Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 462: Rung động

Chương 462: Rung động
Hàn Lập vừa động ý nghĩ, thân hình liền chuyển hướng, không còn bỏ chạy nữa mà ngược lại hướng phía tiên cung cấp tốc lao đi.
Nếu còn thời gian, hắn đương nhiên không muốn lãng phí, thừa cơ xác nhận một số việc.
Thứ nhất, là muốn xem có thể biết rõ biến cố Minh Hàn Tiên Cung rốt cuộc là xảy ra như thế nào, dù sao bản thể của mình vẫn còn trong di tích Minh Hàn Tiên Cung, còn không biết có thể thuận lợi thoát khốn không.
Thứ hai, cũng muốn hiểu rõ vì sao Luân Hồi Điện lại tiến công tiên cung quy mô lớn như vậy, nói ra thì hắn cũng là Luân Hồi Chi tử, cũng không muốn mơ mơ hồ hồ bị người xem như pháo hôi.
Thứ ba, là hắn muốn quan sát gần hơn tình hình của những Linh Vực muôn hình muôn vẻ kia.
Thật ra, về chuyện Linh Vực, hắn đã từng tiếp xúc qua từ thời ở Linh giới, chỉ là lúc đó Bảo Hoa dùng là Huyền Thiên Linh Vực, nhiều nhất cũng chỉ coi là một loại Ngụy Linh Vực được pháp bảo phóng ra mà thôi.
Sau khi đến Tiên giới, Hàn Lập đã từng tìm kiếm tài liệu liên quan tới Linh Vực, chỉ là cơ hội tận mắt nhìn thấy Linh Vực chân chính quá ít, hôm nay đã có cơ hội tự mình cảm thụ, hắn đương nhiên không muốn bỏ qua.
Nguyên Anh thân thể này vốn đã không tầm thường, sau khi Hàn Lập nhập chủ thần thức, tốc độ phi độn càng tăng lên gấp mấy lần.
Không bao lâu, hắn đã đến gần khu chiến trường này.
Ngẩng đầu nhìn lên, đạo văn Thời Gian trên Chân Ngôn Bảo Luân đã tắt gần một nửa.
Ở trước người hắn cách đó không xa, một tầng vầng sáng màu vàng đất che phủ đầy trời, chưa tiến vào trong đó đã cảm nhận được một luồng khí tức thuộc tính Thổ nồng đậm truyền đến.
Xuyên qua màn sáng, Hàn Lập có thể thấy rõ, tất cả cây cối, kiến trúc trong màn sáng đều bị một lực lượng cực lớn ép đến đổ sụp tan hoang.
Ở nơi rất xa mơ hồ còn có thể thấy một số tu sĩ, quanh thân lóe lên các loại ánh sáng, ra sức chống cự lại áp lực kia, nhưng rõ ràng bị áp chế rất khó khăn, ngay cả việc bay trên không trung cũng không thể làm được, cơ hồ chỉ sát mặt đất mấy trượng, chậm chạp bay lượn.
Ở một chỗ khác của màn sáng, một mảnh Linh Vực màu bạc xen lẫn, bên trong lóe lên vô số đạo quang mang sáng như tuyết, hình như vô số kiếm khí giăng khắp nơi, chém nát cả hư không thành từng mảnh nhỏ, hoàn toàn mơ hồ.
Lại nhìn ra xa hơn, thì còn có nhiều Linh Vực lớn hơn với ánh sáng mạnh hơn, đều có uy thế riêng.
Hàn Lập thấy thế thì thầm kinh ngạc, đang do dự có nên mạo hiểm tiến vào hay không, thì chợt nghe thấy một tiếng quát khẽ phảng phất như tiếng sấm, từ nơi rất xa truyền đến.
Một đạo sóng âm giống như thực chất, không hề trở ngại trực tiếp đâm vào trong đầu hắn, lại thoáng như một thanh kình thiên cự nhận, muốn xé toạc thức hải của hắn ra, bổ mạnh xuống.
Thức hải của Hàn Lập lập tức nổi lên sóng lớn, cả người đều cảm thấy thần thức muốn sụp đổ tiêu tan, cuối cùng không khống chế nổi thân thể, rơi xuống phía dưới.
Nhưng đúng lúc này, Luyện Thần thuật trong đầu hắn âm thầm vận chuyển, một tầng ô quang trong nháy mắt lan tràn ra, che chở thức hải của hắn.
Trước khi chạm đất một khắc, thần thức của Hàn Lập mới ổn định trở lại, kinh hãi không thôi khống chế Nguyên Anh thân thể, một lần nữa bay lên không trung.
Hắn quay đầu nhìn xa về hướng chiến trường, chỉ thấy tất cả Linh Vực nơi đó đều đã sụp đổ tám chín phần mười, không biết có phải do tiếng quát vừa rồi trực tiếp phá hủy, hay là người phóng thích Linh Vực thần thức tan vỡ, tự động giải trừ Linh Vực.
Sắc mặt Hàn Lập biến đổi liên tục, trực tiếp chuyển thân, nhanh chóng bỏ chạy về hướng mà trước đó hắn đã rời đi.
Lực lượng ẩn chứa trong tiếng quát khẽ vừa rồi, Hàn Lập không hề xa lạ, chính là lực lượng của Luyện Thần thuật, nó giống như phiên bản gia cường của Kinh Thần Thứ, chỉ là uy lực phóng đại đâu chỉ gấp trăm lần?
Hàn Lập không chắc chắn, nếu mình tiếp tục ở lại đó, nếu người kia lại phóng thích thêm một lần công kích thần hồn như vậy, thậm chí còn mạnh hơn, liệu thần hồn của mình có bị tổn hao hay không?
Sau khi bay ra hơn mười vạn dặm, Hàn Lập vẫn không dừng lại, bay thẳng đến một vùng biển mới thoáng chậm lại tốc độ.
Hắn ngước mắt nhìn lướt một vòng quanh hải vực, thì thấy phía dưới, không xa trên mặt biển tĩnh mịch, nhô lên một hòn đảo nhỏ dài, chỉ cao vài trăm trượng, thân đảo hẹp như lá liễu, cây cỏ trên đó thưa thớt, trên mặt đất toàn nham thạch xám trắng trần trụi.
"Đây chẳng phải... hòn đảo của Hàn Tinh tộc sao? Chẳng lẽ đây là Hắc Phong hải vực?" Hàn Lập kinh ngạc.
Cũng không biết vì sao, chính mình lại chạy đến Hắc Phong hải vực.
Ngay lúc này, trong đầu hắn đột nhiên lại hôn mê, những ký ức tàn khuyết không đầy đủ của Kim Hải kia, lại một lần nữa hiện lên.
Chỉ là lần này ký ức lại không liên quan tới trận đại chiến này mà liên quan tới một tấm tàng bảo đồ.
Trước khi biến cố xảy ra, Kim Hải này dường như đã hẹn với người nào đó, muốn rời khỏi sư môn đi tới một Tiên Vực khác tìm kiếm bảo vật, nhưng chưa kịp xuất phát thì gặp biến cố.
Tấm bản đồ bảo tàng này có vẻ rất bất phàm, khiến hắn có chút lo lắng và cảm thấy tiếc nuối sâu sắc, có lẽ đây cũng là nguyên nhân mà ký ức liên quan đến nó hiện lên trong đầu Hàn Lập.
Trong lòng Hàn Lập khẽ động, thần thức thăm dò vào trong vòng tay trữ vật.
Cũng không biết tu sĩ tên là Kim Hải này là vì chuẩn bị đi xa hay do tông môn gặp biến cố, đồ vật trong vòng tay trữ vật cất giấu đúng là vô cùng phong phú, trong đó không chỉ có lượng lớn Tiên Nguyên thạch, còn có không ít pháp bảo, đan dược và cổ tịch.
Hàn Lập không biết rõ những pháp bảo, đan dược này là gì, nhưng hắn biết rõ mấy quyển cổ tịch này là gì.
Trong ký ức của Kim Hải, những cổ tịch này được trân trọng như tính mạng, bên trong ghi lại các loại kiếm thuật tinh diệu cùng các loại biến hóa kiếm trận do Vô Sinh kiếm tông truyền thừa lại.
Chỉ là Hàn Lập biết mình không thể duy trì trạng thái này quá lâu, nếu không hắn rất muốn tu tập một phen, dù sao Vô Sinh Kiếm Tông chuyên chú kiếm đạo, lại có danh tiếng vang xa, kiếm thuật mà tông môn này cất giấu, thử hỏi thiên hạ người dùng kiếm, ai không muốn tu tập?
Trong những vật phẩm này, Hàn Lập quả nhiên tìm thấy một tấm lụa chất liệu cổ quái, sờ vào một mảnh lạnh buốt, phía trên ẩn hiện ánh sáng bảy màu, xem xét liền biết không phải vật phàm tục.
Nhưng khi hắn cẩn thận quan sát đường vân trên đó, thì lại phát hiện hào quang phía trên chớp động không yên, căn bản không nhìn rõ thứ gì, tự nhiên cũng không thể nhìn ra bất kỳ bản đồ đường đi nào.
Trong lòng Hàn Lập hơi động, Chân Ngôn Bảo Luân treo trên đầu ung dung xoay tròn, Chân Thực Chi Nhãn lập tức tỏa ra một mảnh quang mang, chiếu xuống tơ lụa.
Nhưng khi Chân Thực Chi Nhãn được sử dụng, tốc độ tiêu hao đạo văn Thời Gian trên Chân Ngôn Bảo Luân tăng nhanh hơn.
Mà hiện tại, chỉ còn lại rải rác mười mấy đạo văn.
Chỉ thấy ánh sáng thất thải trên đó dập dềnh một hồi, giống như thủy mặc từ trung tâm vầng sáng lan ra, ngay lập tức hiện lên một tấm bản đồ địa hình màu sắc rực rỡ hết sức phức tạp.
Hai mắt Hàn Lập nhìn chằm chằm hình ảnh, cẩn thận quét từng chi tiết của bản đồ, khắc sâu vào trong đầu.
Sau đó, hắn nhìn thoáng qua Chân Ngôn Bảo Luân còn sót lại vài đạo văn đang sáng, thu lại bản đồ vào vòng tay trữ vật, thân hình trì trệ, bay thẳng về phía hải vực gần hòn đảo màu trắng kia, thân hình như một khối thiên thạch nhỏ, rơi xuống nước biển.
Thân hình nhanh chóng lặn xuống, tạo ra một vệt nước trắng xóa trong làn nước biển tĩnh mịch, thẳng xuống đáy biển.
Chân Ngôn Bảo Luân treo trên đỉnh đầu, từng đạo văn lần lượt tắt đi.
Khi còn năm đạo, Nguyên Anh tiểu nhân đã lặn xuống biển sâu nghìn trượng.
Còn bốn đạo, lặn sâu mấy nghìn trượng...
Ba đạo, lặn xuống biển hơn vạn trượng...
...
Người tí hon màu vàng cuối cùng rơi xuống đáy biển, nhấc một chưởng, đâm thẳng vào nham thạch dưới đáy biển, móc ra một cái động sâu hình nếp gấp, ném vòng tay trữ vật vào, sau đó lại nhấc một chưởng, đánh một khối nham thạch vào cửa hang.
"Ầm" một tiếng vang trầm.
Hàn Lập còn chưa kịp nhìn xem nham thạch đã bịt kín cửa hang chưa thì đạo văn cuối cùng cũng đã tắt ngấm.
Một vòng xoáy đột nhiên sinh ra từ trong hư không, đầu hắn lại một trận đau nhức, thần thức một lần nữa quay về cơ thể hắn.
Nhìn tinh bích trước mắt dần dần tan biến, trong lòng Hàn Lập rất lâu vẫn không thể bình tĩnh lại, trong đầu một lần một lần nhớ lại những gì đã thấy trước đó, sắc mặt có chút buồn bã vô cớ.
Sau nửa ngày, hắn mới vung tay lên, ba sợi Thời Gian Tinh Ti đều nổi lên, trở nên ảm đạm vô quang, dưới sự dẫn động của hắn, lại lần nữa trở về Chân Ngôn Bảo Luân.
Ngay sau đó, Chân Ngôn Bảo Luân cũng thu quang mang, bị hắn thu vào trong cơ thể.
Hàn Lập đứng dậy, tiện tay vung lên, một chiếc pháp bào màu xanh mới tinh đã chỉnh tề khoác lên người, hắn lại tiện tay lấy ra một chiếc trâm bạch ngọc, túm tóc rồi búi lên.
Lúc này, một bóng người từ xa bay tới, rơi xuống bên cạnh, chính là Giải Đạo Nhân.
"Chúc mừng Hàn đạo hữu, tu vi lại lên một tầng nữa." Giải Đạo Nhân chắp tay, mở lời.
"Trong mười mấy năm này, vất vả Giải đạo hữu luôn hộ pháp cho ta." Ý cười trên mặt Hàn Lập rất rõ, mở miệng nói.
"Ngươi và ta có vinh cùng hưởng, không cần phải nói những lời này. Bây giờ đã tu tới cảnh giới Kim Tiên, chắc thần uy chân luân cũng đã hồi phục, thế nào? Có đi giải một phen phù văn Mộng Ẩn trên bệ đá kia không?" Giải Đạo Nhân khoát tay, nói.
Nghe vậy, Hàn Lập nhớ tới khi mình tiến vào cõi vô thức, cảm nhận được dị trạng ở đó, ánh mắt hơi khép lại, cười nói: "Ta cũng đang có ý này..."
Nói rồi, hắn lại nghĩ tới đạo văn Thời Gian trên Chân Ngôn Bảo Luân của mình đã tắt hết, không khỏi chậm lại một chút.
"Sao vậy, có gì không ổn sao?" Giải Đạo Nhân thấy vậy thì hỏi.
"Không có gì, lại đi thử một phen." Hàn Lập cười khổ lắc đầu, nói.
Sau đó, hai người thân hình lóe lên, đi vào khu lâm viên kia.
Trong lâm viên, cỏ cây phồn thịnh, vẫn như cũ, bệ đá vuông trong khu rừng cũng không có gì thay đổi.
Hàn Lập đi lên phía trước, đầu tiên thả thần thức lên bệ đá dò xét một phen, ngay sau đó, phía sau kim quang rực rỡ, một đạo kim quang bảo luân chói mắt nổi lên, phía trên tất cả đạo văn Thời Gian đều trở nên ảm đạm vô quang.
Hai tay hắn bấm pháp quyết, nhãn cầu màu vàng lơ lửng trên bảo luân sau lưng lập tức xoay một vòng, từ đó bắn ra một đạo ánh sáng màu vàng, đánh vào chính giữa bệ đá.
Trên bệ đá chỉ tạo nên một trận quang mang rồi nhanh chóng trở lại hình dạng ban đầu, không có thêm bất kỳ biến hóa nào.
"Quả nhiên không được..." Hàn Lập thở dài một tiếng, tự lẩm bẩm.
Nói xong, hắn lại im lặng tự định giá một lát, hai tay bấm pháp quyết lại biến đổi.
Chỉ thấy ba sợi Thời Gian Tinh Ti bắn ra từ Chân Ngôn Bảo Luân, vạch ra từng đạo kim quang giữa không trung, bay thẳng vào bệ đá.
Lần này, toàn bộ bệ đá tỏa kim quang rực rỡ, lan tỏa trong nháy mắt, hóa thành những hào quang mờ ảo, từ chính giữa một mực kéo dài ra, phân thành từng nhánh hình cành cây, tỏa ra bên ngoài khu rừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận