sản cũng kém xa so với Xà Thiềm và Lam Nguyên Tử, tất cả Tiên Nguyên Thạch cộng lại cũng không quá bốn triệu khối.
Hàn Lập đem tất cả Tiên Nguyên Thạch nhập vào pháp khí chứa đồ của mình, khóe miệng không nhịn được lộ ra nụ cười tươi.
Trước đây, hắn đi khắp nơi giết người cướp của, tích lũy được một số tài sản khá tốt, Tiên Nguyên Thạch trên người vẫn chưa đến 10 triệu, bây giờ lập tức tăng lên nhiều gấp ba.
Hơn nữa, xung quanh còn có vô số bảo vật chưa được xử lý, nếu như bán hết đi, giá trị tài sản của hắn có lẽ còn có thể tăng thêm gấp đôi.
Hàn Lập lấy ra những bảo vật có khả năng dùng được trong người và trong lầu các, sau đó lại lấy mặt nạ Luân Hồi Điện ra, mở màn sáng giao dịch, từng cái đặt các bảo vật khác vào Luân Hồi Điện ký gửi bán.
Số lượng bảo vật xung quanh quá nhiều, hắn bận rộn suốt hơn một tháng mới bán đi được phần lớn, lại thu về hơn 30 triệu Tiên Nguyên Thạch.
Đây là do Hàn Lập nóng lòng muốn xử lý sạch số vật phẩm này nên không có ra giá cao, nếu không giá trị còn cao hơn nữa.
Mà những đồ còn lại đều là những thứ khá ít dùng, không dễ bán, hắn liền để chúng ở khu vực giao dịch trong Luân Hồi Điện, chậm rãi chờ người mua.
Dù sao trong tay hắn đã có hơn 70 triệu Tiên Nguyên Thạch, đủ để hắn sử dụng một thời gian dài.
Với nhiều Tiên Nguyên Thạch như vậy, Hàn Lập không chỉ là một người giàu có trong tu sĩ Thái Ất, mà ngay cả trong tu sĩ Đại La, cũng coi như là phú hào, thậm chí ở một số Tiên Vực nhỏ, đại tông môn nhất cũng chưa chắc đã có số vốn phong phú bằng hắn.
Có những Tiên Nguyên Thạch này làm hậu thuẫn, lực lượng mà hắn treo giải thưởng mua sắm các tài liệu có Thời Gian pháp tắc càng thêm dồi dào hơn trước kia.
Chỉ tiếc, vật liệu có ẩn chứa Thời Gian pháp tắc có thể ngộ nhưng không thể cầu, cho dù hắn có Tiên Nguyên Thạch cũng phải từ từ chờ đợi cơ duyên.
Đúng lúc này, lông mày Hàn Lập khẽ động, sau đó rời khỏi không gian Hoa Chi, đi ra ngoài doanh trướng.
"Thạch Mục tiền bối." Âm thanh của Tang Đồ từ bên ngoài truyền đến, không bước vào doanh trướng.
Tang Đồ và Vân Báo giờ phút này đứng ở bên ngoài doanh trướng, ngoại trừ hai người bọn họ, còn có mười mấy tên tùy tùng đi theo mỗi người.
Sau lưng đám người này còn có một chiếc phi thuyền bằng xương đỗ ở đó, kích thước không nhỏ, dài khoảng bốn, năm mươi trượng, chỉ là chất liệu rất bình thường, hai bên phi thuyền còn đứng hai con Yêu thú hình hổ lưng mọc hai cánh, trông như là để kéo xe.
Phía sau phi thuyền bằng xương còn có mấy chiếc phi thuyền cỡ nhỏ và phi xa, cũng có dị chủng Yêu thú hình hổ này kéo xe, trên đó chở một số hàng hóa, không biết Tang Đồ và Vân Báo có phải định chở đến Bát Hoang sơn để bán hay không.
"Vào đi." Hàn Lập cảm ứng được tình huống bên ngoài, sắc mặt khẽ nhúc nhích, biết là đến thời gian xuất phát, thong thả nói.
"Thạch Mục tiền bối, hai tộc chúng ta đã chuẩn bị xong, ngài xem khi nào chúng ta xuất phát?" Tang Đồ cung kính hỏi.
"Lập tức đi thôi." Hàn Lập nói.
"Vâng." Hai người Tang Đồ đáp lời.
Hàn Lập đi ra khỏi doanh trướng, được hai người Tang Đồ tự mình dẫn lên phi thuyền, đồng thời bố trí cho hắn một gian phòng tốt nhất.
Sau đó, trên phi thuyền, ánh sáng lóe lên, bay lên không trung, sau đó bị hai con Song Dực Hổ Thú kéo đi, bay vút về phía trước.
Hai con Song Dực Hổ Thú này mặc dù thực lực không mạnh, chỉ ở cấp bậc Kim Tiên, nhưng dường như là dị chủng trời sinh, tốc độ phi hành cực nhanh, cũng không kém gì một số tu sĩ ở dưới Thái Ất cảnh.
Hàn Lập nhìn cảnh này, mặc dù có phi thuyền tốt hơn có thể tăng tốc hành trình, nhưng lại có khả năng làm bại lộ thân phận, liền không nói thêm gì.
"Chuyện bên ngoài giao cho các ngươi, ta muốn bế quan ở đây, nếu không có chuyện gì trọng yếu, đừng quấy rầy ta." Hắn phân phó với hai người Tang Đồ.
"Vâng." Hai người Tang Đồ vội vàng đáp một tiếng, sau đó nhanh chóng cáo lui.
Hàn Lập thấy hai người này rất thông minh, có chút hài lòng, sau đó đưa tay bố trí cấm chế ở khắp nơi trong phòng, sau đó lại lần nữa mở ra cửa vào không gian Hoa Chi, bay vào, ngồi xuống ở tầng ba lầu các.
Trước đó, mặc dù đã bán được một số lượng lớn đồ vật, giá trị cũng khá cao, nhưng kỳ thực hắn cũng không để ý nhiều lắm.
Chuyến đi Thái Tuế Tiên Phủ lần trước, thu hoạch lớn nhất cũng không phải là những thứ kia.
Hàn Lập im lặng tĩnh tọa một lát, lần nữa vung tay lên, bên cạnh xuất hiện thêm bốn vật phẩm.
Vật thứ nhất là một quyển sách màu vàng, được cuộn thành một cuộn, đồng thời có một sợi tơ màu vàng sơ sài buộc lại, chính là quyển sách đặt chung với Tuế Nguyệt Thần Đăng.
Vật thứ hai là một viên ngọc giản màu tím, là Hắc Thiện Ma Tổ cho hắn « Ngũ Lôi Chính Pháp Chân Kinh ».
Vật thứ ba là một chiếc cổ đăng màu vàng, chính là Tuế Nguyệt Thần Đăng, và cuối cùng là một bức Thông Thiên Kiếm Trận đồ.
Bốn món đồ vật này, thêm viên hỏa châu màu trắng của Tinh Viêm Hỏa Điểu, mới chính là thu hoạch lớn nhất trong chuyến đi Thái Tuế Tiên Phủ.
Hàn Lập để Tuế Nguyệt Thần Đăng và những thứ khác sang một bên, đầu tiên cầm cuốn sách màu vàng kia lên.
Ba món đồ kia hắn đã từng mơ hồ nghiên cứu qua, chỉ có quyển sách này là chưa mở ra, không biết là vật gì.
Bất quá, nếu như cuốn sách này có thể được đặt chung với Tuế Nguyệt Thần Đăng, thì chắc chắn không phải là một quyển sách bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận